Sau Tiểu Bạch Lục là một vài đứa trẻ khác tiến hành rửa tội, rồi đến lượt Lưu Giai Nghi.

Động tác rửa tội cho Lưu Giai Nghi của Lưu Hoài rất nhẹ, Lưu Hoài không nỡ để Lưu Giai Nghi ở trong nước quá lâu, vừa đặt vào chút đã nhấc ra, Lưu Giai Nghi cũng rất biết điều, cô bé còn chủ động vén tay áo để người ta rút máu, bị Lưu Hoài có chút dở khóc dở cười chặn lại —— cậu ta quý trọng hôn lên trán cô bé, từ chối việc lấy máu, trong vẻ mặt mê mang của Lưu Giai Nghi lặng lẽ trở về hàng ghế của người đầu tư.

Lưu Hoài ngồi khá xa hàng ghế của bọn Bạch Liễu, cậu ta không nghe thấy cuộc trò chuyện rằng sẽ ra tay với Lưu Giai Nghi của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, nhưng cậu ta có thể đoán được đại khái cách làm của hai người chơi lão làng này, Lưu Hoài thần sắc căng thẳng, xa xa nhìn Bạch Liễu một cái.

"Lễ rửa tội hôm nay đến đây là kết thúc, mời các vị người đầu tư đến nhà ăn của viện mồ côi dùng cơm nghỉ ngơi." Viện trưởng nở nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên siêu thị, "Buổi chiều những đứa trẻ được rửa tội sẽ vì các vị dâng lên tiếng hát tinh khiết —— một màn biểu diễn hợp ca mừng chúng ta gặp mặt, địa điểm biểu diễn ngay trước mặt giáo đường, thời gian từ 3 giờ đến 7 giờ chiều, mời các vị người đầu tư đến đúng giờ lắng nghe."

Bạch Liễu cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ là 11 giờ 40 phút.

————————

Mộc Kha nằm trên giường rơm chợt mở mắt, cậu nhanh chóng bò dậy nhìn đồng hồ —— 11 giờ 40 rồi, từ lúc Bạch Liễu rời đi cậu đã ngủ đến tận giờ mới dậy!

Mộc Kha có chút ảo nảo khẽ cắn răng, cậu cảm thấy mình đang lãng phí thời gian —— nội dung của cả một phòng hồ sơ cậu mất nửa ngày chưa chắc có thể nhớ được hết, cũng không biết Miêu Phi Xỉ lúc nào về, cậu lẻn vào phòng hồ sơ nhớ tài liệu càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên việc Bạch Liễu cho cậu hít thuốc ngủ mang lại hiệu quả rõ ràng —— trạng thái tinh thần của Mộc Kha mắt thường có thể thấy khá lên nhiều.

Một buổi sáng an toàn ngủ say khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, Mộc Kha xuống tầng một, quả nhiên phần lớn bệnh nhân và y tá đều đang ở nhà ăn tầng một dùng bữa, bệnh nhân không ra ăn chính là bệnh nhân buổi sáng được y tá đưa thuốc, hiện tại trong phòng đóng kín cửa, khi Mộc Kha đi ngang qua, cậu có thể nghe thấy từ bên trong truyền ra tới kẽo kẹt, loáng thoáng có tiếng nhai —— khiến Mộc Kha nhớ tới tiếng người bệnh thực vật ăn huyết linh chi phát ra đêm qua.

Mộc Kha lặng lẽ cách cửa xa một chút, cậu nhớ sơ đồ toàn bộ các tầng —— phòng hồ sơ bệnh án ngay phía sau phòng trực của y tá, chỉ vào được khi phòng trực y tá không có người —— tức hiện tại, hoặc thời gian giao ban sáng sớm và tối muộn.

Mộc Kha quan sát xung quanh, chắc chắn không có người, liền hít sâu một hơi chui vào phòng hồ sơ, kết quả vừa tiến vào cậu liền hít một ngụm khí lạnh.

"Má..." Mộc Kha ngây ngốc nhìn đống hồ sơ phủ bụi, khóc không ra nước mắt, "Thật là nhiều! Tại sao lại nhiều thế này! Còn nhiều hơn hôm qua!"

Cậu bỗng nhớ lại cảm giác liều mạng ghi nhớ giành giật từng giây từng phút trước kì thi học kỳ.

Mộc Kha vỗ vỗ mặt mình, cậu tỉnh táo lại rút ra một quyển hồ sơ, mở ra bắt đầu nhớ: "Họ tên: Vương Quốc Mạnh, năm 200X quyên tặng 1 700 000 tệ cho 《 viện mồ côi Ái Tâm 》, trẻ em 【 kết hôn 】 là..."

————————

3 giờ chiều.

Đám trẻ lôi lôi kéo kéo đứng thành một đống trước cửa giáo đường, các người đầu tư ngồi trên ghế ngồi trên cỏ do đám trẻ chuẩn bị, viện trưởng phát ra các người đầu tư tờ danh sách tiết mục —— tất cả trẻ em trong viện mồ côi đều phân nhóm biểu diễn cho họ xem, toàn bộ là tiết mục đồng ca, có vài nhóm hát không chỉ một bài, hát xong còn phải chụp ảnh chung, cho nên mới kéo dài bốn tiếng.

Loại hành động phí hết tâm tư đi lấy lòng người đầu tư thế này Bạch Liễu cũng không thấy xa lạ —— viện mồ côi hắn ở lúc có lãnh đạo tới, cũng sẽ dẫn một đám trẻ ra biểu diễn, vắt hết óc để đám trẻ thể hiện ra rằng mình rất thích lãnh đạo tới thăm, hận không thể hát cho các lãnh đạo nghe từ đầu đến đuôi, bởi các giáo viên nói hát dễ nghe hơn là nói.

Về bản chất thì làm vậy không sai, viện mồ côi yêu cầu thủ đoạn mưu cầu lợi ích, tuy nhiên lợi ích mưu cầu được Bạch Liễu không hề hưởng thụ tới, cho nên Bạch Liễu bình thường đều cảm thấy mình giống con khỉ của gánh xiếc bị bắt lên sân khấu làm trò hề, còn không được phát tiền lương.

Chẳng qua Bạch Liễu không nghĩ tới có một ngày chính hắn sẽ được đám trẻ trong viện mồ côi ca hát lấy lòng, thật sự là một thể nghiệm mới lạ.

Bạch Liễu lật lật tờ danh sách tiết mục đặt trên đùi —— ca khúc 《 Ngày vui vẻ 》 do các bạn nhỏ vừa được rửa tội trình bày.

Tiểu Bạch Lục đứng trong góc, cậu vừa đổi một bộ quần áo, trên mặt trang điểm đậm, má hồng môi đỏ, trên trán chấm một điểm đỏ, đuôi tóc vẫn còn nước nhỏ giọt, đứng ở hàng sau uể oải tùy ý hát, hiển nhiên đang làm biếng:

"Ngày vui vẻ, ngày vui vẻ, thần linh cứu rỗi ta, khiến ta vui sướng.

Lấy máu chuộc tội tẩy sạch tội ác, dòng chảy sinh mạng khiến ta cạn khô.

Ngày vui vẻ, ngày vui vẻ, thần linh cứu rỗi ta, khiến ta vui sướng."

Bài hát này ý vị lấy lòng quá rõ ràng —— hôm nay là ngày vui vẻ của đám người đầu tư, mà không phải của đám trẻ.

Nghe ca hát trong chốc lát, Bạch Liễu hứng thú thiếu thiếu, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ ngồi hàng trước dứt khoát khoanh tay ngủ gật, nhưng trên tay Miêu Phi Xỉ còn nắm đao, Miêu Cao Phụ cũng không ngủ hoàn toàn, hai người chơi lão làng hãy còn duy trì cảnh giác cơ bản, song cũng không thể không thừa nhận màn biểu diễn này quá chán.

Trừ Lưu Hoài ở hàng sau nhìn không chớp mắt, ánh mắt cậu ta không dời khỏi Lưu Giai Nghi một giây nào.

Phải chờ những 4 tiếng, Miêu Phi Xỉ đã oán trách rất nhiều lần rằng tại sao phải dài dòng như vậy, có thể trực tiếp giết trẻ con được chưa.

Nhưng đối với Lưu Hoài mà nói, bốn tiếng đồng hồ thật sự quá ngắn quá ngắn, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lưu Giai Nghi trán chấm một điểm đỏ, nhẹ nhàng đung đưa người ca hát, bỗng nhiên cúi đầu lau mắt một chút, song rất nhanh cậu ta lại ngẩng đầu lên, Lưu Hoài không muốn lãng phí một giây phút để ngắm Lưu Giai Nghi nào.

Chẳng qua Lưu Giai Nghi có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết Lưu Hoài từng nhìn cô bé như vậy, bởi cô bé nhìn không thấy.

Chờ bọn Tiểu Bạch Lục hát xong đi xuống, dựa theo danh sách tiết mục thì tiết mục tiếp theo còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu, Bạch Liễu đứng dậy đi về phía giáo đường, Miêu Cao Phụ đang chợp mắt nháy mắt mở mắt ra, hắn ta liếc nhìn Bạch Liễu: "Cậu định đi đâu? Lúc này mới hát xong phần mở đầu."

"Đi tìm trẻ em của tôi, xem có thể dạy nó chạy đi không." Bạch Liễu nói.

Miêu Phi Xỉ ý vị không rõ bật cười: "Xì, cha để cậu ta đi đi, đấy là cơ hội qua cửa duy nhất của người ta đó."

Miêu Cao Phụ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn để Bạch Liễu đi, nơi này ở ngay trước mặt giáo đường, Bạch Liễu coi như muốn đánh lén trẻ em của họ trước thời hạn cũng không thể, bởi trong nhà thờ cấm tàn sát trẻ em, đây cũng là nguyên nhân họ tới giờ vẫn chưa ra tay.

Dĩ nhiên Miêu Phi Xỉ còn chưa khôi phục đủ thể lực cũng là một nguyên nhân khác.

Bạch Liễu gật đầu với Miêu Phi Xỉ một cái, đi vào trong giáo đường nơi trẻ em đang nghỉ ngơi, Miêu Cao Phụ nhìn bóng lưng Bạch Liễu, ánh mắt trầm xuống đầy phiền muộn: "Cha từ đầu đến cuối luôn cảm thấy Mộc Kha này có gì đó không đúng."

"Cha phiền thật đấy." Miêu Phi Xỉ lười biếng không xương dựa vào lưng ghế, gã nghiêng đầu nhìn Miêu Cao Phụ, "Màn hình hệ thống cha đã xem rồi, điện thoại cha đã nghe rồi, Mộc Kha này tuyệt đối là một người chơi phổ thông, thuộc tính còn chưa vượt B, số lần vào phó bản mới có 2, thuần người mới, hẳn là xui xẻo vừa vào liền bị Bạch Liễu khống chế, chúng ta giết chết Bạch Liễu vừa vặn giúp cậu ta loại trừ khống chế, cha nói xem, cậu ta rốt cuộc có chỗ nào không đúng?"

"Trong Túi của cậu ta có một cái bàn phím hỏng." Xương mày của Miêu Cao Phụ rất thấp, khiến lúc hắn ta cau mày lòng mày và mi mắt gần như gộp sát vào nhau, nhìn qua rất có lệ khí thâm độc, "Cha nhớ hai lần cha xem xét Túi hệ thống của cậu ta, phím bị hỏng trên cái bàn phím đó là không giống nhau."

Miêu Phi Xỉ nghe được Miêu Cao Phụ nói vậy liền chống ghế ngồi thẳng lưng, Miêu Cao Phụ tâm tư tinh tế, hắn ta luôn có thể chú ý tới một vài chi tiết người thường thường không chú ý, cũng giỏi suy đoán và lợi dụng chi tiết, mà Miêu Phi Xỉ hợp tác cùng Miêu Cao Phụ lâu như vậy, biết Miêu Cao Phụ không bao giờ hoài nghi vớ vẩn.

Miêu Phi Xỉ được Miêu Cao Phụ nhắc nhở, nhướng mày hỏi ngược lại: "Ý cha là, có người thông qua bàn phím trao đổi thông tin với Mộc Kha? Cha còn nhớ phím bị mất trên bàn phím của Mộc Kha là phím nào sao?"

Miêu Cao Phụ nhíu mày càng sâu: "Vấn đề ở chổ này, cha không quen với thứ tự bàn phím, chỉ có thể ý thức được vị trí phím bị mất hình như bị thay đổi, nhưng cụ thể là vị trí nào, tương ứng là phím gì, bởi cha chỉ nhìn lướt qua, thật ra cũng không nhớ rõ lắm."

"Bình thường mà nói, Túi hệ thống chỉ có chủ nhân mới có thể xem xét và sử dụng, Mộc Kha luôn ở chung một chỗ với chúng ta, không quá có thể đưa bàn phím cho người khác rồi lại cầm về, hơn nữa phương thức trao đổi như vậy quá mức nguy hiểm." Miêu Cao Phụ giọng trầm trầm, "Cha cảm thấy có thể có người dùng chung Túi hệ thống với cậu ta, như vậy thì cách trao đổi này mới có thể thông thuận và ẩn núp."

Miêu Phi Xỉ trầm tĩnh một hồi, ở đây người chơi mà họ không rõ kĩ năng chỉ có một.

"Ý cha là, Bạch Liễu không chết? Kĩ năng cá nhân của cậu ta không chỉ có khống chế, mà còn có thể dùng chung Túi hệ thống?" Miêu Phi Xỉ biểu tình dọa người đứng lên, đôi mắt híp thành một khe nhỏ, "Mộc Kha là con cờ cậu ta gài vào cạnh chúng ta? Còn đang không ngừng dùng bàn phím trao đổi với Bạch Liễu?"

"Đây chỉ là suy đoán của cha mà thôi." Miêu Cao Phụ dừng một chút nhìn về phía Miêu Phi Xỉ gương mặt đã bắt đầu xuất hiện sát khí, "Mộc Kha là một người chơi cấp C, con giết lúc nào cũng kịp, tốt nhất không nên làm việc xúc động, bởi giờ còn đang trong mùa cổ vũ, tùy tiện giết một người chơi phổ thông không có lợi cho danh dự của con, ảnh hưởng đến số người ủng hộ, còn có một chuyện rất quan trọng ——"

"Kĩ năng dùng chung Túi hệ thống đã thuộc về phạm vi của 【 kĩ năng quy tắc 】, cần xâm phạm quyền lợi hệ thống mới làm được." Miêu Cao Phụ đan nhau đặt trên đầu gối, suy nghĩ sâu xa, "Trước mắt trong trò chơi chỉ có mấy người có kĩ năng cá nhân là 【 kĩ năng quy tắc 】, cha cảm thấy khả năng Bạch Liễu sở hữu 【 kĩ năng quy tắc 】 không lớn, bởi nếu cậu ta thật sự có loại kĩ năng giống BUG như thế, hoàn toàn có thể giống Nữ Hoàng Quân Cơ, trực tiếp dựa vào kĩ năng kiềm chế chúng ta, Bạch Liễu không nhất thiết phải bị động như thế."

"Cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng Bạch Liễu là một người mới, chưa sử dụng thành thạo kĩ năng cá nhân, nhìn thêm chút nữa đi."

Miêu Cao Phụ nhìn Bạch Liễu đi vào nhà thờ, ánh mắt hung ác: "Chờ con khôi phục, cậu ta lòi đuôi cáo, sau đó giết cậu ta cũng không muộn."

Lúc này Bạch Liễu đi tới sau sân khấu, Tiểu Mộc Kha và Tiểu Bạch Lục đang ngồi cùng nhau, dùng khăn ướt lau lớp trang điểm trên mặt, thấy Bạch Liễu đi tới, Tiểu Mộc Kha còn cảnh giác lui về sau hai bước, cậu không nhận ra kia chính là người làm lễ rửa tội cho cậu.

Ngược lại Tiểu Bạch Lục mặt không đổi sắc quét hắn một cái, đứng lên nhẹ giọng nói: "Nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đổi một chỗ khác."

Tiểu Mộc Kha nháy mắt hiểu được đây chính là người đầu tư của Tiểu Bạch Lục mà vừa rồi rửa tội cho cậu, cậu nhóc hơi lúng túng gật đầu hỏi thăm, sau đó Tiểu Bạch Lục kéo tay Bạch Liễu mang hắn đi.

Tiểu Bạch Lục kéo Bạch Liễu tới rừng cây nhỏ cỏ mọc um tùm đằng sau giáo đường, Bạch Liễu tựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Lục cúi đầu đứng trước mặt mình đang cố chấp lau đi vết đỏ trên trán, cậu bạn nhỏ lau nghiêm túc mà ác, cậu hình như không thích mùi phấn trang điểm, cau mày đến mức ngũ quan biến hình.

Bạch Liễu rất tự nhiên cầm lấy giấy ướt trong tay Tiểu Bạch Lục, ngồi xổm xuống cẩn thận lau cho cậu.

"Em lau như thế không sạch được đâu." Bạch Liễu dùng góc giấy, lặp đi lặp lại lau nốt đỏ son trên trán Tiểu Bạch Lục, "Son môi mà lau như vậy sẽ bôi ra khắp trán."

Tiểu Bạch Lục mặt không đổi sắc mặc kệ Bạch Liễu giữ vai mình giúp mình lau trán: "Anh rất hiểu cách dùng son môi sao, thường xuyên dùng?"

Bạch Liễu làm bộ không nghe ra châm chọc ngầm trong lời anh bạn nhỏ: "Trước kia anh cũng từng được trang điểm giống em, trong tình huống không khác lắm, em tức giận vì anh không rửa tội cho em khiến em bị viện trưởng trừng phạt sao?"

"Không tính là tức giận, chỉ là cảm thấy mình bị đùa bỡn mà thôi." Tiểu Bạch Lục nhìn Bạch Liễu, môi hơi nhấp, ngước mắt, "Nhưng cũng bởi điều này, anh phải cho em ——"

"—— Ok, anh biết, thêm tiền chứ gì? Được thôi, em tùy tiện ra giá." Bạch Liễu nghiêng người về phía trước, xích lại gần lau lau dấu son môi đỏ ở đuôi mắt Tiểu Bạch Lục.

Bạch Liễu sán rất gần, hô hấp đều đặn phả lên làn da Tiểu Bạch Lục, khi hắn rũ mắt dễ khiến người ta có ảo giác hắn thâm tình chuyên chú: "Đừng động đậy, chỗ này vẫn còn một chút, viện trưởng nói em như vậy, em thật sự không giận sao, rằng em là đứa trẻ bị thần linh, cha mẹ, còn có người đầu tư là anh vứt bỏ?"

Tiểu Bạch Lục hơi dừng hô hấp mấy giây.

Rất nhanh cậu nhìn Bạch Liễu, giọng bình tĩnh: "Em không tức giận, ở một trình độ nào đó lời viện trưởng nói hoàn toàn không sai."

"Cũng đúng." Bạch Liễu lau xong đứng lên, thân thể hắn hiện tại trong đám người đầu tư cũng vô cùng nhỏ dài, khi đứng lên cơ hồ có thể nhìn xuống Tiểu Bạch Lục một góc 180 độ, "Thần linh đích xác không hề chiếu cố đến em, bởi vì em là đứa trẻ hư chưa từng tin tưởng thần linh."

Tiểu Bạch Lục ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt trần trụi viết, vậy thì làm sao.

Đúng, cậu trời sinh là đứa trẻ hư, chính là không tin thần đó, vậy thì thế nào.

"Anh cũng vậy." Bạch Liễu cười khẽ.

Hắn thật giống như tùy ý, trêu đùa xoa xoa đầu Tiểu Bạch Lục: "Em có muốn đổi tên không, nhỡ đâu đổi tên rồi, thần linh sẽ chiếu cố đến em? Ban đầu sau khi anh sửa tên hình như đúng là may mắn hơn chút, đương nhiên xui thì vẫn rất xui."

"Thân linh nhìn tên để chiếu cố loài người sao?" Tiểu Bạch Lục sắc mặt không đổi phun tào, "Thế thì thần linh cũng quá ngu xuẩn..."

Bạch Liễu tháo chiếc vòng trên cổ mình xuống, bên trên treo một đồng tiền xu được một chiếc vảy cá bọc lại, Bạch Liễu nghiêng người đeo đồng tiền lên cổ Bạch Liễu: "Đây là tất cả tài sản, kĩ năng của anh, anh từ vật này mà có được hết thảy, có thể nói đây là vật anh bán linh hồn mình để có được, là thứ đồ quý giá nhất quan trọng nhất anh có."

"Bây giờ anh đưa nó cho em, từ nay về sau em chính là anh, em có kĩ năng, tiền tài của anh, thật xin lỗi vì vừa rồi để em phải rửa tội một mình."

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Bạch Liễu có chắc chắn chuyển giao hệ thống cho thân phận phụ của mình hay không? Sau chuyển giao người chơi không thể sử dụng đạo cụ, điểm, kĩ năng, không khác biệt so với NPC trong trò chơi, xác suất sinh tồn giảm thấp 】

Bạch Liễu: 【 Chắc chắn. 】

Bạch Liễu nhắm mắt cong người ôm lấy Tiểu Bạch Lục có chút run rẩy, thân hình hết sức cao gầy cong thành một độ cong quỷ dị, giống như người cao tuổi đang ôm người thân, hắn mỉm cười: "Nhưng anh cảm thấy, bắt đầu từ bây giờ, em cũng coi như được thần linh chiếu cố."

Chiếu cố đứa trẻ hư Tiểu Bạch Lục là người đầu tư kì quái không biết từ đâu nhô ra, mà không phải vị thần bị quấn trên cây thập tự ngược không cách nào nhúc nhích.

Nếu như có thần linh, đó cũng là chính hắn.

Tiểu Bạch Lục được Bạch Liễu ôm trong ngực, cậu há miệng, muốn nói gì đó, song cuối cùng không nói câu nào, chỉ an tĩnh đón nhận cái ôm này.

Mặc dù cậu cảm thấy loại tiếp xúc chân tay thế này có chút buồn nôn.

Nhưng quý ngài người đầu tư cho cậu tiền, cho nên Tiểu Bạch Lục quyết định nhẫn nại quý ngài người đầu tư buồn nôn.

"Đồng tiền anh cho em vô cùng quan trọng, em phải cất giữ thật kĩ." Bạch Liễu buông lỏng Tiểu Bạch Lục, "Nếu em bị giết chết, đồng tiền này rơi ra bị người khác nhặt được, thì đây chính là một chuyện rất kinh khủng."

Bạch Liễu cười dùng ngón tay nhỏ dài chỉ chỉ đồng tiền cứng rắn trước ngực Tiểu Bạch Lục: "Bởi bí mật không thể tiết lộ và cả linh hồn của anh đều giấu ở bên trong."

"Anh vừa mới hỏi em như vậy, là muốn em đổi tên sao?" Tiểu Bạch Lục cầm đồng tiền trong tay, đột ngột mở miệng nói, "Nói trước, em không chấp nhận sửa đổi quá nhiều, tuy nhiên coi như thù lao cho việc anh khảng khái đưa em tiền, em rất vui lòng thỏa mãn chút ác thú vị của quý ngài người đầu tư anh."

【 Lục Dịch Trạm, tớ có thể đổi tên, nhưng tớ không thích sửa đổi quá nhiều, cậu có cái tên nào đề cử sao? 】

Bạch Liễu hơi dừng một chút, hắn nhẹ giọng nói: "Bạch Liễu, thế nào?"

"Bạch Liễu?" Tiểu Bạch Lục nghi ngờ hỏi ngược lại, "'Bai' nào, 'Liu' nào, nghe cứ như chưa đổi vậy."

Mười năm trước, Lục Dịch Trạm cong mắt cười nhìn Bạch Liễu, hỏi, lấy tên Bạch Liễu đi, thế nào?

Bạch Liễu cạn lời nói, nghe cứ như không sửa, sửa rồi có ý nghĩa gì sao?

Lục Dịch Trạm nói, rất có ý nghĩa nha, đây là một cái tên hay, cả hai chữ đều rất tốt, Bạch Liễu hỏi anh tốt ở chỗ nào.

Lục Dịch Trạm sờ đầu Bạch Liễu, nụ cười của anh sáng sủa lại ngây thơ, nói: "Bởi vì là 'bạch' trong 'bạch thiên' (ban ngày), 'liễu' trong 'liễu ám hoa minh' (hi vọng tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó), Bạch Liễu, cậu ngày sau sẽ càng ngày càng tốt."

Bạch Liễu mười năm trước câm nín một hồi: "Cậu thật nhàm chán, Lục Dịch Trạm, còn chơi chữ."

Bạch Liễu sờ đầu Tiểu Bạch Lục, bật cười, giống như Lục Dịch Trạm đã từng cười vậy, trong mắt mang theo thiên chân cùng tự tin không biết từ đâu mà tới, tiếng hợp ca trong trẻo của đám trẻ và mùi vị cỏ cây khoan khoái của mùa hè thổi quét qua, gương mặt 【 Slender Man 】 kì dị trong mắt Tiểu Bạch Lục hiện ra nụ cười mỉm chân thành như đang cầu nguyện.

Hắn nhẹ giọng nói: "Tên của em là 'Bạch' trong 'bạch thiên', 'Liễu' trong 'liễu ám minh hoa'."

Tiểu Bạch Lục câm nín một hồi, quay đầu ra chỗ khác: "Trò chơi chữ nhàm chán."

Tiểu Bạch Lục: "Em đổi, anh đưa tiền."

"Vậy sau này em liền tên Bạch Liễu." Bạch Liễu dừng một chút rồi nói, "Thủ đoạn lừa dối của anh rất có thể đã bại lộ, tối nay có lẽ sẽ chết trong tay đối thủ, em là hi vọng duy nhất của anh, cho nên anh giao tất cả mọi thứ cho em, em nhất định phải sống, Bạch Liễu."

Bạch Liễu rất rõ ràng, hai người hắn phải đối mặt là người chơi đấu giải chuyên nghiệp, Miêu Phi Xỉ tuy hơi xúc động, nhưng Miêu Cao Phụ có cảnh giác cực cao, cho nên Bạch Liễu mới có thể làm đến ba tầng cốc giấy.

Nhưng cốc giấy dẫu sao cũng chỉ là cốc giấy, giấy không thể gói được lửa.

Tại điều kiện tiên quyết rằng tương lai giữa các người chơi sẽ xảy ra xung đột quy mô lớn, Mộc Kha không thể luôn ẩn núp, mà Mộc Kha một khi xuất hiện, phương án Bạch Liễu chuẩn bị cho mình và Mộc Kha trước đó rất có thể lộ sơ hở, bộc lộ quan hệ hợp tác giữa hắn và Mộc Kha, hai người vẫn ngấm ngầm liên lạc.

Từ thái độ của Miêu Cao Phụ với hắn mà suy đoán, hơn nửa đã phát hiện chỗ nào không đúng rồi —— chẳng hạn như bàn phím trong Túi Mộc Kha.

Thời điểm Bạch Liễu lập kế hoạch liền đoán được bước này, bởi màn hình giao diện của Mộc Kha bại lộ là chuyện không thể tránh, đạo cụ dùng để trao đổi thông tin nhất định sẽ bại lộ trong tầm mắt Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, cho nên hắn mới lựa chọn dùng đạo cụ tương đối không trực quan, khó dẫn tới chú ý như bàn phím.

Dùng bàn phím để trao đổi với Mộc Kha, Bạch Liễu cũng là đánh cuộc vào việc Miêu Cao Phụ dù trí lực tương đối cao song thế hệ trước thì không đủ kiến thức và không quá quen thuộc với bàn phím, nhưng Miêu Cao Phụ không thể nào hoàn toàn không phát hiện gì.

Khả năng mà Miêu Cao Phụ sau hai lần xem xét màn hình hệ thống của Mộc Kha, phát hiện phím bị mất trên bàn phím không giống nhau, cũng thuộc về sơ hở trong trao đổi tin tức —— là sơ hở không thể nào tránh khỏi khi hai người trao đổi bằng đạo cụ trong Túi hệ thống dùng chung.

Miêu Cao Phụ hơn nửa đã ý thức được bàn phím đang không gừng thay đổi, song bởi kiến thức về phương diện này thiếu thốn, Miêu Cao Phụ coi như lấy được bàn phím, cũng không thể hiểu được hắn và Mộc Kha rốt cuộc trao đổi thông tin gì —— đây cũng là một trong số nguyên nhân Bạch Liễu lựa chọn bàn phím làm công cụ.

Như vậy, kết luận quá rõ ràng, đối với Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ mà nói hắn là nhân tố không ổn định trong cuộc chiến cướp đoạt sắp tới, mà loại nhân tố không ổn định thế này trong phó bản cấp 2 là rất trí mạng, để bảo đảm thành công qua cửa, cách làm bảo hiểm nhất là trực tiếp giết chết hắn, cho nên Bạch Liễu suy đoán, giờ chết của hắn đang đến rất gần.

Trước lúc đó, Bạch Liễu cần phải giao vật có giá trị nhất trên người mình cho Tiểu Bạch Lục.

Cũng chính là hệ thống quản lý trò chơi.

——————————

Bạch Liễu dạy Tiểu Bạch Lục một cách cụ thể về cách dùng hệ thống quản lý và kĩ năng cá nhân, anh bạn nhỏ ban đầu có chút mơ hồ, nhưng quen thuộc rất nhanh, tiếp nhận sự thật rằng mình chỉ là NPC của một trò chơi tương mối mau, hoàn toàn không có nhu cầu để Bạch Liễu trình bày quá nhiều, đã bắt đầu tự chủ vui chơi thỏa thích trong Cửa hàng hệ thống rồi.

Trước khi Bạch Liễu đi, Tiểu Bạch Lục nhìn Bạch Liễu hỏi: "Trước đó anh kể cho em về hai phó bản kia, chính là để bây giờ em thích ứng nhanh chóng với cái gọi là hệ thống quản lý trò chơi đúng không?"

"Căn bản không phải chia sẻ game giữa bạn bè." Trên mặt Tiểu Bạch Lục không có bất kì cảm xúc gì, "Anh quả thực là tên lừa đảo miệng đầy lời nói dối, mỗi một câu anh nói, mỗi một việc anh làm đều mang theo mục đích, điều này khiến em càng thêm không hiểu tại sao anh phải buông tha việc lấy máu em, vì em mà chết."

"Đây căn bản không phải chuyện anh có thể làm ra, dĩ nhiên em cũng tuyệt đối không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."

"Nói đi." Tiểu Bạch Lục siết chặt đồng tiền cứng rắn trong tay, nhìn Bạch Liễu đăm đăm: "Anh còn cần em giúp anh làm gì, tiền anh cho em đã đủ để em giúp anh làm rất nhiều chuyện."

"Anh chỉ muốn em còn sống." Bạch Liễu quay đầu cười híp mắt nhìn Tiểu Bạch Lục, "Thật sự không có nữa."

Hắn từ sau giáo đường đi ra, đúng lúc thấy Lưu Hoài đang nói chuyện với Lưu Giai Nghi.

Lưu Hoài cũng muốn trực tiếp đưa hết mọi thứ cho Lưu Giai Nghi giống Bạch Liễu, nhưng Lưu Giai Nghi không nhìn thấy, để cô bé cầm quá nhiều đồ ngược lại không tốt lắm, Lưu Hoài mặc dù không tin tưởng Bạch Liễu, song vẫn có chút tín nhiệm với chữ tín của hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể dặn Bạch Liễu nếu tôi chết, trước khi chết tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ cho anh, anh chuyển giao cho em gái tôi.

Sau đó trả 400 điểm thù lao cho Bạch Liễu trước thời hạn.

Bạch Liễu đồng ý.

Rất nhanh, bài đồng ca và lần chụp ảnh cuối cùng đã kết thúc, Tiểu Bạch Lục thật vất vả lau đi lớp trang điểm lại vì phải chụp ảnh tập thể lần nữa, bị giáo viên dùng son môi vẽ một vòng tròn trên trán, cậu chán không buồn chết đứng cuối hàng, đuôi tóc còn chưa khô hẳn, hơi nghiêng người nhìn về phía người đầu tư.

Bạch Liễu cùng mấy người đầu tư mới đứng ở hàng trước.

Viện trưởng giơ camera chụp ảnh: "Ảnh tập thể buổi văn nghệ năm 200x của viện mồ côi."

"Tách" một tiếng, Tiểu Bạch Lục ánh mắt hời hợt xuất hiện trong bức ảnh.

Bạch Liễu rất tò mò Tiểu Bạch Lục bằng cách nào tìm ra được hắn giữa một đám người đầu tư, nhưng hắn không hỏi, nếu hắn hỏi, Tiểu Bạch Lục có lẽ sẽ chỉ Bạch Liễu trong bức ảnh và nói với hắn ——

—— chỉ có ánh mắt anh khi nhìn bọn em, không hề có tham lam và dục vọng tước đoạt.

Anh rất bình tĩnh nhìn bọn em, như nhìn chính mình trong quá khứ.

"Biểu diễn đồng ca đến đây kết thúc, mời các trẻ em giao cho người đầu tư món quà cảm ơn của mình." Viện trưởng giơ tay tỏ ý, "Đây là nhiệm vụ hôm qua bà giao cho các cháu, đều làm rồi chứ?"

Đám trẻ lớn tiếng đáp: "Chúng cháu làm rồi ạ, viện trưởng."

Đám trẻ bắt đầu xếp hàng tặng món quà mình tự làm cho người đầu tư.

Tiểu Bạch Lục đứng trong hàng đi qua, cậu im lặng không lên tiếng lướt qua Bạch Liễu, không đưa ra gì cả —— bởi 【 người đầu tư 】 của cậu đã chết, cậu không cần tặng quà.

Bạch Liễu đã đòi quà của Tiểu Bạch Lục từ lúc còn ở sau giáo đường, Bạch Lục không muốn tặng hắn cho lắm, nhưng Bạch Liễu không biết xấu hổ nói mình sẽ trả tiền, cuối cùng Tiểu Bạch Lục khuất phục dưới mị lực của đồng tiền, đưa cho hắn món quà mình chuẩn bị.

Món quà bao gồm hai bức tranh vẽ —— một bức vẽ con cá nhỏ được đặt trong bình thủy tinh, một bức vẽ chiếc tàu hỏa cháy cùng gương vỡ, đúng lúc là cảnh tượng hai phó bản Bạch Liễu kể cho Tiểu Bạch Lục nghe tối qua, phía dưới bức tranh kí tên 【 W 】.

Bạch Liễu cúi đầu ngắm hai bức tranh, hắn biết được hai bức tranh hắn thấy trong hiện thực là từ đâu ra, cùng với cảm giác không hài hòa kia là từ đầu tới.

Bạch Liễu nhìn Tiểu Bạch Lục đứng trước mặt —— bởi Tiểu Bạch Lục không hề thực sự trải qua hai phó bản kia, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào những gì mình Bạch Liễu mô tả cộng thêm trí tưởng tượng mà vẽ, viện mồ côi nho nhỏ đối với Tiểu Bạch Lục mà nói ước chừng đã là cả thế giới.

Cho nên cậu dùng sự vật có sẵn trong viện mồ côi để mô tả cảnh tượng to lớn Bạch Liễu miêu tả, khiến cho lần đầu tiên Bạch Liễu xem hai bức tranh liền cảm thấy có điểm quái dị, bởi hình vẽ quá "hẹp" quá lệ khí, không phải phong cách hắn thường dùng.

Phần "quái dị" này đến từ sự khác biệt trong nhận tri của Tiểu Bạch Lục và hắn.

Tầm mắt Bạch Liễu rơi trên người Tiểu Bạch Lục mặt hãy còn dính chút son, Tiểu Bạch Lục rất nhanh quay mặt ra chỗ khác —— cậu không thích bị người khác nhìn thẳng.

À, đúng ha, Bạch Liễu nhớ ra rồi, hắn ở tầm tuổi này còn rất ghét bị người ta nhìn thẳng, nhưng bây giờ Bạch Liễu làm gì cũng có thói quen nhìn thẳng đối phương, đây là thói quen hắn hình thành trong môi trường làm việc.

Tiểu Bạch Lục và hắn kém nhau quá nhiều, hắn sớm không phải đứa trẻ có tầm nhìn thu hẹp trong viện mồ côi nho nhỏ, thích màu sắc sắc bén trương dương, độ bão hòa cực cao kia nữa.

Nhưng hắn đã từng là một đứa trẻ như vậy.

————

7 giờ 30 phút tối, đồng ca kết thúc.

Viện trưởng đưa tất cả người đầu tư về bệnh viện, Miêu Cao Phụ ý vị sâu xa nói lời từ biệt với Bạch Liễu, Bạch Liễu như không có chuyện gì xảy ra chúc ngủ ngon, sau đó trở lại phòng Mộc Kha.

Phòng Mộc Kha trống không.

Người này vẫn còn trong phòng quản lý hồ sơ, Bạch Liễu cúi đầu xem thời gian.

Thời gian Bạch Liễu cho Mộc Kha là từ 12 giờ trưa thẳng đến 9 giờ 15 phút tối, dựa theo tốc độ ghi nhớ nhanh nhất của Mộc Kha, hẳn có thể thừa dịp y tá chưa thay ca nhớ khoảng từ 300 đến 500 hồ sơ —— đây là số lượng ghi chép Bạch Liễu dự đoán có thể có trong phòng hồ sơ của viện mồ côi tại hiện thực.

Còn khoảng nửa tiếng nữa.

Giờ này chắc Mộc Kha sẽ dùng bàn phím để liên lạc với hắn, tuy nhiên —— Bạch Liễu sờ sờ cần cổ trống không của mình, hắn đã đem hệ thống quản lý trò chơi cho Tiểu Bạch Lục, hắn không cách nào lấy được thông tin liên lạc từ Mộc Kha, cũng không thể đi tìm hiểu tình huống của Mộc Kha hiện tại ra sao, đồng thời không thể báo cho Mộc Kha biết bất kì tin tức gì có thể giúp ích cho cậu.

Phòng hồ sơ bệnh viện.

Mộc Kha che miệng đứng giữa một đống hồ sơ phủ bụi mà ghi nhớ, chính cậu cũng không biết mình ở cái nơi không có ánh sáng mặt trời chiếu vào này bao lâu rồi, trong này không có đồng hồ giống phòng bệnh, Mộc Kha chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn y tá tuần tra bên ngoài đang làm gì để phán đoán thời gian.

Thấy có y tá đi về phía nhà ăn, Mộc Kha có chút khẩn trương —— điều này nói rõ đã đến giờ cơm tối.

Giờ này bọn Miêu Phi Xỉ hẳn đã trở lại, Mộc Kha nhanh chóng mở Túi hệ thống, hắn vừa định rút phím hỏi thăm Bạch Liễu, liền thấy bàn phím động.

【 enter 】 —— ý là tiến vào, hẳn là đã trở lại.

Mộc Kha rút ra phím 【 backspace 】 và phím 【 ? 】, là phím lùi về sau cùng một dấu chấm hỏi, ý cậu là 【 hiện tại tôi cần trở về sao? 】, sau đó trả phím về chỗ cũ.

Trả lời của Bạch Liễu rất nhanh liền tới: 【 end 】 【 ? 】

Mộc Kha không biết làm sao đáp: 【 N 】 【 O 】.

Số lượng bệnh án ở đây nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, Mộc Kha đơn giản chỉ đọc tên không cũng thấy khó khăn với đống tên quá nhiều và không có quy luật kia, chứ đừng nói đến phải nhớ tên trẻ em tương ứng, thời gian mắc bệnh và các tin tức cụ thể khác.

Lúc này Mộc Kha không thể không cảm thán Bạch Liễu thật có tính toán trước, cậu ngủ một giấc xong nhớ những chi tiết rườm rà phức tạp tốt hơn nhiều, nhưng một buổi chiều thực sự nhớ không hết —— bởi tài liệu mỗi bệnh án quá dài!

Bệnh án còn ghi chép cặn kẽ quá trình chẩn đoán của bệnh nhân ở các bệnh viện khác, bệnh lý của mỗi bệnh nhân lại phức tạp theo các kiểu khác nhau, bởi vì đều là bệnh khó trị qua tay nhiều bác sĩ mà không làm gì được, hồ sơ bệnh án phức tạp đến tương đương một quyển sách nhỏ.

Tin tức của Bạch Liễu lại phát tới: 【 9 】 【 1 】 【 5 】.

Mộc Kha hiểu, đây là bảo cậu chờ 9 giờ 15 phút y tá thay ca thì nhanh chóng trở về.

Song hiện tại có một vấn đề rất nghiêm túc, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đã trở lại, bọn họ nói không chừng sẽ đụng phải Mộc Kha trên đường.

Mộc Kha: 【 V 】 【 P 】 【 ? 】

Ý Mộc Kha là PvP, nhưng trên bàn phím chỉ có một chữ P, cậu cảm thấy Bạch Liễu là một nhà thiết kế game chắc sẽ hiểu.

PvP là viết tắt của Players vs. Players, ý là trò chơi đối kháng giữa các người chơi, Mộc Kha đang hỏi nếu trên đường về cậu đụng phải người chơi phe đối lập là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ thì cần làm thế nào?

Lần này thời gian bên đối diện trầm mặc có chút dài, hình như đang cố mổ xẻ xem ý cậu là gì, Mộc Kha có chút mê mang chờ cạnh bàn phím, sau đó được đến một câu trả lời rất lạnh lùng.

Bạch Liễu: 【 L 】 【 F 】 【 G 】.

Mộc Kha thấy ba chữ cái này thì không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, cậu xem không hiểu.

Cách một hồi Mộc Kha mới moi ra được từ này trong trí nhớ —— LFG là viết tắt của Looking for group, thường dùng trong trò chơi nhiều người, ý là tìm kiếm người chơi tổ đội, tuy nhiên cách viết tắt này rất ít dùng, chỉ có trò chơi từ mười mấy năm trước mới hay viết tắt kiểu này, bây giờ thường dùng mic mời tổ đội luôn, hoặc trực tiếp gửi lời mời tổ đội.

Cũng may trí nhớ Mộc Kha không tệ, còn từng nghiên cứu về phương diện này, mới miễn cưỡng hiểu được ý của từ viết tắt, cậu suy nghĩ một chút —— ý Bạch Liễu hẳn là bảo cậu lúc gặp Miêu Phi Xỉ không nên hốt hoảng đối nghịch, tỉnh táo tìm cách tổ đội với gã.

Phiên dịch ra chính là để Mộc Kha làm bộ mình là 【 Mộc Kha 】, mặc dù nói ra nghe kì kì, nhưng ý tứ đại khái là như vậy.

Chẳng qua tối qua Bạch Liễu cũng nói với Mộc Kha rồi, hôm nay Miêu Cao Phụ rất có thể sẽ nghi ngờ thân phận của họ, thân phận 【 Mộc Kha 】 không phải an toàn tuyệt đối, tuy nhiên Miêu Phi Xỉ muốn công kích họ cũng ít nhất phải đợi đến sau 9 giờ 15, thể lực khôi phục, mới có thể sử dụng kĩ năng cao cấp.

Dưới tình huống không có người chơi chủ công đánh phối hợp, Miêu Cao Phụ tạm thời sẽ không ra tay với họ.

Bởi họ đã tiêu hao một skill mạnh của Miêu Phi Xỉ vào sau 9 giờ 15 phút một chút tối qua lúc gã xông vào ICU, dẫn tới cả ngày hôm nay thể lực của Miêu Phi Xỉ không thể dùng thuốc khôi phục thể lực để hồi phục, rơi vào trạng thái CD tự động.

Mộc Kha trong phòng hồ sơ vừa vặn có thể chờ 9 giờ 15 y tá thay ca ra ngoài, nếu chẳng may gặp phải bọn Miêu Phi Xỉ cũng vừa vặn thuộc thời gian CD, cho nên lúc đó Mộc Kha an toàn.

Hết thảy đều lồng ghép vừa vặn tốt, một phân không kém.

Mộc Kha thở ra một hơi dài, tất cả mọi chuyện dưới sự sắp xếp của Bạch Liễu đều vừa vặn, cậu không biết được rốt cuộc Bạch Liễu bắt đầu lên kế hoạch từ lúc nào, Mộc Kha bây giờ thậm chí cảm thấy việc Miêu Phi Xỉ sử dụng skill cấp S cũng nằm trong kế hoạch của Bạch Liễu.

Mặc dù tối qua họ suýt chút nữa thì bị kĩ năng của Miêu Phi Xỉ đưa đi go die.

Hôm nay, bất kể là bên trẻ em hay là bên này, đều vì Miêu Phi Xỉ trong trạng thái CD không thể sử dụng kĩ năng mà duy trì một loại hòa bình ngắn ngủi.

Bảo vệ trẻ em và Mộc Kha an toàn.

Mộc Kha cảm giác, vào thời điểm cậu hoàn toàn không ý thức được, mỗi một chi tiết đều được Bạch Liễu tính toán tốt sau đó lợi ích hóa một cách cao nhất.

Nói thật, lúc cậu bị Bạch Liễu dắt theo thực hiện kế hoạch, lúc nào cũng cảm giác giây tiếp theo mình liền toi đời, bởi vì cũng quá mạo hiểm!

Tựa như con bạc đến bước đường cùng một lần cuối đưa ra toàn bộ tài sản đặt cược, tối hôm qua nếu Miêu Phi Xỉ thành công, cả cậu và Bạch Liễu liền gg, đó là kĩ năng công kích cấp S- đó! Chém một cái là có thể khiến 50 điểm giá trị sinh mạng của Bạch Liễu tức khắc về 0!

Nhưng Bạch Liễu thắng cược, bọn họ có đêm bình an hôm nay.

9 giờ 10 phút, bàn phím lại thay đổi, Mộc Kha mở ra nhìn: 【 G 】 【 O 】.

Đây là bảo cậu đi nhỉ, Mộc Kha hít sâu một hơi, quét qua phòng hồ sơ thoáng tổng kết lại những gì mình đã ghi nhớ, sau đó xoay người nhìn trộm từ khe cửa ra ngoài —— phòng giao ban của y tá đang sáng đèn, hành lang không có ai, đen nhánh trống không, bệnh nhân đều bị y tá nhốt lại rồi, cậu chậm rãi thở ra một hơi, đẩy cửa dè dặt đi ra ngoài.

Hành lang dài đen nhánh dưới hoạt động không ngừng nghỉ của máy làm ẩm luôn bị bao phủ trong sương mù mật độ cao, mang lại cảm giác ẩm ướt dính nhớt quỷ dị, nguồn sáng duy nhất ban đêm chỉ có ánh đèn vàng lay lắt trộm chui ra từ khe cửa phòng trực.

Trong không gian yên tĩnh, Mộc Kha chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình dẫm trên đất, còn có tiếng vang không rõ đến từ phòng bệnh hai bên đường ——

—— là một âm thanh rất nhỏ và thanh, tựa âm thanh thực vật phát ra khi nhanh chóng sinh trưởng trong các video tốc độ x32.

Còn có mấy cửa phòng bệnh chợt lập lòe ánh sáng đỏ —— đây chính là ánh sáng mà loại nấm "huyết linh chi" quỷ dị tỏa ra khi mọc, Mộc Kha từng thấy vào tối qua, một thứ mùi tanh của máu phảng phất bay qua chóp mũi cậu.

Mộc Kha bước nhanh hơn, cậu không đi lối thoát hiểm, bởi tối qua ở đó có rất nhiều trẻ nít dị tật, lúc này y tá còn chưa giao ban xong, thang máy là lựa chọn an toàn hơn cả.

Mộc Kha tiến thang máy, ấn 【 7 】, cửa thang máy trước mặt cậu chậm rãi, két két đóng lại, ánh sáng đỏ từ khe cửa phòng bệnh kia càng ngày càng sáng, Mộc Kha như nghe được tiếng nấm nổ tung thả ra bào tử của nó.

Cửa phòng bệnh cuối hàng lang chậm rãi mở ra —— đó là phòng ICU Mộc Kha từng xông vào tối qua, bên trong đi ra, hoặc là nói bò ra một bóng nguời, "bò" cũng không chính xác lắm, bóng người này quá dài, nó khom người ngoẹo đầu đẩy cửa đi ra, đầu ngẩng lên, tựa hồ đang ngửi mùi máu nó từng hút trong không khí.

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Mộc Kha có 6 điểm giá trị sinh mạng, hai con quái vật đã phát hiện bạn, xin nhanh chóng rời khỏi nơi này! 】

Hô hấp Mộc Kha có chút dồn dập —— hai con, bệnh nhân chỉ có một, còn một con nữa ở đâu?!

Nhưng toàn bộ hành lang chỉ đi ra một bệnh nhân, Mộc Kha không hề phát hiện thứ gì khác lang thang, mà bệnh nhân đang hướng về phía cậu áp sát.

Từ xa xa ngoài hành lang, cơ hồ mỗi một lần chớp mắt Mộc Kha đều có thể thấy người bệnh tứ chi dài như con nhện di chuyển tay chân mảnh khảnh của nó trong ánh sáng đỏ bắn ra từ khe cửa phòng bệnh, đầu nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm cậu, đi đến gần.

Vậy nhưng cửa thang máy chỗ Mộc Kha đang đứng cứ bị kẹt, một mực không chịu khép lại, Mộc Kha ấn nút đóng cửa đến mức đổ mồ hôi.

Rõ ràng ban ngày đám y tá dùng thang máy thuận lợi vô cùng, bệnh viện tư nhân được đầu tư nội thất vô cùng xa hoa, không đến mức cửa thang máy hỏng không thèm thay đi!

Từ từ... Thang máy có chất lượng rất tốt, nếu bên trong ấn cửa không đóng, chỉ có một khả năng, đó là bên ngoài có người ấn nút mở.

Mộc Kha cả người cứng đờ thò đầu ra nhìn, bên ngoài thang máy có một đứa trẻ cả người là kim tiêm đang đứng, hai chân nó vặn vẹo vào nhau, nhìn qua rất quái dị, đang quỵ xuống đất ngửa đầu không ngừng nhấn cửa thang máy, bởi dáng người nhỏ, vừa vặn bị chặn lại, cho nên Mộc Kha không nhìn thấy.

Ngón tay quái vật trẻ nít có một bên bị gãy mất, như bị người ta chỉnh tề mà cắt đi, nó đối diện với ánh mắt trống rỗng vì bị dọa sợ của Mộc Kha, liền lộ ra nụ cười mỉm ngây thơ quỷ dị, cười hi hi.

"Không nên đi lên, phải đi xuống, anh phải đi xuống, phía trên có người chờ bắt anh!"

Mộc Kha sợ hãi thiếu chút nữa chân mềm, nhưng người bệnh bên kia đã sắp chạy tới, Mộc Kha nhanh chóng đẩy đưuá trẻ ra lùi vào trong thang máy điên cuồng ấn nút đóng cửa, một khắc cuối cùng trước khi bệnh nhân kịp chạm vào cửa thang máy, nó rốt cuộc cũng khép lại.

Thang máy hơi dừng một chút, rốt cuộc chậm rãi nâng lên, Mộc Kha cả người mệt lả xụi lơ dưới đất, cậu nhìn đồng hồ trong thang máy —— 9 giờ 14 phút.

Còn một phút nữa thể lực của Miêu Phi Xỉ sẽ khôi phục đầy, chỉ cần trong vòng một phút này cậu không gặp phải Miêu Phi Xỉ liền không sao.

Thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng 5, cửa từ từ mở ra, Mộc Kha cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ngoài cửa.

Miêu Phi Xỉ cười híp mắt ngồi xổm xuống, móc móc ngón tay với Mộc Kha: "Chào buổi tối, Mộc Kha, trễ vậy rồi cậu từ đâu về thế, là mới đi gặp Bạch Liễu về sao?"

Đồng hồ trong thang máy khẽ nhấp nháy —— 9:15:00.

Miêu Phi Xỉ dường như chú ý tới tầm mắt nhìn đồng hồ của Mộc Kha, nụ cười của gã càng thêm tà khí: "Ai nha, thể lực của tôi, hình như đã khôi phục rồi ha."

Vừa nói, gã vừa rút đao để dưới cằm Mộc Kha, cổ tay dùng lực nâng cằm Mộc Kha lên, Miêu Phi Xỉ cúi người nhìn Mộc Kha sợ hãi nuốt nước bọt, nhẹ giọng, "Cậu không phải nói đao của tôi giống đao giết heo sao? Cây đao này của tôi đúng là chưa chém qua động vật bẩn thỉu như heo, nhưng nếu cậu không thành thật."

"Tôi sẽ dùng cây đao này thọc từ trực tràng cậu vào đấy." Miêu Phi Xỉ cười híp mắt rút ra từ thân thể mình song đao, "keng" một tiếng cắm hai bên Mộc Kha.

Sống đao sáng bóng phản chiếu bóng người run rẩy của Mộc Kha, cậu muốn lùi về sau thang máy, nhưng Miêu Cao Phụ không biết đứng sau lưng cậu từ lúc nào, mặt không đổi sắc từ trên cao nhìn xuống cậu.

Cậu không có đường lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện