Các giáo viên và hộ công từ trong ánh đèn sáng lên chạy đến, biến thành từng bóng mờ không rõ mặt trong màn đêm, giãy giụa đến gần Tiểu Bạch Lục.

Đây là một viện mồ côi tư lập có khoảng hơn hai trăm giáo viên và hộ công, tốc độ chạy của một người trưởng thành đủ để đuổi kịp chiếc xe ô tô đồ chơi loại nhỏ đang quá tải, họ nổi giận đùng đùng mặt mũi dữ tợn từ phòng học đi ra, trông còn đáng sợ hơn đám trẻ nít dị tật cười ngây ngô.

Đám trẻ nít dị tật đang đuổi theo bọn Bạch Lục hình như cũng sợ các giáo viên, thấy giáo viên như thấy khắc tinh, lớn tiếng kêu la tản ra.

Đồng tiền treo trước ngực Tiểu Bạch Lục rung lên.

【 Sách Quái Vật tập 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 đổi mới —— Trẻ nít dị tật (1/3) 】

【 Tên quái vật: trẻ nít dị tật (không phải phiên bản cuồng bạo sau rút máu) 】

【 Đặc điểm: thích qua lại vào buổi đêm tìm người chơi cùng, thích mang đi trẻ em chơi cùng chúng 】

【 Nhược điểm: giáo viên viện mồ côi (1/3) 】

【 Phương thức tấn công: chích rút máu (A+), điện thoại định vị (A+), trẻ nít thổi sáo bướng bỉnh (A) 】

Trẻ nít dị tật chạy đi, còn các giáo viên càng chạy càng gần.

Các giáo viên rõ ràng không phải quái vật, vậy thì không thể bị đạo cụ buff 【 Lời chúc phúc từ hành khách 】 ngăn cản, cửa viện mồ côi đã cách họ rất gần, Tiểu Bạch Lục ngẩng đầu nhìn về phía chiếc cửa sắt lớn nửa ẩn trong bóng đêm.

Ngoài cửa có ánh trăng rong ruổi, có tiếng cỏ soàn soạt đung đưa trong gió, như có người ở ngoài cửa rục rịch cám dỗ họ chạy ra ngoài, chạy ra ngoài đi nào.

Tiểu Bạch Lục quyết định mau chóng: "Xuống xe chạy!"

Nhất thời mấy đứa trẻ hốt hoảng nhảy xuống, Mộc Kha thiếu chút ra không ra được xe tập đi, nhờ Tiểu Bạch Lục hỗ trợ, mới hốt hoảng bước ra được, nhưng kiểu chạy tập thể phân tán ra thế này sẽ xuất hiện một tệ đoan —— chính là chạy nhanh sẽ mặc kệ chạy chậm.

Miêu Cao Phụ vừa xuống xe liền bỏ Lưu Giai Nghi lại, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ tuổi lớn nhất thể lực tốt nhất chạy nhanh nhất, rất nhanh liền bỏ lại người phía sau.

Lưu Giai Nghi và Mộc Kha chạy rất chậm, hai người này có một vừa mù vừa tuổi nhỏ, bị Tiểu Bạch Lục lôi chạy, nhưng thể lực của Tiểu Bạch Lục cũng không phải rất tốt, rất nhanh bước chân của cả ba bắt đầu chậm lại.

Tiểu Bạch Lục cắn răng thở hồng hộc, cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, cầm đồng tiền linh hồn ra lệnh cho Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ: "Tới cõng hai người họ."

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ không muốn cõng, song dưới lực áp chế của đồng tiền linh hồn, họ không thể không quay đầu lại cõng.

Hai người mau lẹ cõng Lưu Giai Nghi và Mộc Kha, bây giờ là hai đứa cõng hai đứa khác, Tiểu Bạch Lục chạy một mình, tốc độ năm người coi như ngang bằng, nhưng cũng không nhanh lắm, giáo viên phía sau lại càng chạy càng nhanh, Tiểu Bạch Lục có thể nghe thấy tiếng họ cắn răng nghiến lợi nguyền rủa đám nhãi con bẩn thỉu là họ, còn có người kêu to đóng cửa.

Tiểu Bạch Lục không để ý hết thảy mà chạy, phổi cậu nóng lên đau đớn như có cây đuốc cháy bên trong vậy, há to miệng thở hổn hển.

Mồ hôi nhuộm ướt bộ quần áo ngủ của Tiểu Bạch Lục, từ mi mắt gắt gao nhìn phía trước của cậu trôi xuống, ánh trăng chiếu lên gò má tái nhợt của cậu, hòa thành một quầng sáng, gió từ cạnh lỗ tai cậu thổi qua, như đang có người thì thầm.

—— rời đi nơi này, rời đi nơi này.

Đứa nhỏ không được thần linh chiếu cố, hãy rời khỏi nơi này nhanh lên, nơi này không có ai thích mày cả.

Bạch Liễu hít thở sâu, cậu chạy càng lúc càng nhanh.

Miêu Cao Phụ đột nhiên kêu một tiếng, Tiểu Bạch Lục mắt sắc quét qua, còn tưởng thằng nhóc này lại nháo, kết quả thấy Lưu Giai Nghi trên lưng Miêu Cao Phụ che miệng từng ngụm từng ngụm mà hộc máu, dòng máu đen từ kẽ ngón tay trắng như tuyết của cô bé yếu ớt thấm ra, cô bé trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ suy yếu, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Lưu Giai Nghi như là sợ quấy rầy đến người khác, cô bé nắm chặt nắm tay đặt trước miệng cố hết sức kiềm tiếng ho khan, nhưng máu cứ từ kẽ ngón tay cô bé chảy ra, đồng thời chảy xuống còn có hàng nước mắt nhẫn nại.

"Đau quá..." Lưu Giai Nghi không nhịn được bắt đầu nôn mửa, đôi mắt không có tiêu cự liên tục chảy lệ, từng ngụm từng ngụm khạc ra máu đen.

Lưu Giai Nghi vừa ho khan, vừa thần sắc hốt hoảng nhẹ giọng nói, kêu gọi thần bảo hộ vốn không ở nơi này của mình: "—— Em đau quá, anh ơi, anh ơi."

Dòng máu ấm áp nháy mắt thấm ướt phần lưng Miêu Cao Phụ, Miêu Cao Phụ sợ hãi nhìn về phía người tâm phúc của nhóm: "Bạch Lục, nó đang hộc máu!"

Tiểu Bạch Lục rất nhanh kịp phản ứng lại tối nay lúc Lưu Giai Nghi bảo giáo viên mình không thoải mái không phải nói dối, cũng không phải đang diễn —— cô bé thật sự không thoải mái, chỉ là vì phối hợp họ nên một mực chịu đựng không nói ra.

Cậu nhớ tới nội dung trò chuyện về cô bé mù Lưu Giai Nghi sáng nay giữa cậu và Bạch Liễu.

【 Trong số trẻ em có một người chơi tên Lưu Giai Nghi, cô bé này có chút kì quái, giá trị sinh mạng không phải 100 mà là 50, anh nghi ngờ có thể là do cô bé trúng một loại độc nấm phát tác chậm nào đó dẫn đến, nhưng cũng chỉ là một trong số các khả năng, em chú ý cô bé này một chút, cô bé rất đặc thù, sẽ rất nguy hiểm 】

Rất nhanh Lưu Giai Nghi phun tới mức không còn sức lực, cô bé chậm rãi tuột xuống khỏi lưng Miêu Cao Phụ, Miêu Cao Phụ căn bản túm không được cô bé, nhưng Tiểu Bạch Lục nhất quyết để Miêu Cao Phụ cõng Lưu Giai Nghi, bởi cậu ta phải không ngừng cố định Lưu Giai Nghi nên tốc độ không khỏi chậm lại.

Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Miêu Cao Phụ thở hổn hà hổn hển, hai mắt đỏ thẫm hét lớn: "Bạch Lục! Buông tha nó đi! Nó không có tác dụng! Chạy ra ngoài nó cũng không sống được! Nó nôn rất nhiều máu! Để nó lại viện mồ côi không chừng còn có bác sĩ khám bệnh!"

Miêu Phi Xỉ đang cõng Mộc Kha cũng sắp chạy hết nổi, cậu ta đầu đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng khuyên: "Bạch Lục! Mày mẹ nó từ đâu ra lắm tốt bụng thế! Từ bỏ chúng đi! Từ bỏ hai cái rắc rối này đi, chúng ta sắp bị đuổi kịp mất!"

Nếu là Bạch Lục trước kia cậu nhất định sẽ không chút do dự vứt bỏ hai đứa con chồng trước này, tất cả mọi thứ phải lấy lợi ích tự thân lên đầu, đây là quy tắc của cậu.

Dĩ nhiên quy tắc này đến giờ vẫn chưa từng thay đổi, song hiện tại có hai "cậu".

Mà hai đứa trẻ đang liên lụy cậu kia rõ ràng có móc nối với lợi ích của một "cậu" khác.

Tầm mắt Tiểu Bạch Lục rơi xuống gương mặt lo lắng bất an của Tiểu Mộc Kha, sau đó chậm chạp rời tới Lưu Giai Nghi đã sắp mất ý thức.

Cậu dùng ánh mắt không chút cảm tình đảo qua đảo lại giữa hai gương mặt ngây thơ —— cậu đang cân nhắc giá trị của hai người này, lựa chọn giữa lợi ích của cậu và một "cậu" khác.

Vứt bỏ Tiểu Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, Tiểu Bạch Lục có thể thuận lợi chạy ra ngoài, lợi ích của cậu được bảo vệ.

Mà không cứu, bọn họ rất có thể không chạy ra được, nhưng lợi ích của một "cậu" khác sẽ được bảo vệ.

Lưu Giai Nghi rốt cuộc mất đi tất cả sức lực, tuột xuống khỏi lưng Miêu Cao Phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé dính đầy vết máu, dục vọng cầu sinh khiến cô bé theo bản năng bắt lấy chân Miêu Cao Phụ, Miêu Cao Phụ loạng choạng ngã, vừa vặn đụng vào người Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ thuận thế liền quăng Tiểu Mộc Kha trên người ra ngoài, hùng hùng hổ hổ kéo Tiểu Bạch Lục muốn đi.

"Người vô dụng mang theo làm gì!"

"Đi nhanh đi Bạch Lục! Chúng nó và chúng ta căn bản không phải một loại người!"

Hết thảy ở trong mắt Tiểu Bạch Lục trở nên chậm chạp, cậu thở hổn hển, dưới chân là tiếng cát xào xạc, sau lưng là tiếng lăng nhục càng ngày càng to của các giáo viên, các cô không biết đang quơ gì trên tay đến gần bọn họ.

Mộc Kha bị ném xuống đất rất sợ hãi, đưa tay về phía cậu xin giúp đỡ, Lưu Giai Nghi mặt đầy là máu, vô ý thức nhìn cậu gọi "anh ơi", cùng Miêu Phi Xỉ Miêu Cao Phụ âm trầm lạnh lùng, khuôn mặt vặn vẹo mắng hai đứa con chồng trước, tất cả trong mắt Tiểu Bạch Lục có một đường phân cách kì lạ, giống như xem một thước phim cũ, hình ảnh trẻ ngoan và trẻ hư không ngừng lặp đi lặp lại nhảy vòng trước mắt cậu.

Nếu cậu dừng lại, Tiểu Bạch Lục là đứa trẻ ngoan; nếu cậu chạy trốn, Tiểu Bạch Lục là đứa trẻ hư.

Dựa theo thế tục định nghĩa, hình như trẻ ngoan hay hư là dùng cách này xác định —— Tiểu Bạch Lục chợt nghĩ đến.

Nhưng cậu vốn là một đứa trẻ hư nha.

Chẳng qua một "cậu" khác hình như không cảm thấy vậy, à, còn đặt cho cậu một cái tên mới kì quái nữa —— Bạch của 'bạch thiên', Liễu của 'liễu ám hoa minh'.

【 Phải đến khi trưởng thành em mới có quyền lợi lựa chọn làm người xấu 】

【 Còn hiện tại, vẫn nên để chuyện xấu cho anh làm đi, anh sẽ vì em gánh vác những hậu quả khác 】

... Mình... đồng ý giúp anh ta cứu Lưu Giai Nghi và Mộc Kha, hơn nữa anh ta đã cho mình thù lao —— tay phải Tiểu Bạch Lục cầm lấy đồng tiền hệ thống quản lý trò chơi trước ngực, đây chính là thù lao Bạch Liễu trả cho cậu.

【 Thân phận của anh là một kẻ lang thang, làm một kẻ lang thang, thì cần phải tuân thủ giao dịch với bất kì ai, bao gồm cùng chính mình 】

Ý thức của Tiểu Bạch Lục từ chỗ xa bay trở lại, suy tính tưởng chừng rất dài dòng thực ra chỉ mất mấy giây, Tiểu Bạch Lục vừa bị Miêu Phi Xỉ kéo đi liền dừng lại.

Miêu Phi Xỉ kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu Bạch Lục.

"Dừng lại." Tiểu Bạch Lục vô cùng tỉnh táo nói, "Trở về cõng Mộc Kha và Lưu Giai Nghi."

Miêu Phi Xỉ dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn về phía Tiểu Bạch Lục: "Mày điên rồi à Bạch Lục, tao mẹ nó..."

"Tôi nói trở về cõng họ lên." Giọng Tiểu Bạch Lục không hề gợn sóng, "Tôi đang ra lệnh, không phải đang thương lượng, hiểu không?"

Tiểu Bạch Lục giương mắt: "Trở về, cõng họ lên."

"Phắc!!" Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ hoàn toàn điên rồi, họ quay trở lại cõng Mộc Kha đang khóc lớn và Lưu Giai Nghi đau đớn đến không được lên, ôm đối phương chạy như bị chó đuổi, vừa chạy vừa lớn tiếng mắng Tiểu Bạch Lục:

"Mày có bệnh à Bạch Lục! Tao cho rằng mày và bọn tao đều là người sáng suốt! Kết quả là một thánh phụ! Nếu không chạy ra được tao xem mày định làm thế nào!"

"Không chạy ra được ——" Tiểu Bạch Lục bỗng nhiên cười, cậu như biến thành một đứa trẻ chân chính, không chút cố kỵ chạy như bay trong đêm, thở hổn hển, tự do phóng khoáng cười to, "Dù sao có người nói sẽ giúp tôi chùi đít, đây là chuyện của anh ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện