Chương 549 - Chỉ cần Bạch Liễu mặc thế này, chúng ta sẽ thắng
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
"Đội A ghi được 7 điểm." Triệu Mộc Thỉ làm trọng tài lười biếng hô lên, "Đội B chưa ghi được điểm, Hắc Đào giao bóng tiếp."
Hắc Đào tung bóng lên, đợi nó rơi xuống lại đập mạnh vào quả bóng, quả bóng lóe lên thành tia sáng đập thẳng vào bãi cát của đội B. Ngay cả Đường Nhị Đả có thể lực cao như vậy cũng không phản ứng kịp, Mộc Kha nhào lên định bắt bóng một lần nhưng Bạch Liễu đã nhanh chóng ngăn cậu lại —— bắt được bóng là cũng đi chầu ông bà ông vải luôn.
"Bắt không được." Bách Dật nhìn hố cát cực lớn đối diện không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: "...Kiểu gì mà dám bắt bóng từ con quái vật này chứ."
"Xem ra chúng ta không bắt được bóng của Hắc Đào rồi." Phương Điểm nhìn quả bóng, trầm ngâm sờ cằm, "Sức mạnh và tốc độ như này kinh quá."
"Bắt không được bóng vậy chúng ta tạm dừng nhé?" Bạch Liễu xòe hai tay, tùy ý nói: "Nói với đối phương là chúng ta bắt không được hay gì đó?"
Mộc Kha bất đắc dĩ mím môi, Đường Nhị Đả thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Mục Tứ Thành lại mắng: "Bạch Liễu, anh khí phách chút được không hả!"
"Chơi game là phải thắng! Ở trong game chơi anh chơi điên chơi khùng như vậy, sao ra ngoài đánh bóng chuyền một chút thôi mà quyết tâm chiến thắng cũng không có! Chán vcl đi!"
Bạch Liễu thản nhiên nhún nhún vai: "Tôi không hứng thú với mấy loại trò chơi chẳng có ích lợi và phần thưởng cụ thể như này, thắng cũng có được gì đâu, đâu nhất định phải thắng, đúng không?"
Mục Tứ Thành: "......"
Đậu má, quên mất mục đích trung tâm trò chơi của con hàng này không phải là giành chiến thắng, mà là tiềnnnn!
"Nhưng chơi xìu xìu ểnh ểnh thế này cũng chẳng thú vị gì, cả hai bên đều chơi hết sức thì mới vui." Phương Điểm lắc đầu, cô suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên chuyển ánh mắt sang nhìn Bạch Liễu, hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng nửa trong suốt hở cổ, Phương Điểm nhướng mày vi diệu, "Tuy rằng chúng ta không bắt được bóng, nhưng chị có cách làm Hắc Đào không đánh trúng."
Mục Tứ Thành nhanh chóng trở nên hưng phấn, Mộc Kha cũng hướng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Phương Điểm.
Chỉ có Bạch Liễu trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng tốt lành gì, ánh mắt Phương Điểm làm cho da đầu hắn tê hết cả dại —— lần trước bà chị Phương Điểm dùng loại ánh mắt này nhìn hắn xong, quay đầu đi đã đem hắn bán đấu giá cho Hầu Đồng được 1 triệu.