Chương 550 – Bình Minh Vàng

Edit: Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Sau khi ăn xong.

Một đám người tranh cãi cả ngày vội vàng đi tắm rửa, Triệu Mộc Thỉ nhìn theo bóng lưng Hắc Đào rời đi, ánh mắt chậm rãi dời đến trên mặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu đã tắm rửa xong, người này tựa hồ có yêu cầu giữ gìn thân thể sạch sẽ thì phải, vừa xuống sân bóng chuyền liền đi tắm, hiện tại đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình dựa vào trên ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên đọc sách, đuôi tóc vẫn không ngừng nhỏ nước.

"Cậu còn tiếp tục nhìn tôi như vậy." Bạch Liễu khép sách lại, ngước mắt nhìn về phía Triệu Mộc Thỉ bên cạnh, "Chút nữa Hắc Đào đi ra lại tìm cậu quyết đấu đấy."

Triệu Mộc Thỉ nhìn cuốn sách mà Bạch Liễu đang đọc ——《 Salome 》, anh nhắm mắt lại, nhún vai mỉm cười thờ ơ: "Tôi đã đấu tay đôi với anh ta rồi, tuy là thua."

"Có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Bạch Liễu bình thản hỏi.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng được không?" Triệu Mộc Thỉ nhìn về phía Bạch Liễu.

Bạch Liễu hỏi: "Nói chuyện gì?"

Triệu Mộc Thỉ cụp mắt xuống: "《 Salome 》?"

Bạch Liễu đổi lại áo sơ mi trắng và quần tây, sửa sang lại chỉnh tề rồi ra ngoài cùng Triệu Mộc Thỉ, hai người lặng lẽ đi dọc theo bờ biển.

Sóng vỗ nhè nhẹ vào bãi biển, mặt trời chưa lặn hẳn, còn sót lại một tia nắng hoàng hôn vắt ngang từ phía chân trời, ánh cam lung linh hòa cùng màn đêm buông xuống phản chiếu trên những con sóng dâng trào, gió thổi nhẹ nhàng và ấm áp.

Bạch Liễu đi giày da, Triệu Mộc Thỉ đi chân trần, hai người đi trên bãi biển không xa không gần, để lại một chuỗi dấu giày và một loạt dấu chân.

"Cậu cố ý đặt cuốn 《 Salome 》trên sô pha cho tôi đọc đúng không?" Bạch Liễu lãnh đạm bắt đầu câu chuyện.

Triệu Mộc Thỉ mi mắt cong cong trả lời: "Tôi làm lộ liễu lắm à?"

"Không." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng lúc đó hành động của cậu rất rõ ràng, cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, chờ xem phản ứng của tôi lúc đọc cuốn sách này."

"Vậy cảm nghĩ của cậu thế nào?" Triệu Mộc Thỉ quay đầu chăm chú nhìn Bạch Liễu, anh chắp tay sau lưng đi tụt về phía sau, lười biếng cười hỏi: "Cậu cảm thấy câu chuyện 《 Salome 》 như thế nào? "

"Vậy còn cậu, cậu cảm thấy thế nào?" Bạch Liễu bình thản hỏi, Triệu Mộc Thỉ nhìn vào con ngươi đen nhánh phản chiếu nhàn nhạt ánh mặt trời của hắn nhất thời ngây người, "Cậu thích câu chuyện này à?"

Anh đã xem băng ghi hình của mẹ nhiều lần đến nỗi gần như thuộc lòng câu chuyện này, thế nên bây giờ nghe Bạch Liễu hỏi, anh lại không thể trả lời cảm xúc cụ thể của mình vì anh đã quá quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện