Chương 558 - Tôi là một trong số đó
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Vào giờ phút đó, vị thái tử chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác, đại hoàng tử Georgia được biết đến với cái tên 【 Ánh sáng vàng】 hít một hơi thật sâu, quay người lao về phía cung điện.
Anh cúi đầu, vội vàng lướt qua đám người đang mong đợi nhìn anh, hàm răng cắn chặt, hốc mắt có chút đỏ hoe, trong lồng ngực có một cỗ cảm xúc kỳ dị dâng trào.
——Tại sao mọi người không muốn, không muốn chịu đựng thêm một mùa đông nữa vì đất nước này?
Georgia lao vào cung điện, đi ngang qua người lính canh đang cúi đầu chào anh mà không chào lại với vẻ bất lịch sự hiếm thấy, nhưng anh đi thẳng vào phòng, gỡ cây cung mạnh nhất trên tường xuống rồi lại đi thẳng về phía tường biên giới của Cục phát hành vàng.
Anh nắm chặt trường cung trong tay, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
—— Cho dù là thần hay bất kỳ vị khách kỳ lạ nào, anh cũng không cho phép đối phương bước vào vương quốc Cổ La Luân.
Đây là đất nước của anh, đây là dân tộc của anh, dù họ có ngây thơ đến đâu cũng không đến lượt người khác dùng vàng để lợi dụng nỗi đau của họ.
Georgia cầm trường cung đứng trên tường thành cao chót vót ở lối ra vào, nơi này không có lính gác, bởi vì binh lính đều đã xuống dưới để nghênh đón vị khách quý. Nhưng ngay cả ngày thường thì nơi này cũng chỉ có khoảng 3, 4 người lính canh, bởi thần đã giấu Cổ La Luân, nếu không có người của phòng phát hành vàng dẫn đường thì người bình thường căn bản là không thể vào được.
Nhưng hôm nay tất cả mọi người đều chờ ở bên trong, nói cách khác, không có người dẫn đường, vị khách kia chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình đi vào.
Chưa từng có người ngoài nào bước vào Cổ La Luân mà không cần hướng dẫn, bởi thế không có gì lạ khi cha anh chắc chắn rằng vị khách lạ này là thần.
Đại tư tế thấp thỏm lo lắng chờ đợi ở cửa ra vào, nhà vua im lặng, môi trắng bệch, thị vệ nhìn cửa vào mong đợi, đợi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Tiếng giày da của một người đàn ông giẫm lên mặt đất cứng rắn chậm rãi truyền đến, ông ta mở cánh rừng rậm rạp ở lối vào, lộ ra một khuôn mặt đeo mặt nạ, giọng nói mang theo ý cười: "Ta vừa xong chuyện ở hòn đảo trên không bên kia liền tới đây ngay, chưa kịp đổi trang phục, mong là các ngươi không phiền."