Chương 570 — Chị gái này dám đánh đầu đại ma vương Bạch Liễu!

Edit: Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Cuối cùng hai bên hòa giải (ngoài mặt), cùng vào bếp nấu ăn, lúc xách túi đồ ăn đi ngang qua Bạch Liễu, giọng nói nhàn nhạt của Georgia truyền đến: "Nếu có một ngày tôi hạ quyết tâm trở thành hoàng đế Cổ La Luân."

"Tôi sẽ tìm cậu để chuộc lại linh hồn."

"Trước đó làm phiền cậu bảo quản giúp tôi."

Bạch Liễu nhún vai: "Anh muốn chuộc lại linh hồn hoàng đế Cổ La Luân thì cứ dùng tiền giao dịch là được."

Georgia mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

Hắc Đào nãy giờ vẫn bình tĩnh đột nhiên quay đầu về phía Bạch Liễu, nhìn chằm chằm vào Georgia, tay nắm chặt con dao đang gọt táo. Cảm thấy có chuyện không ổn, Đường Nhị Đả tay mắt lanh lẹ vội vàng ấn Hắc Đào xuống, Mục Tứ Thành bên cạnh bị Hắc Đào đột nhiên hung hăng dọa sợ: "Anh làm gì vậy!"

"Vừa rồi ánh mắt Bạch Liễu nhìn Georgia . . . " Hắc Đào nghiêm túc nói, "Có dục vọng."

Mục Tứ Thành giật mình: "Có ..... có dục vọng?!"

Lưu Giai Nghi: "....."

Hừ, quả nhiên là vì tiền!

Bạch Liễu vốn không thèm để ý, hắn vô tri vô giác đi tới ngồi xuống bên cạnh Hắc Đào, rất tự nhiên cầm lấy quả táo đã bị Hắc Đào ăn cắn một miếng, sau đó chú ý tới ánh mắt vi diệu của một đám người đang nhìn mình, Bạch Liễu nhướng mày: "Không thể ăn quả táo này à?"

"...Anh đừng có làm loại chuyện vô đạo đức như vậy nha!" Mục Tứ Thành tiến sát lại gần Bạch Liễu, cậu nhìn Armand vẫn luôn yên lặng ngồi ở trên sô pha, vừa thì thà thì thào vừa chỉ trỏ, "Anh có Hắc Đào rồi đó, hai người mới quen nhau được bao lâu đâu, tại sao chưa gì lại di tình biệt luyến với Georgia vậy hả!"

"Georgia thì có gì tốt! Ờmm! Anh ta chỉ được cái đẹp trai, con nhà giàu, nấu ăn giỏi và là hoàng tử thôi mà!"

Mục Tứ Thành nói xong thì cảm thấy hình như mình đang ca tụng Georgia thì phải, không khỏi cứng rắn bẻ lái sang hướng khác: "Nhưng anh nhìn em trai của anh ta đi, nhìn mặt là thấy khó ưa rồi! Hắc Đào đâu có em trai phiền phức vậy đâu!"

Trước khi ra cửa, Armand bị Georgia ngàn lần cảnh cáo không được hành động hấp tấp, cậu đành hít sâu một hơi, yên lặng siết chặt nắm đấm.

... không thể gây rắc rối cho anh trai.

"Anh nhìn kỹ cậu ta đi, không biết làm gì hết, nói chuyện lại khó nghe nữa ....." Mục Tứ Thành gãi gãi lỗ tai thì thào, "Tôi nghĩ hình như thính giác cậu ta cũng không tốt lắm đâu nha, nãy giờ tôi nói cậu ta như vậy mà cậu ta đâu có nghe thấy."

Armand chịu đựng đến nỗi trán nổi cả gân xanh.

"Hơn nữa còn là bại tướng dưới tay tôi nữa!" Lời kiêu ngạo của Mục Tứ Thành chưa kịp thốt ra, Armand đã đứng phắt dậy, cậu tức giận cãi lại, "Ai là bại tướng của cậu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện