Chương 569 — Thao túng tâm lý của Chiến Thuật Gia đỉnh cấp
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ chống gối đứng lên, buồn cười nhận nhiệm vụ: "Tôi hiểu rồi, tôi ra ngoài mua đồ ăn đây, mọi người muốn ăn cái gì?"
"Tôi muốn ăn hoàng hầu!" Mục Tứ Thành là người đầu tiên chủ động giơ tay, "Với mao bụng nữa!"
(*) 黄喉 – hoàng hầu : cổ họng vàng , 毛肚- mao bụng : sách bò
"Không biết bây giờ còn đồ tươi không." Lục Dịch Trạm lấy tờ giấy bạc ra viết xuống, ngẩng đầu nhìn Georgia và Armand, "Hai người là khách nên gọi món trước đi, có món gì kiêng ăn hoặc thích ăn không?"
Georgia lắc đầu: "Tôi ăn gì cũng được."
"Hoàng hầu... là cái gì?" Armand cau mày, "Mao bụng nữa?"
Mục Tứ Thành đắc ý ôm ngực, khinh thường nói: "Dốt thế, ăn lẩu là phải ăn mấy thứ đó!"
"Vậy thứ đó là gì?" Armand hỏi, "Nhìn cậu cũng đâu biết thứ đó là cái gì."
Vẻ khinh thường của Mục Tứ Thành đông cứng lại trên mặt.
Đúng là cậu không biết mấy thứ đó là gì, cậu chỉ biết ăn rất ngon thôi.
"Hoàng hầu là mạch máu động mạch chủ của con bò, sau khi cắt ra khỏi tim thì lộn ngược lại màng mạch máu bên trong rồi rửa đi rửa lại nhiều lần, tiếp đó cắt thành từng đoạn, chế biến vài giây là có thể ăn, lúc ăn cắn vào mạch máu sẽ có cảm giác sần sật, giòn giòn, rất ngon." Mộc Kha cười thân thiện giải thích, ngữ khí rất ôn hòa: "Còn mao bụng là dạ dày của bò, khi chế biến phải lật qua rửa lại ba lần vì bên trong có rất nhiều tầng xúc tu dùng để tiêu hóa."
"À quên mất, chúng tôi cũng ăn óc nữa, ngon lắm."
Armand: "!!!"
Sao toàn là bộ phận đáng sợ gì đâu không vậy! Đồ ăn ở đây thật kinh khủng! Là dị đoan sao!
Armand sắc mặt lập tức tái nhợt, chỉ vào Mục Tứ Thành kinh hãi nói: "Tôi không ăn mấy thứ cậu ta ăn đâu nha!"
Mục Tứ Thành: "..."
Cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm!
Thấy Lục Dịch Trạm rời đi, Bạch Liễu quay đầu lại nhìn Georgia: "Vào thư phòng đi, chúng ta bàn chuyện linh hồn của anh."
Georgia hít sâu một hơi, đứng lên, chân thành cảm tạ: "Cám ơn."
Thấy Bạch Liễu và Georgia đi vào thư phòng mà Hắc Đào vẫn bình thản, từ đầu đến cuối không can thiệp cũng không ngăn cản, Mục Tứ Thành không ngại hóng hớt trò vui thò đầu qua, dùng khủy tay huých y một cái, thì thào: "Uê, nãy giờ anh cảnh giác lắm mà, sao bây giờ không nói gì hết vậy, không sợ Bạch Liễu với Georgia chạy mất à?"
Hắc Đào ngẩng đầu nhìn Mục Tứ Thành, thản nhiên nói: "Không chạy đâu."
Mục Tứ Thành hứng thú: "Tại sao? Cả ngày nay anh cứ đề phòng mãi đó thôi."