Mục Tứ Thành lảo đảo hai bước, cậu hai mắt trống rỗng, chậm rãi, cứng còng cúi đầu, nhìn hai tay mình trên đất.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài sử dụng 【 thanh kiếm bóng tối 】 công kích người chơi Mục Tứ Thành, người chơi Mục Tứ Thành giá trị tinh thần do gặp phải bóng tối ăn mòn, đang nhanh chóng giảm xuống! 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Mục Tứ Thành tinh thần chấn động kịch liệt, giá trị tinh thần đang giảm nhanh! 】

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Mục Tứ Thành giá trị tinh thần giảm xuống còn 40... 30... 20... 10, giá trị tinh thần của người chơi Mục Tứ Thành chỉ còn 8! Tiến vào giai đoạn cuồng bạo! 】

【 Tên người chơi: Mục Tứ Thành (trạng thái cuồng bạo) 】

【 Giá trị tinh thần: 60 → 8 】

【 Giá trị thể lực: 339 → 797 】

【 Nhanh nhẹn: 1040 → 2010 】

【 Công kích: 1311 → 2300 】

【 Phòng ngự: 1310 → 2600 】

【 Lực công kích và phòng ngự tăng cao, tổng điểm thuộc tính vượt qua 6000 được đánh giá cấp A++, người chơi Mục Tứ Thành tăng cấp bậc, từ A lên tới A++ 】

【 Bởi người chơi Mục Tứ Thành đang thuộc trạng thái 《 Sách Quái Vật: khỉ mũ mặt trắng đạo tặc 》, trình độ dị hóa tăng —— 】

Chỗ tay cụt của Mục Tứ Thành nhanh chóng sinh trưởng ra mầm thịt đen, chúng ngọ nguậy tụ tập, cuối cùng vặn vẹo thành hai cánh tay khỉ dài.

Mục Tứ Thành ngửa đầu dãn xương, cậu thở ra một ngụm khí trắng, buông thõng hai tay mới mọc đứng lên, con ngươi cậu đã biến mất, toàn bộ tròng mắt trắng toát, răng nanh dài nhô ra, lỗ tai cũng biến thành tai khỉ, cái đuôi chậm rãi đặt trên sàn nhà hơi phe phẩy, con khỉ trên tai nghe chít chít cười như điên, con mắt lóe ánh sáng đỏ kì dị, giọng the thé bén nhọn: 【 Crazy!! Crazy!! 】

Tên cướp em mang theo cả người toàn lửa xông thẳng vào toa tàu, giơ quả đấm vung về phía đám người, con mắt thuần trắng của Mục Tứ Thành khẽ nhúc nhích, cậu nhe răng cười nhạo, tiếng cười mang theo thú tính khiến người ta sởn tóc gáy, tốc độ cậu tăng nhanh, lấy trình độ mắt thường không thể thấy được treo trên xà ngang, nghiêng người, eo phát lực, cái chân đá ngang một cái, đem tên cướp em đá ra ngoài toa tàu.

Tên cướp em nặng nề ngã xuống trượt dài về toa tàu phía sau, hai bàn tay to ý đồ bám lên cửa sổ làm mình dừng lại, kết quả bóp nát toàn bộ kính cửa sổ, kéo ra vết đốt đen nhánh thật dài trên đất, ngọn lửa trong mắt tên cướp em lập lòe, quái vật này dường như cũng có bản năng tìm lợi tránh hại, nó vừa giận vừa sợ rống một tiếng, tựa hồ không hiểu được tại sao sinh vật nho nhỏ vừa bị mình đuổi chạy khắp nơi đột nhiên có thể đạp bay mình.

Mục Tứ Thành thở ra một ngụm khí trắng, khóe miệng cong lớn tạo thành nụ cười vô cùng quỷ dị, hàm răng bén nhọn sắp hàng chỉnh tề, Mục Tứ Thành đơn giản nhanh chóng lấy đà, không chút do dự đạp tường mượn lực vọt tới, móng khỉ bén nhọn muốn lấy khối gương vỡ lớn trên ngực quái vật.

Tên cướp em hét lớn một tiếng, cả người lửa nóng phun trào, xoay mình đập một búa về phía Mục Tứ Thành đang cưỡi trên người mình, biển lửa nháy mắt nuốt sống hai con quái vật đang quần nhau.

Mục Tứ Thành bây giờ cũng là một quái vật, ai nhìn đều không cảm thấy cậu là người.

Nhưng càng không phải người hơn rõ ràng là Bạch Liễu.

Đỗ Tam Anh hoàn toàn ngu người, cậu ngốc ngốc nhìn về phía Bạch Liễu, tựa hồ hoàn toàn không ngờ được Mục Tứ Thành sẽ bị tổng quân sư Bạch Liễu sắp đặt hết thảy dứt khoát bán đi như vậy.

Mà Đỗ Tam Anh càng không ngờ tới chính là, Bạch Liễu bán Mục Tứ Thành xong, không chút do dự quay đầu bán cả cậu đi luôn.

Bạch Liễu xoay người về phía Trương Khôi, giọng tỉnh táo nói: "Chủ nhân, mảnh gương vỡ nằm trên người Đỗ Tam Anh, chúng ta thừa dịp Mục Tứ Thành và tên cướp em đánh nhau, giết chết Đỗ Tam Anh đoạt gương."

Tiếng "chủ nhân" này của Bạch Liễu gọi lên thực sự còn tiêu chuẩn hơn Lưu Hoài đã làm con rối của Trương Khôi mấy năm.

Đỗ Tam Anh vừa tức vừa gấp vừa khổ sở, cậu nước mắt lã chã giận mắng: "Con bà nó, Bạch Liễu, anh mẹ nó không phải người! Không phải đã nói cùng nhau trở mặt giết Trương Khôi sao! Anh không ngờ lại trở mặt với chúng tôi!"

"Xin lỗi." Bạch Liễu xin lỗi không có chút thành ý nào, "Con quái vật lớn này lên xe làm rối loạn kế hoạch của tôi, thực lực nó quá mạnh mẽ, tôi phát hiện hợp tác với các cậu không thể qua cửa, cho nên quyết định thật sự quy thuận chủ nhân, buông tha kế hoạch đã bàn với các cậu."

Lưu Hoài cũng mẹ nó bị hai tiếng "chủ nhân" chân tình thực cảm của Bạch Liễu làm cho ngu luôn.

Cậu ta năm đó phản bội Mục Tứ Thành còn có chút hối hận, tự mình thống hận mình rất lâu, mới bắt đầu làm tay sai cho Trương Khôi.

Đây là lần đầu tiên Lưu Hoài thấy người phản bội người khác xong nhanh chóng tá ma giết lừa đuổi tận giết tuyệt như vậy.

Mà Bạch Liễu không chỉ không có gánh nặng trong lòng, mới xử lý xong một đồng đội, liền ra tay với đồng đội còn lại không chút do dự, trở mặt so với loại nằm vùng như Lưu Hoài còn nhanh.

Lưu Hoài thật sự nghi ngờ Bạch Liễu thực ra vốn là người của Trương Khôi.

Bạch Liễu tốc độ nói rất nhanh, lãnh khốc phân tích: "Đỗ Tam Anh bây giờ bị vây trong toa này, đi về phía trước là tên cướp em, lùi về phía sau là hành khách bốc lửa, cậu ta không còn chỗ để đi, coi như có giá trị may mắn hỗ trợ thì sớm muộn sẽ bị chúng ta bắt, không còn thời cơ ra tay nào tốt hơn lúc này."

"Đ- má!!" Đỗ Tam Anh nước mắt tung tóe chạy loạn khắp toa tàu, "Bạch Liễu, con mẹ anh! Anh không phải người! Anh không có tim sao!"

Đúng như lời Bạch Liễu, coi như Đỗ Tam Anh may mắn 100, cậu bây giờ căn bản không chỗ để đi, hoàn toàn là con ba ba trong rọ, chắp cánh khó bay, tình cảnh cực xấu.

Cho dù Đỗ Tam Anh dựa may mắn chống đỡ được một hồi, cậu sớm muộn cũng sẽ bị bắt.

Trương Khôi không chút do dự phóng tơ con rối về phía Đỗ Tam Anh, Lưu Hoài cũng gia nhập đội ngũ đuổi bắt Đỗ Tam Anh, hai con rối còn lại giải quyết các hành khách bình thường từ cửa tràn vào, Đỗ Tam Anh một bên kêu khóc, một bên giống bạn nhỏ nhà trẻ bị bắt nạt nên ném đồ chơi điên cuồng để chống cự vậy, điên cuồng tung ra đủ loại đạo cụ, cái gì cũng ném, chỉ cần có thể ngăn cản Trương Khôi và Lưu Hoài bắt cậu là được.

Đỗ Tam Anh vừa chạy vừa khóc vừa tức mắng to Bạch Liễu không phải người, nhưng Bạch Liễu nhìn qua đúng là không giống người, hiện tại hắn ngược lại là người chơi an toàn nhất.

Hắn nói xong vài câu kia liền âm thầm đứng trong góc nhỏ, không hề vọng động, tỏ ra mình biết nghe lời biết tiến thối, Trương Khôi thậm chí sẽ cố ý bảo vệ hắn tránh hắn bị thương tổn, dùng tơ con rối giải quyết những hành khách muốn đến gần hắn.

Trương Khôi lần nữa đánh bay một hành khách ý đồ tập kích Bạch Liễu, nháy mắt nhìn hắn yên lặng không nói trong góc, tâm lý bỗng dưng bất ổn, trực giác sau nhiều lần chơi nói cho gã —— chuyện không đúng.

—— Bạch Liễu đã thay thế gã thành người đứng sau màn an toàn khống chế toàn cục, đây là chuyện từ khi nào.

Trương Khôi trong lòng trầm xuống, ánh mắt lướt nhanh xung quanh.

Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu hố đang vật lộn với boss, Đỗ Tam Anh bị Lưu Hoài đuổi chạy khắp toa tàu không nhịn được khóc lớn, Lưu Hoài truy kích Đỗ Tam Anh, hai con rối bảo vệ Bạch Liễu, chính mình thì vô ý thức giao phía sau lưng cho Bạch Liễu ——

—— tất cả, không biết từ lúc nào, bắt đầu hành động xoay quanh chỉ đạo của Bạch Liễu.

Trương Khôi sắc mặt trầm xuống, bắt đầu suy nghĩ chuyện bắt đầu thoát khỏi khống chế của gã từ khi nào —— hình như từ lúc Bạch Liễu đẩy Mục Tứ Thành về phía Lưu Hoài, khiến cậu bị chặt đứt cánh tay bắt đầu vật lộn với quái vật, Bạch Liễu bắt đầu tỉnh bơ khống tràng, mà Trương Khôi dưới tình hình thế cục chuyển biến quá kịch liệt, theo bản năng tín nhiệm Bạch Liễu đã bị mình khống chế, bị người này dắt mũi đi!

Đối với hai người thông minh mà nói, không có gì so với tin tưởng người thông minh đã phục tùng mình còn lại càng thêm trí mạng.

Trương Khôi rùng mình một cái, chợt tỉnh táo.

"Không đúng!!!" Trương Khôi nghiêm nghị quát lên, gã kéo tơ con rối, "Lưu Hoài, trở lại! Chú ý Bạch Liễu và Mục Tứ Thành!!! Chúng ta bị cậu ta dắt mũi! Trên người Đỗ Tam Anh nhiều nhất có 20 mảnh vỡ, giá trị may mắn của cậu ta là 100, chúng ta căn bản không thể tùy tiện lấy được mảnh vỡ trên người cậu ta, chúng ta bị Đỗ Tam Anh tiêu hao quá nhiều thời gian! Mảnh gương vỡ Mục Tứ Thành cướp được trên người quái vật mới là món hời lớn!!"

"Chậc, bị phát hiện rồi sao?" Bạch Liễu có chút tiếc nuối than thở một tiếng, hắn quay đầu nhìn đồng hồ đếm ngược, lẩm bẩm, "Chẳng qua thời gian cũng không còn nhiều, tàu sắp khởi hành rồi."

"Chuyến tàu sắp khởi hành, mời các hành khách ngồi yên trên chỗ ngồi ——"

【 Hệ thống nhắc nhở: hệ thống hữu tình nhắc nhở với người chơi Trương Khôi, đoàn tàu sắp khởi hành, mời người chơi kịp thời thực hiện ước định với người chơi Bạch Liễu, lấy 【 bùa hộ mạng của người cá 】 trên người người chơi Mục Tứ Thành cho hắn, nếu không, để trừng phạt, linh hồn bạn sẽ bị biến thành đồng tiền linh hồn giam trong 【 ví tiền cũ 】 của người chơi Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu sẽ có quyền sở hữu linh hồn bạn 】

Trương Khôi sắc mặt đen sì, coi như gã còn chưa hiểu lắm một vài từ, nhưng không ảnh hưởng tới việc gã ý thức được mình bị Bạch Liễu gài bẫy.

"Cái ví tiền kia..." Trương Khôi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, gã nhanh chóng phản ứng lại, "Kĩ năng cá nhân của cậu là giao dịch?! Đây là kĩ năng linh tinh gì vậy? Quyền sở hữu linh hồn? Tại sao lại có kĩ năng tương đương với quyền hạn hệ thống, hệ thống sẽ không cho phép cậu có nó mới đúng!"

【 Hệ thống nhắc nhở: Quyền sở hữu linh hồn được liệt vào từ cấm, đã xử lý tắt tiếng TV nhỏ của người chơi Trương Khôi 】

Bạch Liễu xoa mũi, cực kỳ không biết xấu hổ: "Nhưng tôi có, xin lỗi nhé."

Trương Khôi căng thẳng, ánh mắt gã đảo qua đồng hồ đếm ngược trong toa, chỉ còn một phút —— Trương Khôi cắn chặt hàm răng, không còn thời gian đấu võ mồm với người này nữa.

Trương Khôi nhanh chóng rung sợi tơ con rối trong tay: "Lưu Hoài! Không cần để ý Đỗ Tam Anh, cậu ta là công cụ kéo dài thời gian của Bạch Liễu!"

Ánh mắt Trương Khôi lạnh lùng ra lệnh, tay co lại đưa cả bốn con rối về phía toa Mục Tứ Thành: "—— đi giết Mục Tứ Thành! Cướp đồ trên người cậu ta cho tôi! Cậu ta sắp không chịu nổi rồi! Giết cậu ta đoạt đạo cụ!"

Lưu Hoài cũng ý thức được tình thế khẩn cấp, xoay người nhào về phía Mục Tứ Thành, kết quả chưa đi được hai bước, đã bị ngọn lửa từ toa xe Mục Tứ Thành trào ra đốt, Lưu Hoài bị buộc ngừng lại bước chân.

Lưu Hoài cười khổ một tiếng, đứng trước toa xe ngập lửa, không thể tiến về phía trước: "Chủ nhân, tình hình chiến đấu bên Mục Tứ Thành quá kịch liệt, tôi căn bản không chen lọt, trừ Mục Tứ Thành cuồng bạo ra, không ai trong chúng ta chịu được ngọn lửa này, đường đột đi vào chỉ có chết."

Trương Khôi ngực phập phồng, gã nhìn về phía Bạch Liễu trong góc đang nhàn nhã dựa cửa, chợt kéo tơ con rối đem Bạch Liễu lôi tới.

Bạch Liễu bị lôi kéo rất chật vật, bị tơ con rối trên cổ siết chặt đến ho khan, theo bản năng muốn kéo vật này ra.

Trương Khôi siết cổ Bạch Liễu nhấc hắn lên, gã hung ác tra hỏi Bạch Liễu: "Cậu mẹ nó cố ý khiến Mục Tứ Thành cuồng bạo đi chiến đấu với quái vật! Cậu biết một khi đánh lên tôi không thể cắm vào, sau đó lấy được đồ trên người cậu ta đúng không?! Đây là kế hoạch giữa cậu và Mục Tứ Thành? Cậu đã đẩy Mục Tứ Thành vào tình cảnh nguy hiểm như thế, cậu ta vẫn đồng ý hợp tác với cậu?"

"Chúng tôi đạt thành nhất trí." Bạch Liễu bị tơ con rối siết đến không thở được, hắn mặt đỏ lên, nước mắt sinh lý chảy xuống, nhưng vẫn còn cười, "Chúng tôi nhất trí rằng muốn giấu đồ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

"Cậu không sợ tôi giết cậu?" Trương Khôi giận đến quai hàm đều run lẩy bẩy, gã chưa từng thua thiệt lớn như vậy bao giờ, sợi tơ siết cổ Bạch Liễu càng ngày càng chặt, cơ hồ nhấc Bạch Liễu khỏi mặt đất.

Bạch Liễu bị siết tới mức mắt lồi ra, tia máu nổi lên, hắn ho khan mấy tiếng, giọng bình thản: "Kĩ năng cá nhân của tôi có hiệu lực ngay cả khi tôi chết, anh giết tôi không có ích lợi gì, chủ nhân."

"Anh giết tôi, trừ uổng phí một con rối thông minh, lãng phí thời gian phát tiết sự tức giận đầy bất lực của mình ra, không còn ý nghĩa gì." Bạch Liễu vừa cười vừa ho khan, mặt hắn vì bị siết mà hiện lên màu đỏ tím, "Anh sẽ giết tôi sao, chủ nhân?"

Nhưng hắn xác thật vẫn còn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện