Trương Khôi đúng là rất muốn xúc động giết Bạch Liễu luôn, nhưng quả thật theo lời Bạch Liễu, bây giờ giết hắn hoàn toàn không có chỗ tốt nào!

Bởi kĩ năng cá nhân của Bạch Liễu đã khởi động, bất kể Trương Khôi có giết hắn hay không thì nó cũng sẽ không ngừng, hơn nữa giết Bạch Liễu rồi Trương Khôi còn sẽ tổn thất một con rối thông minh mà gã thật vất vả đoạt tới.

Bây giờ việc cần kíp là lấy được bùa hộ mạng gì đó, ngừng kĩ năng của Bạch Liễu lại, sau chuyện này Trương Khôi có thể dùng hàng trăm cách ngược đãi chết tên Bạch Liễu này cho hả giận.

Mà giết chết Bạch Liễu thì quá lỗ vốn, gã mất nhiều sức lực để bắt về một con rối trí lực cao, giờ chưa hút được gì đã chết, thật sự không phù hợp với tác phong lợi ích hóa tối đa của Trương Khôi.

Trương Khôi miễn cưỡng tỉnh táo lại, gã buông lỏng tơ con rối siết cổ Bạch Liễu.

Bạch Liễu xụi lơ trên đất, che phần cổ vết thương chồng chất của mình ho khan thở hổn hển, trong mắt toàn nước mắt sinh lý, nhưng hắn vẫn cười toe: "Đa tạ chủ nhân tha tôi một mạng."

Vẻ mặt thiếu đánh của hắn khiến Trương Khôi lập tức muốn đổi ý giết hắn luôn.

Trương Khôi cố gắng kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ, gã hít một hơi thật sau để đầu óc tỉnh táo bắt đầu suy tính —— hệ thống nhắc nhở ranh giới giao dịch thất bại là đoàn tàu khởi hành, gã nhìn lên đồng hồ đếm ngược trong toa.

—— bây giờ còn hơn bốn mươi giây, gã không phải hoàn toàn không thể thắng, giết chết Bạch Liễu chỉ mười giây mà thôi, đến khi đồng hồ đếm ngược còn mười mấy giây thì giết chết thằng khốn này không muộn.

Trương Khôi nhanh chóng chuyển động đầu óc, vừa suy nghĩ vừa ra lệnh: "Bây giờ chưa phải tử cục, người chơi không vào được —— Lưu Hoài, cậu dẫn hành khách vào toa xe của Mục Tứ Thành, để chúng tấn công cậu ta! Cậu ta giờ mà tiếp tục giảm giá trị tinh thần thì chắc chắn chết! Để các hành khách dị hóa chết cậu ta!"

Lưu Hoài đáp: "Được!"

Dẫn quái là sở trường của Lưu Hoài, kĩ năng đạo tặc và kĩ năng thích khách đều được phán định rất mạnh.

Năm đó cậu ta và Mục Tứ Thành hợp tác, Mục Tứ Thành trộm đồ, cậu ta dẫn dắt giết chết quái vật, đích xác là cặp thuộc tính phối hợp cực kỳ tốt.

Hai thanh kiếm của Lưu Hoài không ngừng bơi giữa các hành khách, rất nhanh hành khách bị Lưu Hoài dẫn giá trị thù hận, đi theo sau lưng cậu ta, Lưu Hoài dựng ngược treo ngoài cửa toa tàu ngập lửa, các hành khách trong quá trình tìm Lưu Hoài không ngừng tràn vào toa, các hành khách còn lại thật giống như bị thứ gì hấp dẫn lực chú ý, cũng chạy về phía toa tàu có Mục Tứ Thành.

Trước đó boss tên cướp em có thể trực tiếp đốt chết hành khách, nhưng sau một hồi chiến đấu với Mục Tứ Thành trạng thái của nó rõ ràng yếu hơn, ngọn lửa nhỏ đi nhiều, mặc dù người chơi vẫn không thể kháng cự, nhưng hành khách đã có thể tiến vào.

Ngọn lửa tại toa tàu tên cướp em dần dần yếu xuống, người ở toa bên cạnh có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Mục Tứ Thành hai mắt trống rỗng cưỡi trên cổ quái vật, lay thế nào cũng không lay được xuống.

Các hành khách bốc lửa dường như bị gương vỡ trên người quái vật lớn hấp dẫn, cuồn cuộn không ngừng tràn vào toa, không ngừng leo lên người quái vật, gào thét, các ngọn lửa khác nhau giao điệp, quái vật lớn giãy giụa thân thể, trở tay vứt Mục Tứ Thành xuống.

Mục Tứ Thành có vẻ rốt cuộc đã kiệt sức, cậu ho khan hai tiếng, buông lỏng móng khỉ, ngửa về sau ngã xuống núi hành khách xếp đống cạnh tên cướp em.

Các hành khách cháy đen giương nanh múa vuốt bắt được tứ chi Mục Tứ Thành, năm ngón tay đen nhánh cào thành vết trên gương mặt nhợt nhạt của cậu, hành khách không ngừng tràn vào, không ngừng bao phủ Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành chỉ có thể lộ ra khuôn mặt mệt mỏi lên trên núi thi thể, thở hổn hển, nhưng rất nhanh, cậu đã bị thi thể lấp kín.

Mục Tứ Thành cả người bị kéo vào núi thi biển lửa, không thấy tung tích.

Tên cướp em ngửa đầu hét lớn một tiếng, nắm tay bùng lên ngọn lửa, nó lớn tiếng hét giơ quả đấm lên, tựa hồ chuẩn bị cho Mục Tứ Thành đang chìm nghỉm trong đống hành khách một kích toi mạng.

Mục Tứ Thành hai mắt thất thần nằm ngửa trong đống thi thể, dường như mất đi cảm giác với mọi chuyện xảy ra chung quanh, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng chứng minh người này còn sống.

Nhưng loại sống sót này nhìn qua cũng không kéo dài bao lâu.

Quái vật một đấm đấm xuống.

Đỗ Tam Anh thấy được tình huống bên Mục Tứ Thành, cậu thê lương kêu lên thảm thiết, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, âm thanh này khiến Mục Tứ Thành khó khăn tỉnh hồn một nháy mắt, cậu ráng nghiêng đầu tránh đi nắm đấm của tên cướp em, nhưng dư âm vẫn khiến cậu phun ra một ngụm máu tươi, mí mắt vô lực rũ xuống, cả người ngày càng trầm trong đống thi thể.

【 Hệ thống cảnh cáo: mời người chơi Mục Tứ Thành nhanh chóng thoát đi! Giá trị tinh thần của bạn đang trong vùng nguy hiểm! Bạn đang đến gần ranh giới tử vong! 】

Mục Tứ Thành rõ ràng chống đỡ không được bao lâu.

"Mục Tứ Thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Trương Khôi híp mắt lại, "Quái vật này coi như là cậu, Bạch Liễu, thuộc tính cuồng bạo của cậu cũng không nhất định có thể chống đỡ, Lưu Hoài, chờ Mục Tứ Thành vừa chết lập tức nhặt một cái bùa hộ mạng người cá từ đạo cụ rơi ra cho tôi!"

"Thuộc tính cuồng bạo của tôi cũng không được sao?" Bạch Liễu như có điều suy nghĩ nói, "Vậy nếu thuộc tính cuồng bạo của tôi được cường hóa thì sao?"

"Cường hóa trạng thái cuồng bạo?" Trương Khôi cười nhạo một tiếng, "Xem ra Mục Tứ Thành đã nói về kĩ năng 【 cường hóa con rối 】 của tôi cho cậu."

"Tôi trực tiếp nói cho cậu đi, Bạch Liễu, thuộc tính cuồng bạo trên lý thuyết không thể cường hóa, đầu tiên, để tiến vào trạng thái cuồng bạo thì giá trị tinh thần của cậu phải giảm dưới 20, sau đó kĩ năng 【 cường hóa con rối 】 của tôi cần hiến tế 50 điểm giá trị tinh thần mới thành công, nhưng lúc đó cậu chỉ còn không đến 20 điểm giá trị tinh thần, không cách nào sử dụng cường hóa."

"Nếu tôi cứ dùng thì sao?" Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi.

Trương Khôi giễu cợt: "Cũng không chết được, nhưng tinh thần sẽ trực tiếp đứt đoạn, rơi vào trạng thái sống không bằng chết."

Trương Khôi bây giờ có lòng rảnh rỗi trò chuyện phiếm với Bạch Liễu, gã cười như không cười nhìn hắn, chân mày khóe mắt tràn ngập cảm giác thành tựu khi thắng một người thông minh: "Đồng hồ đếm ngược còn 36 giây, Mục Tứ Thành căn bản không chống được 36 giây, cậu lần này nhất định thua, tôi sẽ lấy được ——" bùa hộ mạng của người cá.

【 Hệ thống nhắc nhở: Chuyến tàu khởi hành, người chơi Trương Khôi thất tín với người chơi Bạch Liễu, chưa hoàn thành giao dịch liên quan tới 【 bùa hộ mạng của người cá 】 với người chơi Bạch Liễu, người chơi Trương Khôi bị hệ thống trừng phạt trở thành đồng tiền linh hồn trong 【 ví tiền cũ 】 của người chơi Bạch Liễu 】

Trương Khôi trợn to hai mắt, gã theo bản năng nhìn về phía đồng hồ đếm ngược, kinh ngạc phản bác: "Tàu sao có thể khởi hành được, rõ ràng còn có 36 giây nữa ——"

Chuyến tàu bắt đầu chậm rì rì khởi hành, Lưu Hoài cũng kinh ngạc dừng lại bước chân truy đuổi Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh bị đuổi chạy khắp nơi rốt cuộc thở ra một hơi dài xụ lơ trong góc, cậu tay mềm chân mềm vừa khóc vừa lấy về một tấm vải trong suốt che trên màn hình đồng hồ đếm ngược, tứ chi mệt lả mặt đầy nước mắt dựa cửa thút thít: "Bạch Liễu, lần sau tôi không muốn hợp tác với anh nữa đâu, quá kích thích, tôi cứ tưởng tôi chết rồi cơ, hu hu hu."

Tấm vải chậm rãi rơi xuống đất, lộ ra màn hình đồng hồ đếm ngược thực sự: 【 00:00, đoàn tàu chuẩn bị chạy, xin quý khách sẵn sàng 】

Trương Khôi sắc mặt đen sì ném một đạo cụ điều tra lên tấm vải.

【 Kết quả điều tra: người chơi Đỗ Tam Anh sử dụng đạo cụ 【 tấm vải ngụy trang 】 lên màn hình đồng hồ đếm ngược 】

"Đỗ Tam Anh!!" Trương Khôi mất đi tỉnh táo, gã hỏng mất chất vấn Đỗ Tam Anh: "Cậu sử dụng đạo cụ này lúc nào! Tôi sao lại không nhớ ——"

Gã bỗng nhiên dừng chất vấn.

Trương Khôi nhớ lúc Đỗ Tam Anh bị họ đuổi ném điên cuồng ném đạo cụ ra ngoài, hình như đúng thật là có một tấm vải treo trên màn hình.

Nhưng Trương Khôi lúc ấy đã bị thắng lợi sắp tới làm mê muội đầu óc, kế hoạch của gã từ đầu đến đuôi tiến hành quá thuận lợi, gã căn bản không nghĩ tới biểu hiện khóc lóc của Đỗ Tam Anh là giả!!!

Thật ra cũng không hẳn là giả, Đỗ Tam Anh thật sự bị Bạch Liễu dọa khóc, Bạch Liễu diễn vai ác quá giống, cậu thật sự cho rằng mình và Mục Tứ Thành bị bán! Lúc Đỗ Tam Anh mắng Bạch Liễu không phải người cậu đúng là bị dọa không nhẹ.

Trương Khôi ý thức được hết thảy, gã có chút hoảng hốt lui về sau hai bước, không tin nổi nhìn Bạch Liễu: "Làm sao có thể, trí lực của cậu là 89, tôi là 93, sao cậu có thể thông minh hơn tôi, dự liệu trước được tôi sẽ làm gì..."

"Có thể là vì trí khôn của tôi là thuần thiên nhiên?" Bạch Liễu nhún vai, hắn thuận miệng nói, biểu tình bình tĩnh động tác nhanh chóng lôi ra một tờ tiền mới tinh —— đồng tiền linh hồn của Trương Khôi, sau đó ấn lên màn hình của mình.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng đồng tiền linh hồn của người chơi Trương Khôi, tham gia vào hệ thống của người chơi Trương Khôi, đang tải màn hình hệ thống của người chơi Trương Khôi... 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu chính thức xâm nhập màn hình hệ thống của người chơi Trương Khôi, có thể tiến hành thao tác 】

Màn hình hệ thống của Bạch Liễu nháy mắt liền biến thành của Trương Khôi, Trương Khôi nhìn đến thì ý thức được mình hoàn toàn bị khống chế, gã vô lực cười hai tiếng, quay đầu nhắm mắt không muốn nhìn thẳng vào thất bại của mình.

Cả ngày đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mắt, gã khống chế qua rất nhiều người, cho tới giờ chưa từng bị người khác khống chế qua.

Bạch Liễu, a, Bạch Liễu.

Người này tất nhiên sớm biết mình muốn bắt hắn hút trí lực, mới có thể hoàn toàn không sợ hãi, cảm thấy mình sẽ không dễ dàng giết hắn.

Kết quả Trương Khôi thật sự có ý nghĩ này, mới để Bạch Liễu chui lỗ trống.

Người thông minh luôn tham lam, Trương Khôi không cảm thấy mình tham lam là sai, gã chẳng qua thua bởi một kẻ tham lam hơn mình gấp mười gấp trăm lần mà thôi.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng đồng tiền linh hồn xâm nhập màn hình hệ thống của người chơi Trương Khôi, người chơi Bạch Liễu sử dụng kĩ năng 【 tơ con rối 】 của người chơi Trương Khôi, người chơi Bạch Liễu điều khiển người chơi Trương Khôi điều khiển người chơi Lưu Hoài công kích chính mình 】

Ngón tay Trương Khôi bỗng nhiên không chịu khống chế chuyển động, gã cử động ngón tay siết chặt trái tim Lưu Hoài, tim Lưu Hoài co rút lại.

Lưu Hoài và Trương Khôi đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, Bạch Liễu tỉnh táo ra lệnh: "Công kích tôi, Lưu Hoài, dùng phương thức tấn công hao tổn giá trị tinh thần nhiều nhất của cậu công kích tôi."

Trương Khôi kinh ngạc: "Cậu đã thắng, Bạch Liễu, cậu còn muốn làm gì?! Cửa xe sắp đóng rồi!"

Không sai, đoàn tàu đã khởi hành, hành khách và tên cướp em cũng chuẩn bị rời khỏi tàu, trong tay các quái vật còn lôi theo một chiến lợi phẩm —— Mục Tứ Thành đang giãy giụa yếu ớt, chuẩn bị ra cửa.

Mục Tứ Thành tựa hồ đã hoàn toàn mất đi ý thức, đôi mắt cậu tựa mơ tựa tỉnh nửa mở, khóe miệng tròng mắt chảy xuống máu tươi, căn cứ duy nhất Bạch Liễu có thể chắc chắn người này còn sống chính là ——

—— Mục Tứ Thành từ đầu đến đuôi, không hề sử dụng đạo cụ cứu mạng 【 bùa hộ mạng của người cá 】.

【 Bạch Liễu, tôi không xác định mình dưới tình huống giá trị tinh thần dưới 10 sẽ tuyệt đối không sử dụng bùa hộ mạng của người cá, dục vọng cầu sinh sẽ khiến người ta làm ra một vài chuyện kì quái, bao gồm vi phạm hợp tác và phản bội đồng bạn 】

【 Nhưng nếu như... tôi thật sự từ đầu đến đuôi chưa sử dụng đến đạo cụ này, chứng minh tôi đã theo yêu cầu của kẻ điên là anh, dưới tình huống giá trị tinh thần dưới 10, duy trì lý trí 】

【 Mục Tứ Thành, nếu cậu không dùng 【 bùa hộ mạng của người cá 】, vậy tôi đảm bảo, chỉ cần tôi sống, tôi nhất định sẽ cứu cậu 】

【 Hi vọng là vậy đi Bạch Liễu, cũng từng có người nói vậy với tôi, tôi đồng ý hợp tác với anh không phải vì tin tưởng anh, mà là vì tôi không còn đường lui nào khác, tôi không muốn bị Trương Khôi khống chế, tôi tình nguyện chết cũng không thỏa hiệp chuyện này, cho đến giờ, kế hoạch của anh tôi có thể tiếp thu 】

【 Cậu là lá bài giá trị nhất tôi có, Mục Tứ Thành, tôi sẽ không để cậu chết 】

"Tôi phải cứu Mục Tứ Thành." Giọng Bạch Liễu vững như Thái Sơn, "Lưu Hoài, dùng kĩ năng làm giá trị tinh thần giảm cực nhanh kia của cậu công kích tôi."

Tay Lưu Hoài không thể khống chế đâm về phía trước, hai thanh kiếm đâm vào ngực Bạch Liễu, hắn chỉ hơi nhíu mày một cái, Lưu Hoài run rẩy buông lỏng tay.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu bị người chơi Lưu Hoài sử dụng kĩ năng 【 thanh kiếm bóng tối 】 công kích, giá trị tinh thần -30, giá trị tinh thần hiện tại: 39, cảnh cáo! Cảnh cáo! Đã tiến vào khu vực nguy hiểm!! 】

Bạch Liễu thở ra một hơi, hắn che lại lồng ngực chảy máu, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tứ Thành còn đang miễn cưỡng giãy giụa, dường như bất mãn khạc ra mấy chữ với Lưu Hoài: "Không đủ, tiếp tục đâm."

Tay cầm kiếm của Lưu Hoài không thể khống chế tiếp tục đâm vào ngực Bạch Liễu, càng về sau cả người cậu ta đều run rẩy, Lưu Hoài không thể hiểu được, ánh mắt hoảng hốt song cực kỳ rung động nhìn Bạch Liễu khóe miệng trào máu: "Tại sao phải vì Mục Tứ Thành, làm đến mức này..."

Bạch Liễu vô tình lau đi vết máu bên khóe miệng, hắn nhàn nhạt liếc Lưu Hoài một cái: "Tôi đã đồng ý, rằng mình nhất định sẽ cứu cậu ấy."

"Đây là nội dung giao dịch của tôi và cậu ấy, mà tuân thủ giao dịch là đạo đức cơ bản của một kẻ lang thang tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện