Mục Tứ Thành hiểu ý Bạch Liễu, cậu, Bạch Liễu, Đỗ Tam Anh - ba người có ưu thế rất đầy đủ, hẳn sẽ qua cửa đầu tiên, chờ lát nữa lựu đạn nổ mọi người tự lo đều không xong, Bạch Liễu có sử dụng được kĩ năng khống chế hay không không quan trọng, chỉ cần qua được vụ nổ, những người này không còn khả năng tới đánh lén Bạch Liễu nữa.
Mục Tứ Thành trầm mặc một hồi: "Còn lại ba người, anh chuẩn bị chọn ai cầm lựu đạn?"
"Làm sao?" Bạch Liễu chuyển ánh mắt, "Cậu có người đề cử?"
Mục Tứ Thành dừng một chút: "Lưu Hoài, tôi đề nghị anh chọn cậu ta."
Bạch Liễu hơi kinh ngạc nhướng mày: "Lý do?"
Hắn cảm thấy Mục Tứ Thành không phải người vì ân oán cá nhân mà làm việc.
"Không phải vì có ân oán cá nhân mới đề cử với anh, mà bởi vì Lưu Hoài có một kĩ năng gọi là 【 thích khách thoáng hiện 】, khoảng cách "thoáng hiện" đủ vượt qua chiều dài toàn bộ đoàn tàu." Mục Tứ Thành giọng phức tạp khó phân biệt, cậu hơi tránh tầm mắt Bạch Liễu thấp giọng nói: "Anh chỉ còn 1 điểm giá trị sinh mạng, nếu cậu ta vì lấy gương vỡ, Trương Khôi vừa chết, cậu ta thoát khỏi tơ con rối dùng kĩ năng thuấn di tới giết anh, tôi thể lực vừa hao hết, hiện đang tự động khôi phục chậm chạp, sử dụng kĩ năng chỉ phát huy được tại cấp bậc rất thấp... Đối diện với kĩ năng của Lưu Hoài, tôi không nhất định có thể bảo vệ anh."
Lưu Hoài chán nản mềm nhũn thân thể, cậu ta cười thảm, một khắc Mục Tứ Thành mở miệng, cậu ta đã biết Mục Tứ Thành nhất định sẽ nói điều này.
Ban đầu cậu ta dùng chính là kĩ năng này, thoáng hiện sau lưng thiếu chút nữa giết chết Mục Tứ Thành, đây là một kĩ năng lực sát thương lớn cần phải đề phòng kĩ càng, Lưu Hoài tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cậu ta đã có thể đoán trước được kết cục bị chọn trúng của mình —— Bạch Liễu chỉ còn 1 điểm giá trị sinh mạng, không thể để mặc người chơi có kĩ năng nguy hiểm bực này thoát khỏi lòng bàn tay.
"Ồ, ra vậy." Bạch Liễu nghịch nghịch đồng tiền trước ngực, suy tư hai giây xong, đột ngột lên tiếng: "Cậu nói có lý, tuy nhiên, tôi đã cùng người khác giao dịch rồi."
Khi mua linh hồn Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, Bạch Liễu đã đồng ý với họ rằng sẽ giúp họ xử lý Lý Cẩu, mặc dù giao dịch không có thời gian hạn chế, nhưng bỏ qua lần này, lần sau muốn giết Lý Cẩu sẽ phải tốn sức lực hơn gấp nhiều lần.
Hơn nữa căn cứ hiểu biết thực tế của Bạch Liễu, Lý Cẩu sắp gom đủ điểm mua đạo cụ ra tù, nếu lần này bỏ qua cho gã để gã qua cửa lấy được điểm thưởng, hai đồng tiền linh hồn Bạch Liễu có —— Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc nói không chừng sẽ bị loại người nhìn là biết thuộc kiểu xúc động phạm tội như Lý Cẩu cố ý trả thù mà chết.
Bạch Liễu không làm loại chuyện mang lại giá trị thấp.
Phương án hắn chọn vĩnh viễn là phương án mang lại lợi nhuận nhiều nhất, giá trị cao nhất, nguy hiểm hay không không nằm trong cân nhắc của Bạch Liễu.
Bởi không có nguy hiểm, tất không có lợi nhuận.
Bạch Liễu không gợn sóng mở miệng: "Cho nên tôi lựa chọn Lý Cẩu cầm lựu đạn."
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Lưu Hoài kinh nghi bất định mở mắt, cậu ta không thể tin được mình lần nữa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Lý Cẩu điên cuồng giãy giụa nóng nảy, ánh mắt gã đỏ lên như sắp phát điên lao ra chém Bạch Liễu, nhưng rất nhanh Lý Cẩu đã bị Bạch Liễu khống chế Trương Khôi dùng tơ con rối.
Lý Cẩu thật sự muốn điên rồi, tứ chi gã bị tơ con rối siết đến chảy máu vẫn không cam lòng giãy giụa, gã dùng ánh mắt bạo ngược nhìn Bạch Liễu, hét lên: "Bạch Liễu!!! Mày đm dựa vào cái đ*o gì mà chọn bố mày! Mày không nghe thấy Mục Tứ Thành nói cái mẹ gì à! Lưu Hoài mới là người mày nên giết!! Mày dựa vào đâu mà bắt tao đi chịu chết!!"
"Tao lập tức ra tù rồi!!!" Lý Cẩu cuồng loạn rống giận, trong mắt hiện lên tia máu, cổ và trán nổi gân xanh, "Mày không thể để tao chết chỗ này!!"
Lý Cẩu cổ to mắt đỏ đối diện với ánh mắt bình tĩnh không chút dao động của Bạch Liễu một hồi, dường như đã biết Bạch Liễu sẽ không bị mình uy hiếp, Lý Cẩu quỳ hai gối, ánh mắt ngơ ngác, phủ phục trên mặt đất.
Qua khoảng mười giây, người này như đột nhiên nghĩ thông, Lý Cẩu đột nhiên chắp tay dập dầu với Bạch Liễu, nước mắt nước mũi chảy dài khóc lớn: "Bạch Liễu! Xin cậu đó!! Đừng để tôi đi! Bạch ca! Tôi từ đầu đến đuôi chỉ thành thành thật thật, làm theo những gì cậu nói mà thôi, không hề ăn bớt cái gì, cậu để Lưu Hoài đi đi, cậu ta mới là kẻ muốn hại cậu! Đừng chọn tôi! Bạch ca, cậu không chọn kẻ gây uy hiếp như Lưu Hoài, lại đi chọn tôi, cậu đang đùa giỡn tôi phải không?!"
Mục Tứ Thành cũng không đồng ý nhìn về phía Bạch Liễu: "Tại sao chọn Lý Cẩu? Lực uy hiếp của gã kém hơn Lưu Hoài nhiều, lát nữa Lưu Hoài mà đánh lén anh, anh rất có thể sẽ có chuyện!"
Vương Thuấn trước TV nhỏ cũng nghi ngờ khó hiểu cau mày: "Chuyện gì xảy ra? Bạch Liễu không phải loại người đến cuối sẽ nhân từ bỏ qua cho người khác, tại sao đầu óc lú lên chọn Lý Cẩu? Giá trị sinh mạng của cậu chỉ còn 1 thôi!"
Những người xem khác cũng có chút luống cuống:
"Lưu Hoài ngay cả người chơi tốc độ cao như Mục Tứ Thành cũng có thể đánh lén! Bạch Liễu cho dù có Mục Tứ Thành cũng không thể ngăn nổi Lưu Hoài!"
"Mẹ kiếp, không hiểu sao lại chọn Lý Cẩu, không lý do gì!"
Không một người xem hiểu lựa chọn của Bạch Liễu, họ khó hiểu, nghi ngờ, lo âu thất vọng, chỉ có một đôi vợ chồng đứng sau lưng họ che miệng mình, dùng hết toàn lực để không khóc thành tiếng, bởi phải cố sức nhịn khóc, họ thậm chí đứng không vững, lảo đảo dựa vào nhau mới miễn cưỡng không quỳ xuống.
Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung của họ là sường mặt tái nhợt an tĩnh của Bạch Liễu trong TV.
Bọn họ biết tại sao Bạch Liễu chọn Lý Cẩu, biết tại sao chàng trai trẻ này lại đưa ra lựa chọn mạo hiểm đến vậy.
Hướng Xuân Hoa cúi đầu, dì khàn cả giọng nghẹn ngào, nước mắt đục ngầu từ năm ngón tay lăn xuống, Lưu Phúc dùng bàn tay chai sần giúp dì lau đi, nhưng nước mắt mình cũng rơi không ngừng, làm ướt mái tóc hoa râm của dì.
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, Bạch Liễu, cảm ơn cậu."
Bọn họ quá mệt mỏi, mỗi ngày sống như cái xác biết đi, mỗi thời mỗi khắc đều trong tự trách, vô số người qua đường giơ đôi tay đồng tình với họ, nhưng rất nhanh lại rụt về, họ khuyên rằng hãy nén bi thương, người chết đã qua đời, người sống vẫn phải sống tiếp, đừng khổ sở, nếu Quả Quả thấy sẽ đau lòng, cứ như cứ nhắc đi nhắc lại mấy lời này là họ sẽ khá hơn vậy.
Những sự trợ giúp ấy chỉ là thoáng qua, hi vọng của họ một lần lại một lần vụt tắt, họ cuồng loạn la to muốn giúp Quả Quả báo thù, khổ nạn khắc ra dấu vết dữ tợn bên khóe mắt họ.
Hướng Xuân Hoa không còn là dì Hướng hòa ái dễ thân nữa, Lưu Phúc không còn là chú Lưu thật thà ổn trọng nữa, họ dần dần biến thành người mà tất cả đều chán ghét.
Bọn họ cũng không muốn vậy, nhưng không như vậy, ai sẽ còn nhớ thương Quả Quả.
Bọn họ cũng từng trăm ngàn lần hỏi, tại sao là Quả Quả, họ cũng từng chết lặng mà ác độc thảo luận, trong ngõ hẻm có biết bao cô gái đáng yêu hơn Quả Quả, tại sao họ không gặp phải Lý Cẩu, tại sao phụ huynh của đám con gái đó có thể làm bộ thương hại an ủi họ rằng, Quả Quả chết cũng tốt, bị cưỡng gian rồi nửa đời sau sống cũng sống trong đau khổ, không ai thèm lấy, chết đi không chừng kiếp sau còn có thể đầu thai thành người trong sạch.
Trên thế giới này có nhiều cô gái như vậy, thanh thuần trong sáng ngây thơ, trước khi Quả Quả gặp nạn, họ đều thấy yêu thương những đứa trẻ đáng yêu này, nhưng sau khi Quả Quả gặp chuyện, bọn họ chỉ muốn hỏi một câu —— tại sao không phải chúng nó? Tại sao phải là Quả Quả?
Tại sao tên súc sinh Lý Cẩu này lại vừa vặn chọn trúng Quả Quả của họ chứ?!
Lý Cẩu quỵ xuống đất, lết đầu gối đến gần Bạch Liễu, lại bị Mục Tứ Thành đá ra, khóe miệng chảy máu.
Lý Cẩu sợ hãi lui về sau, môi gã run rẩy, ngửa đầu nhìn về phía Bạch Liễu mặt không biểu tình, Lý Cẩu không khống chế được nước mắt chảy xuống: "Bạch ca, tại sao nhất định phải chọn tôi?! Coi như cậu không chọn Lưu Hoài, cậu còn có thể chọn Phương Khả!! Tại sao phải là tôi! Tại sao cứ phải là tôi chịu chết!"
Bạch Liễu rất bình tĩnh nhìn Lý Cẩu: "Anh muốn hỏi, thẳng thừng mà nói, tôi chọn anh đi chịu chết chẳng qua bởi anh xui xẻo mà thôi."
Xui xẻo đến mức vừa vặn đi theo Trương Khôi vào phó bản, vừa vặn đụng phải hắn, xui xẻo là vừa vặn là con rối của Trương Khôi, mà Trương Khôi vừa vặn bị Bạch Liễu hắn hoàn toàn khống chế.
"Nhưng nếu anh nhất định phải biết nguyên nhân chết, tôi cũng có thể thỏa mãn anh." Bạch Liễu biểu tình hiền hòa, ánh mắt nhàn nhạt, hắn như có điều suy nghĩ ngồi xổm xuống, nhìn Lý Cẩu đang sốc không hiểu sao mình bị chọn.
Bạch Liễu nhẹ giọng mở miệng hỏi gã: "Anh còn nhớ Lưu Quả Quả sao?"
Lý Cẩu nghe được cái tên Lưu Quả Quả, cả người như bị điện giật run bần bật, gã chợt ngẩng đầu, ngạc nhiên khiếp sợ nhìn Bạch Liễu.
Ánh mắt và giọng nói Bạch Liễu luôn bình tĩnh như từ trước đến giờ: "Nếu anh nhất định phải tìm kiếm một lý do, vậy có thể nói —— vì anh ban đầu chọn trúng Lưu Quả Quả, cho nên bây giờ tôi chọn trúng anh, rất đơn giản."
"Tại sao lại vậy..." Lý Cẩu hoàn toàn xụi lơ, gã chống nắm tay xuống đất, hai mắt mất đi tiêu cự, thất thần hoảng hốt nhìn Bạch Liễu, tự mình lẩm bẩm, "... Thế nào lại là bởi Lưu Quả Quả? Nó đã chết rồi."
Mặc dù Lý Cẩu ngồi tù là bởi Lưu Quả Quả, nhưng gã đã sớm quên cô bé từng khiến gã sảng khoái một đêm rồi, trừ lúc còn là hình người cho gã chút thoải mái ấy ra, Lưu Quả Quả trong ký ức gã chẳng qua là một đống thịt vụn, Lý Cẩu thậm chí chưa từng coi Quả Quả bằng một con búp bê tình dục.
Từ miệng Bạch Liễu nghe thấy cái tên này, Lý Cẩu như nháy mắt trở lại cái đêm gã gặp tai ương lao ngục, đống thịt vụn máu me mơ hồ kia đột nhiên tự động gom lại biến thành một nữ sinh, biểu cảm và nước mắt chân thực đến vậy, cô tuyệt vọng sụp đổ đánh gã, ra sức kêu khóc thảm thiết.
Mà thời điểm Lý Cẩu đè Lưu Quả Quả không ngừng giãy giụa dưới thân, đánh nữ sinh một bạt tai, cười gằn bảo cô đừng kêu, Lưu Quả Quả cũng từng cầu xin gã bỏ qua cho mình, cũng từng sụp đổ kêu gọi cầu cứu.
Lưu Quả Quả cũng từng ánh mắt trống rỗng ngửa đầu nhìn Lý Cẩu, nước mắt trên gò má khô lại thành từng vệt bẩn thỉu, thanh âm khàn khàn hỏi Lý Cẩu, tại sao lại là tôi?
Giống vấn đề Lý Cẩu hỏi Bạch Liễu như đúc.
Lý Cẩu lúc ấy chẳng qua cười nhạo một tiếng, gã một tay giữ chặt hai tay Lưu Quả Quả, một tay cởi quần, liếm môi nói, người đẹp, coi như cô em xui xẻo, gặp anh đúng lúc vừa xem phim xong đang hứng.
Giọng nữ từ loa phát thanh vang lên: "Sắp đến trạm kế tiếp —— đập nước, mời hành khách trên tàu ngồi vững, hành khách muốn xuống tàu xếp hàng theo thứ tự trước cửa, lên trước xuống sau ——"
Bạch Liễu ánh mắt đông lại, quét qua tất cả mọi người: "Đã đến trạm, Lý Cẩu cõng lựu đạn, Trương Khôi lấy gương, Mục Tứ Thành bảo vệ tôi, những người còn lại toàn lực thu thập mảnh gương vỡ."
"Đoàn tàu đã đến trạm, mời các hành khách chuẩn bị sẵn sàng xuống xe ——"
Bạch Liễu trầm giọng: "Bắt đầu!"
Một khắc cửa mở, bắt đầu có hành khách tràn vào, Lý Cẩu hai tay hai chân không chịu khống chế chạy ra, gã cõng một quả lựu đạn to màu đen, nước mắt chảy như mưa, gã sợ hãi, tay chân run rẩy, khắp nơi toàn là hoa lửa cháy, bay múa khắp trạm xe, thỉnh thoảng thổi qua gò má Lý Cẩu, khiến da thịt gã cháy lép bép, nhưng gã đang bị khống chế, không chỉ không thể giãy giụa, còn phải chủ động lao vào ngọn lửa hừng hực.
Lý Cẩu cõng lựu đạn tránh thoát thi thể cháy đi tới đi lui trong trạm, nhưng luôn có lúc không tránh được, ngọn lửa vô tình đốt rụi hai má gã, đau đến không muốn sống, lại không thể giãy giụa, gã rơi lệ đầy mặt bén nhọn hô to: "Bạch Liễu!!! Tôi biết lỗi rồi!! Tôi không dám! Tôi có lỗi với Lưu Quả Quả! Bỏ qua cho tôi đi mà!!"
Gã kêu khóc, khóc vô cùng chân tình thật cảm, mặt mũi ướt nhòe: "Tôi không nên làm chuyện ấy với cô bé đó! Tôi biết tôi sai rồi!! Bạch Liễu van xin cậu cho tôi trở về đi!! Tôi không muốn chết! Bỏ qua cho tôi đi! Van xin cậu đó!!"
"Nếu được quay lại, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì nó cả! Tôi thề!! Tôi nếu còn làm sai thì sẽ bị thiên đao vạn quả!!!"