【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lý Cẩu bị ngọn lửa đốt, giá trị sinh mạng -15, giá trị tinh thần -15, bởi tinh thần xảy ra chấn động kịch liệt, giá trị tinh thần tiếp tục giảm xuống... Giá trị tinh thần thấp hơn 40 】
【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Lý Cẩu sắp thấy nhiều ảo giác kinh dị từ tiềm thức! Mời người chơi kịp thời tẩy trắng giá trị tinh thần! 】
Lý Cẩu đang gào thét trong ngọn lửa căn bản không nghe thấy tiếng cảnh cáo từ hệ thống, dù gã nghe được cũng không có cách nào, bởi điểm của gã đã bị Bạch Liễu lấy đi toàn bộ, Lý Cẩu căn bản không có điểm để mua thuốc tẩy trắng tinh thần.
Rất nhanh, Lý Cẩu đột nhiên cảm giác lựu đạn mình cõng trên lưng bỗng trở nên ướt nhẹp và đẫm mùi tanh, rất nhiều máu từ cổ gã chảy xuống, máu nóng, ngọn lửa chung quanh cũng nóng, nhưng Lý Cẩu kìm lòng không đậu mà rùng mình.
Sau lưng gã nhanh chóng bị chất lỏng nào đó âm ấm, có vị rỉ sét nhuộm ướt, có mái tóc đen dài ướt máu từ bả vai Lý Cẩu trôi xuống, nhẹ nhàng ở trên vai Lý Cẩu phấp phới, từng giọt, từng giọt máu tươi rơi trên bàn chân gã, một đôi tay trắng nõn vòng từ sau lưng Lý Cẩu, nhẹ nhàng ôm lấy gã, cánh tay kia còn có vết bút dạ viết 【 Đếm ngược đến kì thi đại học: còn (mơ hồ) ngày! Quả Quả cố lên! Đại học sư phạm đang chờ mày đó! 】
Cô gái nhỏ nhẹ giọng hát vang, đôi chân duỗi trên lưng Lý Cẩu nhẹ nhàng đong đưa: "Thế giới tràn ngập hoa tươi rốt cuộc ở nơi đâu, nếu thật sự có nơi ấy tôi nhất định sẽ đi ~"
Bài hát này mang tên 《 Đuổi theo giấc mơ thuở ban đầu 》, là bài hát Lưu Quả Quả hát vào lễ trưởng thành cuối lớp 12, Lý Cẩu mỗi ngày đều có thể nghe thấy cô bé đeo tai nghe vui vẻ lẩm nhẩm hát bài này khi đi ngang qua nhà gã, phong cảnh tươi đẹp thanh thuần xiết bao, mà gã thì dùng ánh mắt nhơm nhớp ghê tởm theo dõi vẻ đẹp không thuộc về mình, cuối cùng còn dùng dao mổ heo phá hủy vẻ đẹp đơn thuần mà yếu ớt ấy.
Lý Cẩu cứng đờ nuốt một ngụm nước miếng, gã không dám quay đầu, chỉ có thể lặp đi lặp lại nhỏ giọng nói thầm: "Đây là ảo giác đây là ảo giác ——"
"Ở nơi đó tôi muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất ——" Tiếng hát trong veo của cô gái nhỏ cắt đứt lời bẩm bẩm của Lý Cẩu, cô bé hi hi vừa cười vừa hát, có một loại không khí nồng nặc âm u, lạnh lẽo như băng chậm rãi chảy vào cổ Lý Cẩu, "Không quan tâm nó có phải vách đá thẳng đứng hay không ——"
Một gương mặt bị dao phay băm thành nhiều mảnh nhỏ, sống mũi hõm sâu vào xương sọ từ sau cổ Lý Cẩu thò ra, Lưu Quả Quả dùng gương mặt không trọn vẹn cười hồn nhiên: "Chú Lý, lâu rồi không gặp."
"A a a a a a a a a a a a a ————" Lý Cẩu hoàn toàn hỏng mất, gã chạy như bay, nếu không phải tơ con rối của Trương Khôi vẫn còn kéo gã, gã đã hoàn toàn không phân biệt nổi phương hướng, gã gắng sức hất ra Lưu Quả Quả sau lưng mà chạy.
Gã rõ ràng đang chạy trong trạm xe bốc lửa, nhưng trạm xe đột nhiên biến thành con hẻm gã từng đứng bán thịt, bất kể gã chạy về phía nào, đều nhìn thấy khuôn mặt máu thịt mơ hồ của Lưu Quả Quả, cô bé đứng bên cạnh quầy bán thịt máu me của mình vừa mỉm cười, vừa chậm rãi hát ca, vừa hướng gã đến gần.
Lý Cẩu hoảng hốt chạy trốn, Lưu Quả Quả phía sau đột nhiên biến to gấp mấy lần gã, cô cười híp mắt bắt lấy tay chân Lý Cẩu đang không ngừng kêu thảm, sau đó nở nụ cười ngọt ngào đặt gã lên cái thớt chặt thịt heo, rũ mắt lẩm nhẩm hát, một bên dùng dao nhọn cắm vào bụng gã, moi nội tạng gã ra ngoài.
Hệt như ban đầu Lý Cẩu làm với cô bé vậy.
"A a a a a a a a —— đau!! Đau!! Dừng lại!! Đừng chém nữa!!" Lý Cẩu kêu thảm đến mức con ngươi muốn lòi ra ngoài, Lưu Quả Quả dường như thấy gã quá phiền, một đao đâm thủng cổ họng gã, mũi đao trong tiếng hát nhanh nhẹn của cô bé vòng quanh cổ gã một vòng.
"Đó là biểu hiện của sự hèn nhát ~" Cô bé vui thích hát.
Máu tươi nhất thời phun ra ngoài, Lý Cẩu đau nhức nôn mửa, gã chịu không nổi, gã đau đến không thể kiềm chế, bắp chân run lập cập.
Nhưng cho dù thế, Lý Cẩu vẫn bị tơ con rối kéo đi, gã vừa khạc máu vừa bị tơ con rối lôi kéo tới gần đập nước.
Tứ chi Lý Cẩu đều bị Lưu Quả Quả chém đứt, mặc dù là ảo giác, nhưng Lý Cẩu trong tiềm thức mình không ngừng tưởng tượng ra Lưu Quả Quả đang công kích, hoàn toàn không thể tỉnh táo lại, gã hai mắt trống rỗng kéo lê tứ chi, bò trong trạm xe đầy tro bụi.
Lưu Quả Quả nằm trên người gã, một đao cắt xẻo đi da đầu gã, Lý Cẩu dù đau đớn tới mức tận cùng, cũng không thể phát ra dù chỉ một chữ, chỉ có thể mở to đôi mắt vô lực, hai hàng nước mắt chảy dài, cổ họng trào máu từng đợt từng đợt.
Trong ảo giác, quần áo và quai hàm Lý Cẩu đều bị máu làm ướt, nhưng thực tế người này chỉ như chó chết đột nhiên co quắp trên mặt đất, mắt trợn trắng.
Thật ra không có chuyện gì xảy ra cả, Lý Cẩu chẳng qua đang bị ảo giác mình tự nghĩ ra hành hạ mà thôi.
Lý Cẩu lúc giết người chưa từng coi Lưu Quả Quả là một con người, giết cô bé đơn giản không khác gì giết một con heo, tự nhiên không cảm thấy gì đáng áy náy, gã vốn sẽ không bị mấy thứ ảo giác này hành hạ đến nổi điên, bởi trong suy nghĩ gã cho rằng mình không hề sợ hãi Lưu Quả Quả.
Gã biết mình có thể tùy tiện quyết định số mệnh của cô gái nhỏ này, dễ ợt như quyết định số mệnh một con mèo nhỏ không có sức phản kháng vậy.
Thế nhưng, Bạch Liễu đột nhiên đem Lưu Quả Quả từ một con mèo không thể phản kháng gã, biến thành một con người có thể bức gã đến đường cùng, nỗi sợ hãi trong tiềm thức gã đột nhiên thức tỉnh, gã ý thức được mình rốt cuộc đã làm cái gì.
Mình hóa ra đã giết một người.
Lưu Quả Quả hóa ra là một con người, hóa ra cô ấy sẽ đau như vậy.
Lý Cẩu cõng Lưu Quả Quả, cùi chỏ chống mặt đất, cuối cùng từng bước khó khăn leo lên đập nước, Lưu Quả Quả dán vào trên lưng gã, máu tươi chảy ra trộn lẫn với máu gã, mái tóc đen dài cuốn lấy cổ gã, lý trí Lý Cẩu biết đây là một quả lựu đạn, nhưng giờ lựu đạn chính là Lưu Quả Quả, Lưu Quả Quả đã từng bị gã cưỡng gian, chém chết, chặt chết.
Cô như một con bướm vui sướng bay lượn, ngồi trên vai Lý Cẩu hát bài ca chỉ mình gã nghe thấy:
"Có lẽ tôi không có thiên phú gì, nhưng tôi có một giấc mơ khờ dại, tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh. Có lẽ tôi tay chân lóng ngóng, nhưng tôi sẵn lòng không ngừng tìm kiếm, trả giá bằng cả tuổi thanh xuân cũng không hối tiếc..."
"Cho dù máu tươi trải đầy trên ngực, tiếp tục chạy về phía trước, mang theo cao ngạo thuở ban đầu..."
Lưu Quả Quả là một cô bé 17 tuổi xinh đẹp, nỗ lực, hiểu chuyện, thích ăn thịt heo, cô sắp thi đại học, cô phải đỗ trường sư phạm tốt nhất, sau này trở thành giáo viên, cô bé thích hát 《 Đuổi theo giấc mơ thuở ban đầu 》, lúc thức dậy thích soi gương vuốt ve mái tóc dài, thế giới này vốn dĩ không có gì có thể đánh bại cô, cho dù cô có bị cưỡng gian, cô có lẽ sẽ khóc nhè, sẽ khổ sở, sẽ cuồng loạn mắng to hoặc co rúc trong căn phòng nhỏ.
Nhưng hết thảy vốn dĩ có cơ hội làm lại từ đầu, bị cưỡng gian không phải lỗi của cô bé, cô không cần vì chuyện này mà cả đời khổ sở.
Cô vốn dĩ có cơ hội biến chuyện này thành một vết sẹo.
Nhưng cũng chỉ là "vốn dĩ" mà thôi.
Lý Cẩu nhắm mắt, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy xuống, nghẹn ngào há miệng, gã tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói, máu từ cổ họng gã tuôn ra ngoài, Lý Cẩu không cam lòng trợn to hai mắt, Lưu Quả Quả sau lưng ôm cổ gã, hát xong cười khẽ một tiếng, mang theo gã cùng rơi vào đập nước.
Vô số bọt khí cuồn cuộn trào lên.
"Ầm" một tiếng, lựu đạn nổ.
Lý Cẩu trong đập nước bị nổ thành vô số xương và thịt nát, giống hệt Lưu Quả Quả vậy.
Đập nước chậm rãi sụp đổ, nước từ lỗ hổng trào ra ngoài.
Tiếng cười giòn giã của cô gái nhỏ vang lên như có như không trong đập nước, như đang lạnh lùng cười nhạo, rất nhanh tiếng cười biến mất không thấy, không còn chút dấu vết nào.
【 Hệ thống nhắc nhở (với tất cả người chơi): người chơi Lý Cẩu giá trị sinh mạng về 0, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi 】
Bên trong đoàn tàu.
Đoàn người bị anh em trộm cướp truy đuổi liều mạng chạy, Mục Tứ Thành mang theo Bạch Liễu một người một ngựa chạy đầu tiên, phía sau bọn Trương Khôi cũng đang cố thu thập mảnh vỡ. Rất nhanh đám người này không thể chịu nổi, không có Đỗ Tam Anh hỗ trợ dẫn đi anh em trộm cướp, đạo cụ và chỉ số thuộc tính của mọi người đều tiêu hao gần hết, mà thế công của anh em trộm cướp vì bị cướp mất mảnh vỡ trở nên càng thêm mãnh liệt.
Nếu bị đuổi một hồi nữa, chờ tên cướp em dùng skill, họ rất nhanh sẽ toàn quân bị diệt!
Mục Tứ Thành né người treo trên xà ngang, hư thoát nói với Bạch Liễu, sắc mặt tái nhợt: "Bạch Liễu, tôi sắp chịu không nổi!"
Bạch Liễu nhìn ra ngoài, hắn cũng thở ra một hơi dài, mỉm cười: "Không cần chịu nữa, nước xuống."
Nước từ bậc thang trạm xe cuồn cuộn trôi xuống, tiếng chảy ào ào của nước và tiếng xì xì khi ngọn lửa gặp nước đan vào nhau, hơi nước nháy mắt bao trùm toàn bộ trạm xe, đoàn tàu bị bao phủ bởi lớp sương mù nửa trong suốt, các hành khách đang đuổi theo họ bị nước chảy vào thấm ướt, ngọn lửa trên người tắt ngúm.
Chân các thi thể như bị hòa tan vào nước vậy, dính dính tại chỗ không thể nhúc nhích, chúng ngước đầu thê lương kêu thảm, quơ quơ cánh tay khô đét, rốt cuộc không thể tiến về phía trước nữa.
Tên cướp em đang đuổi theo bọn Bạch Liễu bị nước xối lảo đảo ngã xuống đất, cả người to đùng vừa chạm phải nước liền nháy mắt co lại thành một đống thi thể đen như than, ô ô kêu thảm, tên cướp anh cũng không đuổi họ nữa, rất lo lắng chít chít chít kêu, muốn đỡ tên cướp em lên, nhưng tên cướp em dù bị co rút lại cũng quá lớn so với tên cướp anh.
Hai anh em đáng thương giúp đỡ lẫn nhau, kêu kêu gì đó như đang tự cổ vũ, hai con bị nước dội ướt như chuột lột, ôm nhau thành một đoàn run lẩy bẩy.
Mục Tứ Thành buông Bạch Liễu xuống nghỉ ngơi, bây giờ lực công kích và tốc độ của anh em trộm cướp giảm mạnh, cơ hồ không thể đuổi kịp bọn họ nữa, cậu liếc mắt nhìn Bạch Liễu áo sơ mi ướt sũng, mặt đầy yếu ớt, lại nhìn anh em trộm cướp thút thít khóc trong "mưa", tâm tình phức tạp "chậc" một tiếng.
Ai có thể nghĩ anh em trộm cướp ban đầu suýt chút nữa diệt sạch người chơi bây giờ lại bị tên điên chỉ còn hơi tàn Bạch Liễu chỉnh thành như vậy...
"Đeo đồ lặn lên." Bạch Liễu nhắc nhở Mục Tứ Thành, hắn tự đeo cho mình một mặt nạ lặn, hô hấp tạo thành vệt hơi nước trắng bên trên, chỉ lộ ra con ngươi đen nhánh bình tĩnh, "Chờ chút nữa tàu khởi hành, đường ray không chừng sẽ nổ, nước theo đó toàn bộ tràn vào."
"Chuyến tàu sắp khởi hành, mời hành khách muốn xuống tàu kịp thời xuống dưới, trạm kế tiếp, trạm cuối —— phố đồ cổ."