Mục Tứ Thành cũng đeo cho mình một cái mặt nạ lặn, đạo cụ mua từ Cửa hàng, chỉ cần 3 điểm, họ đã sớm chuẩn bị xong.
Mục Tứ Thành cho Bạch Liễu một ánh mắt: "Đi thôi, bây giờ tìm họ hội họp."
Đỗ Tam Anh và Trương Khôi ở cùng một toa tàu, cậu ngửa đầu vuốt nước trên mặt, miệng há to thở hổn hển, bên cạnh Trương Khôi, Lưu Hoài, Phương Khả cũng vô cùng chật vật, hai người này còn chưa kịp hoãn nhịp thở, Bạch Liễu và Mục Tứ Thành từ toa xe đầy sương bên cạnh đi tới, Bạch Liễu đặt 360 mảnh gương vỡ trong tấm vải ngụy trạng của Đỗ Tam Anh, không để ý ánh mắt oán hận của Trương Khôi, thoải mái nhét vào lồng ngực gã: "Bên anh chắc có tầm 20 mảnh vỡ, đại khái còn mấy chục giây sẽ nổ, anh cầm cho chắc."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Trương Khôi đạt được 380 mảnh gương vỡ, tiến độ nhiệm vụ thu thập (380/400) 】
"Còn hai người các cậu." Bạch Liễu quay đầu nhìn Lưu Hoài và Phương Khả, hai người này nhìn ánh mắt không gợn sóng của Bạch Liễu thì không nhịn được run rẩy, "Bây giờ đã thu thập xong mảnh gương vỡ, hai cậu không còn tác dụng, hơn nữa lại là nhân tố nguy hiểm, không bằng..."
Lưu Hoài cắn răng, dẫn đầu mở miệng: "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đánh lén anh, anh giết tôi chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa giá trị sinh mạng của chúng tôi cũng sắp hết, lúc này đánh lén anh không có chỗ tốt gì, còn dễ dàng chết, chúng tôi sẽ tránh xa anh ra."
"Nếu anh không tin lời tôi..." Lưu Hoài nhìn ánh mắt không chút dao động của Bạch Liễu, có chút tuyệt vọng: "Tôi chỉ muốn sống mà thôi, tôi có thể làm bất kì chuyện gì chứng minh tôi tuyệt đối không đánh lén anh."
Bạch Liễu nhàn nhạt: "Vậy tự chém đứt đôi tay cậu đi."
Lưu Hoài ngạc nhiên ngẩng đầu, ngay cả biểu tình Mục Tứ Thành cũng ngây ra, hai người cơ hồ đồng thời nhìn về phía Bạch Liễu.
Bạch Liễu ngược lại không cảm thấy lời mình nói ra có gì ghê gớm, thái độ vẫn rất tự nhiên: "Tôi không có hứng thú với việc giết người, nhưng sự tồn tại của cậu thật sự là một tai họa ngầm, kĩ năng đoản kiếm của cậu cần dùng tay đúng không? Hơn nữa chém đứt hai tay cậu sẽ không chết, giá trị sinh mạng cũng giảm xuống thấp không khác gì tôi, như vậy việc đánh lén tôi sẽ gây nguy hiểm lớn hơn cho cậu."
"Sau khi mất hai tay ——" Bạch Liễu quay đầu nhìn về phía Mục Tứ Thành, "Một Lưu Hoài như vậy cậu đánh thắng được không?"
Mục Tứ Thành nhìn đăm đăm Bạch Liễu một hồi: "Anh —— tôi ——" Biểu tình cậu hỗn loạn mấy giây, cuối cùng chậc một tiếng, cười nhạo: "Nếu như Lưu Hoài mất hai tay, tôi tùy tiện đánh."
Bạch Liễu quay đầu nhìn Lưu Hoài, hắn lễ phép nói: "OK, vậy cậu ra tay đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm."
Biểu tình Lưu Hoài trăm mối ngổn ngang, cậu ta cắn răng, xoay người nhìn Phương Khả, nhờ hắn hỗ trợ mình chặt đứt hai tay.
Phương Khả thần sắc phức tạp nhận lấy thanh đoản kiếm Lưu Hoài đưa, nháy mắt cánh tay Lưu Hoài rơi xuống, thần sắc Mục Tứ Thành có mấy giây không nhịn được run rẩy, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, cậu không cười trên sự đau khổ của người khác, cũng không thấy vui vẻ, chỉ là hốc mắt hơi đỏ lên nghiêng đầu, rũ móng khỉ đen nhánh đứng bên người Bạch Liễu.
"Còn Phương Khả ——" Bạch Liễu tiếp tục thanh toán từng người một, hắn còn chưa nói xong, Phương Khả liền dứt khoát cắt đứt một tay mình, dục vọng cầu sinh rất mạnh khóc nói: "Tôi như vậy có thể không?"
Bạch Liễu: "... Tôi chỉ muốn cậu và Lưu Hoài giao hết điểm và đạo cụ ra đây thôi, không có ý bắt cậu chặt tay."
Phương Khả: "..." Hu hu hu hu.
Lời thoại đánh cướp mà hắn nói ra vân đạm phong khinh như chuyện đương nhiên, Lưu Hoài và Phương Khả trố mắt nhìn nhau một hồi, thành thật nộp điểm và đạo cụ, sau đó ánh mắt Bạch Liễu dời lên người Trương Khôi: "Còn anh nữa, giao hết điểm và đạo cụ cho tôi đi, nếu không anh chết rồi rất lãng phí."
Trương Khôi sắp bị Bạch Liễu lôi đi chết: "..."
Đây cmn chính là đốt gã thành tro còn mang tro gã đi bán kiếm tiền! Tên cay độc Bạch Liễu này!
Trương Khôi hận đến nghiến răng ken két, nhưng gã không có cách nào làm gì Bạch Liễu, Bạch Liễu được như ý nguyện cướp bóc xong ba người chơi cấp cao, hài lòng thu tay.
Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành vây xem toàn bộ quá trình: "..."
Họ sâu kín nhìn Bạch Liễu giết người cướp của vô cùng nhuần nhuyễn thuần thục, trong đầu không tự chủ được suy tư một vấn đề —— rốt cuộc nhà tù nào thả tai họa này ra thế hả?
Nhân viên văn phòng bị đuổi việc Bạch Liễu kiểm kê lại chiến lợi phẩm, rất vui vẻ phất tay với Phương Khả và Lưu Hoài: "Bye bye, lần sau có cơ hội chơi với nhau tiếp nha, hai cậu giúp tôi có thể nghiệm trò chơi tốt vô cùng."
Lưu Hoài và Phương Khả: "..."
Thôi đi, thể nghiệm trò chơi của chúng tôi rất kém.
Phương Khả và Lưu Hoài dưới ánh mắt vui vẻ yên tâm khi nhìn rau cải có khả năng tự tái sinh của Bạch Liễu cướp đường mà chạy, Mục Tứ Thành cạn lời, Bạch Liễu rõ ràng chuẩn bị lần sau cướp tiếp đây mà, đến khi Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành, Đỗ Tam Anh khẩn trương đến muốn khóc, cậu lắp bắp nói: "Bạch, Bạch Liễu, tôi thật sự không còn đạo cụ nữa! Tôi dùng rất nhiều rồi! Anh đừng cướp tôi!"
Bạch Liễu rất kinh ngạc: "Sao tôi lại cướp của cậu chứ, chúng ta là đồng bạn mà." Nói xong, hắn có chút tiếc nuối dừng một chút: "Cậu không còn thật sao? Tôi cho rằng cậu may mắn 100, nhất định có rất nhiều đạo cụ cơ."
Mục Tứ Thành: "..." Thu thu ánh mắt nhìn dê béo của anh đi rồi nói, Bạch Liễu.
Đỗ Tam Anh nước mắt lã chã điên cuồng gật đầu: "Thật sự không có!"
Bạch Liễu cũng không ra tay với Mục Tứ Thành, chủ yếu hắn còn trông cậy vào Mục Tứ Thành giúp hắn, hơn nữa kĩ năng của Mục Tứ Thành là ăn trộm, có lấy thì cậu cũng trộm về được, mà Mục Tứ Thành hẳn thuộc kiểu đạo tặc khẩu vị kén chọn, không dễ dàng ra tay, vừa rồi khi Bạch Liễu cầm đạo cụ của Phương Khả và Lưu Hoài, Mục Tứ Thành khoanh tay trước ngực liếc mắt nhìn Bạch Liễu, ánh mắt chê bai nhìn đang nhìn một tên lang thang đang nhặt rác vậy.
Nhưng, Bạch Liễu sờ sờ mũi, hắn vốn là 【 kẻ lang thang bần cùng 】 mà.
Tàu hỏa vừa chạy, hai bên đường hầm bắt đầu dần dần vỡ ra sụp đổ, dòng nước cuồng bạo từ bốn phương tám hướng trào vào đường ray, lại từ lỗ thủng và chỗ kính vỡ trào vào trong đoàn tàu, ngắn ngủi mấy giây, nước đã ngập đến eo Bạch Liễu.
Bạch Liễu bị sóng nước đập tới đập đi trôi nổi, vẫn là Mục Tứ Thành lanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, Đỗ Tam Anh bám vào một cái ghế, la lớn: "Bạch Liễu! Toa này đang có Trương Khôi sẽ nổ! Chúng ta canh ở hai toa bên cạnh đi! Tôi và Mục Tứ Thành giá trị sinh mạng còn đủ, với một vài đạo cụ phòng ngự, để bọn tôi canh! Anh cách xa một chút!"
Bạch Liễu đeo mặt nạ lặn lặn xuống nước, giơ tay làm động tác OK, mặt nước nuốt sống hai gò má hắn, Bạch Liễu xoay người vụng về quơ loạn tay chân lết đi —— không có cách nào, hắn không biết bơi.
Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành canh giữ ở hai bên toa xe, họ đều dùng đạo cụ bảo vệ mình, mà Trương Khôi đeo mặt nạ lặn đứng giữa toa vẻ mặt ảm đạm, hàm răng cắn chặt, đạo cụ của gã đều bị Bạch Liễu vơ vét, chỉ để lại một cái mặt nạ lặn ngừa gã chết đuối trước khi gương nổ, gã chỉ có thể nắm 【 tấm vải ngụy trang 】 chờ chết.
Trước sau toa đều bị người chặn, Trương Khôi coi như thông minh đến mấy, không có đạo cụ không có thời gian, còn bị người khác khống chế, gã cũng không có cách nào.
Lần này gã chắp cánh khó bay, không thể chạy thoát.
Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh nhìn cảnh này, đều thấy hoảng hốt trong nháy mắt —— cảnh tượng này với họ mà nói, dường như đã từng quen biết.
Mục Tứ Thành đã từng vô số lần bị Trương Khôi dùng đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu vây khốn, mỗi lần đều vết thương chồng chất bò ra ngoài trò chơi, có nhiều lần thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, Đỗ Tam Anh càng không cần phải nói, mấy trạm trước cậu từng bị Trương Khôi đuổi giết, không nghĩ tới phong thủy luân chuyển, giờ đến lượt họ vây khốn Trương Khôi.
Suy nghĩ một chút, Mục Tứ Thành bỗng nhiên rất muốn cười, Bạch Liễu rõ ràng là một người may mắn bằng 0, nhưng sau khi gặp người này, hình như cũng không phải luôn gặp chuyện xấu?
Người này đem toàn bộ khổ nạn cậu từng chịu, dùng thái độ rất tự nhiên trả lại toàn bộ, mặc dù Mục Tứ Thành biết Bạch Liễu làm vậy cũng chẳng phải vì cậu.
... Nhưng nói thế nào, cậu vẫn không tự chủ mà cảm thấy vui thích.
Trương Khôi có thể cảm nhận được rõ ràng qua một lớp vải, gương đang càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, gã không nhịn được cả người run rẩy kịch liệt, đột nhiên như hỏng mất nhìn khắp nơi với ánh mắt cầu xin, dưới nước, chỉ thấy được gã kinh hoảng ra dấu gì đó, không ai nghe được gã nói cái gì.
Mục Tứ Thành hé mắt cố phân biệt khẩu hình dưới mặt nạ lặn của Trương Khôi: "Trong —— gương —— có ——"
Trước khi Mục Tứ Thành nói ra một chữ cuối cùng, tấm gương trong tay Trương Khôi phát ra ánh sáng đỏ chói lòa, gã mặt mũi dữ tợn hét thảm, rất nhiều bọt khí lấy gã làm trung tâm tràn ra bốn phía, Mục Tứ Thành theo bản năng che mắt mình.
Gương nổ.
Sóng xung kích kịch liệt khiến toàn bộ đoàn tàu lay động, bọt khí đục ngầu từ dưới đất bay lên, vụ nổ khiến xung quanh như ở đầu máy sục khí bể cá khổng lồ, đoàn tàu ngã trái ngã phải, Đỗ Tam Anh không bám chắc, bị văng lăn ra mấy vòng, mất mấy điểm giá trị sinh mạng mới đầu óc choáng váng dừng lại, Bạch Liễu cẩn thận hơn nhiều, hắn dùng đạo cụ phòng ngự mình cướp được bao kín, núp ở toa tàu rất xa, đến khi vụ nổ kết thúc mới đi qua.
【 Hệ thống nhắc nhở (với tất cả người chơi): người chơi Trương Khôi giá trị tinh thần về 0, xác nhận dị hóa, rời khỏi trò chơi 】
Mục Tứ Thành đứng cách tấm vải rơi xuống đất không xa, bên trong là một tấm gương sáng bóng như mới, chỉ là ở giữa có một chỗ khuyết hình tam giác, giống hệt lúc trước khi nổ như đúc.
Nó an tĩnh nằm dưới đáy nước, bên cạnh không còn tìm thấy dấu vết thi thể Trương Khôi, nổ tại khoảng cách gần như vậy, rất có thể mảnh vụn đã bị nước cuốn trôi, vừa nghĩ tới có thể thịt vụn người này đang trôi trong nước, Mục Tứ Thành có chút chán ghét, song rất nhanh sự chú ý của cậu bị thứ khác hấp dẫn.
Mục Tứ Thành cúi đầu nhìn gương, hình ảnh Mục Tứ Thành chiếu ngược bên trong bởi bị khuyết mất một hình tam giác gần mắt, nhìn có chút kì quái.
Rõ ràng chỉ thiếu 20 mảnh vỡ là sẽ qua cửa, Mục Tứ Thành lại có một dự cảm không lành.
Dự cảm này giống hệt lần đầu tiên Bạch Liễu mỉm cười với cậu tại cửa đăng nhập vậy —— dự cảm mình lập tức phải gặp xui xẻo.