————————

Cùng lúc đó, Lục Dịch Trạm cùng đồng nghiệp của mình đang ở trong viện mồ côi điều tra án mất tích trẻ em.

"Cậu nói xem, chuyện này hẳn thuộc về đội hình cảnh, hoặc cơ quan đặc biệt gì đó quản chứ?" Đồng nghiệp Lục Dịch Trạm sắc mặt khó coi, "Clip trẻ con mất tích kia đâu phải thứ chúng ta có thể xử lý!"

"Tối qua đầu giờ sáng 4 đứa nhỏ nghe được tiếng sáo, liền xếp hàng đi ra ngoài, đến công viên giữa viện mồ côi chơi đùa, tà môn nhất chính là đám trẻ căn bản không giống bị thôi miên hoặc là mộng du, chúng còn cố ý né tránh camera, điều này nói rõ cả 4 đứa đều thần chí tỉnh táo, đến công viên chơi xích đu, một giờ sau, mấy đứa trẻ trong camera đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!"

Đồng nghiệp vừa nói vừa bắt đầu mắng: "Con mẹ nó, đám trẻ không thấy, mấy thứ đồ chơi kia vẫn cứ động, tôi xem xong camera căn bản không ngủ được..."

Nói xong, đồng nghiệp Lục Dịch Trạm không khỏi chà xát cánh tay mình, cả người anh nổi da gà: "Bây giờ chỉ còn lại 5 đứa nhỏ, vốn chuẩn bị chuyển đến viện mồ côi khác, nhưng giờ bệnh viện xảy ra chuyện, tất cả mọi người phải ở lại viện mồ côi chờ điều tra, quá cmn quỷ dị!"

Lục Dịch Trạm cau mày: "Đi tìm viện trưởng hỏi một chút trước đi."

"Viện trưởng? Tôi thấy bà ta không nói gì đâu." Đồng nghiệp Lục Dịch Trạm bĩu môi lẩm bẩm, "Bà lão này căn bản không thèm báo án trẻ con mất tích gì cả! Nếu không phải bên bệnh viện đám trẻ ngộ độc nấm mà chết, thăng cấp vụ án lên, chúng ta nghiêm khắc kiểm tra số lượng trẻ em phát hiện thiếu mất 4 đứa, 4 đứa nhỏ này căn bản không ai phát hiện ra mất tích!"

"Vậy chúng ta cũng phải tới hỏi." Lục Dịch Trạm giọng trầm ổn, "Bà ấy nhất định biết gì đó."

Phòng làm việc của viện trưởng, bố Mộc Kha và viện trưởng đã thảo luận xong vấn đề quyên góp, đi nói chuyện điện thoại với người khác, trong phòng chỉ còn lại một mình lão viện trưởng.

Viện trưởng già ngồi trên ghế, rũ mắt nhìn Lục Dịch Trạm tới tìm mình: "Cậu hỏi tôi tại sao không báo án mất tích?"

Lục Dịch Trạm gật đầu, viện trưởng bỗng nhiên cười, bà run run tay mở ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy đưa cho Lục Dịch Trạm: "Chàng trai trẻ, cậu mới tới đây công tác sao? Tôi lần nào cũng báo án mất tích, nhưng năm đó các cậu có tìm được đứa nào về sao? Cho nên lần này tôi dứt khoát không báo, dù sao viện mồ côi cũng sắp vỡ nợ."

Lục Dịch Trạm cau mày xem đơn báo án viện trưởng đưa cho.

Đơn báo án cũ nhất đã từ mười năm trước, tất cả đều là án mất tích trẻ em, kết quả điều tra đều thống nhất là đám trẻ tự bỏ nhà ra đi, ngoài ra không còn gì khác.

"Viện mồ côi chúng tôi hàng năm sẽ biểu diễn văn nghệ cho các nhà hảo tâm xem vào tết thiếu nhi, để các sếp xem tình huống nuôi nấng bọn nhỏ, nhưng năm nào cũng vậy, sau buổi biểu diễn 1/6, viện mồ côi chúng tôi đều phát hiện trẻ em mất tích, hơn nữa kết quả điều tra đều là đám trẻ tự mình nghĩ đủ cách chuồn ra ngoài."

Viện trưởng già chậm rãi nói: "Lúc ấy phía cảnh sát các cậu còn nghi ngờ chúng tôi ngược đãi trẻ em, cho nên đám trẻ mới bỏ nhà ra đi, nhưng sau điều tra phát hiện chúng tôi không hề ngược đãi, tự đám trẻ muốn chạy, chúng tôi cũng không hề làm chuyện gì khác thường, chẳng hạn như buôn bán trẻ em hoặc là nội tạng, các cậu đã điều tra chỗ này một lần, chẳng phải cũng không có phát hiện gì sao?"

Viện trưởng hé mắt: "Chỉ là đám nhỏ bỏ nhà ra đi rồi mất tích, chuyện thường thấy mà thôi."

"Trẻ em mất tích rất khó tìm, đám nhỏ ra ngoài không khác gì hạt gạo rơi giữa biển người, hơn nữa chúng còn cố ý né tránh các cậu, chẳng khác nào mò kim đáy bẻ, vì vậy thường thường không giải quyết được gì."

Đồng nghiệp Lục Dịch Trạm chen miệng: "Nhưng lần này xem camera, là đám trẻ đang chơi trong công viên đột nhiên mất tích! Đây không phải án mất tích đơn giản như vậy!"

"Chuyện cậu nói quá kì lạ, làm sao mà xảy ra được? Ngược lại camera của chúng tôi đã dùng quá lâu, vừa già vừa cũ." Viện trưởng hời hợt, "Nói không chừng hỏng hóc ở đâu đó?"

Đồng nghiệp Lục Dịch Trạm bị chặn họng, vừa định nghiêm nghị ép hỏi viện trưởng thì bị Lục Dịch Trạm ngăn lại.

Lục Dịch Trạm rất bình tĩnh hỏi: "Viện trưởng, không tìm được đám trẻ là lỗi của bọn cháu, nhưng bà cũng cần báo án chứ ạ, hơn nữa bà đã không báo án một năm rồi phải không? Cháu vừa lật xem đơn báo án của bà, có mấy năm không có, mà bà nói năm nào cũng có trẻ em mất tích vào tết thiếu nhi, cho nên chân tướng vụ việc rốt cuộc là thế nào ạ?"

Viện trưởng già trầm mặc mấy phút, xoay người lấy ra một tập hồ sơ lớn từ tủ sách sau lưng bà, bà thổi bay bụi bặm bám bên trên, mở dây, rút ra một quyển sách dày trông giống quyển album, sau đó mở ra.

Trang thứ nhất là 【 ảnh tập thể buổi văn nghệ năm 200x của viện mồ côi 】 —— đây rõ ràng là hồ sơ viện mồ côi tư lập này.

Trong ảnh mấy chục đứa trẻ có chút cẩn trọng co quắp đứng cạnh một đám người áo vest giày da, lộ ra nụ cười khôn kéo giả tạo chọc người thích đã được dạy hàng triệu lần, mi tâm được vẽ một chấm đỏ, môi bôi đỏ chót, tục tằng mà hoài cựu.

"Mỗi năm đều có trẻ em mất tích, tôi đúng là không phải năm nào cũng báo án." Viện trưởng già nhìn đám trẻ trong ảnh, giọng kéo dài, "Viện mồ côi này cho dù có người đầu tư vào một hai năm, cũng không chống đỡ được bao lâu, sắp vỡ nợ, kể cho các cậu nghe chuyện xưa cũng không sao."

"Rất nhiều trẻ nhỏ nơi này thật ra không hề dễ dạy dỗ, nói dễ nghe thì là có cá tính, nói khó nghe thì là lỗ mãng hư đốn, chỉ thích chạy ra ngoài chơi."

"Trong số chúng không chỉ có bỏ nhà ra đi, mà còn có sợ tội bỏ trốn."

Viện trưởng vừa nói vừa lật một trang, trang này viết mấy thứ hình như là nhật ký nuôi dạy trẻ, trên đó có viết: 【 Năm đứa nhỏ trong đó có Bạch Lục, Tiểu Kha sau buổi diễn 1/6 đánh người đầu tư đến xem, cướp tiền và di động của người đầu tư, xử phạt quét dọn toàn viện mồ côi và cấm ăn một ngày, tiếp theo xem xét trình độ hối cải để quyết định có tăng hình phạt hay không 】

"Chẳng hạn như đám nhóc này, đánh người đầu tư ngay sau buổi biểu diễn, sau đó chạy ngay trong đêm, tôi không báo án, nhắm một mắt mở một mắt để chúng chạy, đám nhóc này mà bị mấy người đầu tư mang về viện mồ côi chắc chắn kết quả không tốt."

Ngón tay viện trưởng dừng ở dòng xử phạt, ý vị sâu xa: "Ít nhất hình phạt sẽ không chỉ là cấm ăn một ngày."

"Viện trưởng, cháu có thể xem tấm ảnh tập thể này sao?" Sự chú ý của Lục Dịch Trạm ở chỗ khác, biểu tình trên mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Viện trưởng đưa hồ sơ cho Lục Dịch Trạm, Lục Dịch Trạm lật tới trang trước đó: 【 Ảnh tập thể buổi văn nghệ năm 200x của viện mồ côi 】, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trên người một đứa trẻ đứng trong góc gần rìa tấm ảnh.

Đứa trẻ này môi tô son, mi tâm cũng vẽ một điểm đỏ thẫm, trông không hề tức cười, mà hiện vẻ xinh đẹp thanh tú nhẹ nhàng của bé gái, nhưng vẻ xinh đẹp của nó bị ánh mắt không hề gợn sóng phá hỏng, hiện ra loại trưởng thành sớm siêu việt tuổi tác, những đứa trẻ khác trong con mắt lãnh đạm của cậu chỉ như một đám ngu xuẩn, hết sức bắt mắt.

Không người nào quen thuộc gương mặt này hơn Lục Dịch Trạm.

Ánh mắt Lục Dịch Trạm không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm đứa trẻ này, anh chỉ cậu bé rồi hỏi viện trưởng: "Đứa nhỏ này là ai? Cậu ấy tên là gì?"

"Đứa nhỏ này sao?" Viện trưởng già nhìn một hồi, dường như đang nhớ lại, "Cậu nhóc này chính là đứa đầu têu đánh người đầu tư chạy trốn, cho nên tôi nhớ khá kĩ, lúc tới viện mồ côi cậu bé chỉ nói mình tên Bạch... Bạch Lục."

"Không đúng." Hai tay Lục Dịch Trạm "ba" một tiếng chống trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm viện trưởng, "Cậu ấy tên Bạch Liễu, đúng là cậu ấy từng tên Bạch Lục, nhưng cậu ấy đã đổi tên vào năm mười bốn tuổi, sau đó không bao giờ dùng tên Bạch Lục nữa, cậu ấy và cháu ở cùng nhau tại một viện mồ côi công lập, cậu ấy không thể nào đồng thời xuất hiện ở viện mồ côi tư lập này được!"

"Nhưng mà..." Viện trưởng già dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Dịch Trạm, "Cậu có phải nhận nhầm người rồi không? Cậu nhóc tên Bạch Lục này chạy không bao lâu liền bị người đầu tư dùng cách gì đó tìm về rồi, hơn nữa cậu bé không rời đi nơi này, sau khi bị tìm về không bao lâu Bạch Lục liền chết."

"Chết? Nguyên nhân cái chết của cậu ấy... là gì?" Lục Dịch Trạm dùng giọng kì dị hỏi.

Viện trưởng già than thở một tiếng: "Một cách chết rất kì lạ, cậu bé ăn nhầm một đồng xu cứng, giữa đồng xu thủng một lỗ, bị cậu bé nuốt vào trong khí quản, mấy phút sau người đã không còn, bởi cậu bé ở viện mồ côi chúng tôi gặp phải một vài chuyện không tốt, cho nên... chúng tôi nghi ngờ Bạch Lục là tự sát."

Lục Dịch Trạm cứng đờ di động tầm mắt, nhìn về phía hình ảnh Bạch Liễu mặt không biểu tình với hai màu đen trắng, anh rũ mi, như có chút buồn ngủ nhìn về phía bên cạnh, sợi tóc rủ xuống ướt nhẹp, hình như là bị mồ hôi thấm ướt, Lục Dịch Trạm cảm thấy ngực như bị thứ gì đó quỷ dị vô hình lại nặng nề đè chặt, anh gắt gao nhìn cậu bé thân hình đơn bạc trong ảnh, cảm thấy mình không thở nổi.

Đó là Bạch Liễu mười năm trước.

——————

Bạch Liễu tiến lên nhặt lên con búp bê rơi cạnh bập bênh, đây là một con búp bê thủ công, hình mẫu tham khảo rõ ràng là chính hắn, nó đã rất cũ rồi, trên đùi búp bê còn lưu lại dấu vết lụa gói quà, cảm giác là một món quà tặng trẻ con —— quà tặng thường sẽ ghi ngày tặng hoặc là ngày chế tạo.

Bạch Liễu lục soát búp bê xem thử có tìm được ngày tháng không, cuối cùng tìm được một tờ giấy viết tay ngày tháng trong đầu búp bê.

Đây là một con búp bê được làm từ mười năm trước.

Mà Bạch Liễu bắt đầu đi làm chẳng qua mới được hai ba năm mà thôi, sau khi đi làm hắn mới bắt đầu ăn mặc quần đen áo sơ mi trắng điển hình của dân văn phòng, đồng tiền xu đeo trên cổ cũng có được không lâu trước khi Bạch Liễu gia nhập trò chơi, là vật cụ thể hóa của hệ thống.

Trang phục bây giờ của hắn được người ta mười năm trước dùng để tạo một con búp bê, còn bẻ gãy đầu và tứ chi ném ở chỗ này.

Bạch Liễu hé mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện