Thời điểm Bạch Liễu đang trầm tư với con búp bê, giáo viên đã mang 5 đứa trẻ còn lại đến.
Năm đứa trẻ còn sót lại của viện mồ côi biểu tình mất tự nhiên chết lặng đứng thành hàng, một đứa dám ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kha cũng không, ánh mắt cứ như mọc ra ở mũi chân vậy, năm đứa trẻ có đứa què chân, có đưa lưng còng xuống xiêu xiêu vẹo vẹo, hoặc ít hoặc nhiều đều có tàn tật, giống đám con non mới sinh chưa được ra khỏi tổ, đùn đẩy nhau dính chung một chỗ.
Bọn chúng như món đồ giá rẻ tiếp nhận người ta xem xét, tự biết mình không đáng giá mấy đồng tiền nên tỏ ra hèn mọn co quắp.
Bạch Liễu tới gần đám trẻ một chút liền cau mày, bởi mùi nấm mốc trên người chúng còn nặng hơn so với mùi hắn ngửi thấy từ thi thể tại bệnh viện.
Mộc Kha trực tiếp không chịu nổi phủi phủi tay trước mũi: "Thực đơn bữa ăn mấy người chỉ có nấm thôi sao? Tại sao mùi nấm lại nồng như vậy?"
Giáo viên có chút lúng túng ôm lấy năm đứa trẻ: "Thật ra chúng tôi cũng không ăn nhiều lắm."
Ánh mắt Bạch Liễu quét qua giáo viên và năm bạn nhỏ: "Cô với mấy đứa nhỏ hôm đó có ăn nhiều nấm không?"
Giáo viên sửng sốt một chút: "Chúng tôi đều ăn, còn, còn ăn rất nhiều."
"Thế trong số những đứa trẻ trúng độc có đứa nào ăn ít sao? Chẳng hạn như chỉ uống hớp canh?" Bạch Liễu hỏi.
Giáo viên suy nghĩ lại một chút, sau đó khẳng định trả lời Bạch Liễu: "Có, bởi một vài bạn nhỏ không thích mùi vị của nấm, cho nên chỉ ăn rất ít, nhưng vẫn trúng độc."
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, có người ăn nhiều mà không trúng độc, có người ăn ít mà vẫn trúng độc, xem ra trúng độc và số lượng nấm ăn vào không có liên quan gì.
Nhưng tại sao lại là nấm... Tại sao lần nào viện mồ côi ngộ độc thực phẩm cũng là vì nấm?
Điều kiện để nấm độc giết người rốt cuộc là gì?
Lục Dịch Trạm nói kết quả xét nghiệm máu của những đứa trẻ sống sót trong viện mồ côi đều không có gì khác thường nhiều, giống Lưu Giai Nghi, chỉ có dấu hiệu thiếu máu mức độ nhẹ.
Điểm giống nhau giữa năm đứa trẻ sống sót đang ở đây và Lưu Giai Nghi còn sống bên bệnh viện chỉ có một —— đó là khuyết tật bẩm sinh do yếu tố di truyền, Lưu Giai Nghi là người mù, năm đứa trẻ ở đây đều tàn tật ở phương diện nào đó.
Bạch Liễu rơi vào trầm tư.
Giáo viên tiếp tục mang Bạch Liễu đi tham quan kiến trúc bên trong viện mồ côi, đi tới một căn phòng cất chứa đủ loại cúp, ảnh chụp, cùng với tranh vẽ của các bạn nhỏ.
Giáo viên né người giới thiệu với bọn Bạch Liễu: "Nơi này là phòng triển lãm của viện mồ côi chúng tôi."
Đây là căn phòng triển lãm đã rất lâu không ai tới, rất nhiều chiếc cúp và bằng khen để tranh tủ kính cũng phủ bụi, nhìn ra được năm đó nơi đây là một viện mồ côi phát triển tương đối khá, trên tường còn treo rất nhiều tranh vẽ và giải thưởng của các bạn nhỏ, ảnh tập thể buổi biểu diễn văn nghệ 1/6 hàng năm cũng được treo trên tường, từ đen trắng đến ảnh màu, trong tấm ảnh cuối cùng bốn mươi mấy đứa trẻ nở nụ cười nhu thuận, nhưng hiện tại chỉ còn năm đứa, đang vẻ mặt chết lặng đi theo phía sau giáo viên.
Cảm giác phần lớn sự vật xung quanh đều là di vật của người chết, khiến căn phòng triển lãm mang lại vẻ nặng nề trầm trọng, làm thế nào cũng gạt không ra.
Bạch Liễu đại khái nhìn lướt qua toàn cảnh, hắn dường như phát hiện cái gì, nhìn về phía giáo viên: "Tôi có thể lấy một vài bức tranh xuống sao?"
Vốn đồ trong phòng triển lãm không thể tùy tiện động vào, nhưng giờ viện mồ côi đã sa sút như vậy rồi, cũng không chú trọng nhiều vậy nữa, giáo viên gật đầu đồng ý.
Mộc Kha tò mò nhìn Bạch Liễu lấy một vài bức tranh trẻ con vẽ xuống đất quan sát, cậu tới gần nhỏ giọng hỏi hắn: "Bạch Liễu, anh có phát hiện gì sao?"
"Ừ." Bạch Liễu nhẹ giọng đáp, không phân ánh mắt cho Mộc Kha, trên tay nghịch nghịch bức tranh.
Mắt Mộc Kha chuyển động theo tay Bạch Liễu, những bức tranh này đều vẽ không tồi, cảm giác được là do một đứa trẻ có trình độ hội họa nhất định vẽ ra.
Tranh vẽ có phác họa người, có phác họa tĩnh vật, có dùng chì màu, có dùng màu dầu, cũng có đen trắng đơn giản, phong cách khác biệt rất lớn, phần lớn tranh đều dùng sắc thái rất nùng liệt, bão hòa đến mức người xem có chút khó chịu, hình ảnh vẽ trong tranh nhìn qua hình như cũng không có chút logic nào.
Một cô bé gầy yếu trơ xương mắt che vải trắng ngồi trên giường bệnh, một con cá nhỏ vảy lam bạc được chứa trong một cái chai, một chiếc tàu hỏa đồ chơi cháy xém đặt cạnh chiếc gương vỡ.
Hình vẽ trông có vẻ đều là thứ viện mồ côi sẵn có.
Mộc Kha nhìn chằm chằm một hồi thì phát hiện một chuyện, cậu có chút ngạc nhiên mở miệng: "Mấy bức tranh này đều do cùng một người vẽ sao? Ký tên đều là W."
Mặc dù những bức tranh Bạch Liễu lấy xuống đều mang phong cách khác nhau một trời một vực, nhưng chữ ký 【 W 】 viết hoa hai bên cong vào một cách kì lạ là thứ luôn được bảo trì nhất trí.
Bạch Liễu rốt cuộc chịu cho Mộc Kha một ánh mắt, giọng hắn vừa thấp vừa nhẹ, như lời thì thầm bên tai: "Đây là chữ ký của tôi."
Mộc Kha cả kinh: "Của anh?! Chữ ký của anh tại sao lại ở chỗ này?!"
Bạch Liễu không giải thích gì thêm, Mộc Kha mặc dù muốn biết, song thấy Bạch Liễu không chuẩn bị nói gì, cũng đành ngượng ngùng im miệng.
Chữ cái 【 W 】 đứng đầu trong từ White là cách kí tên tranh thống nhất trước nay của Bạch Liễu.
Bạch Liễu liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là hắn vẽ, mặc dù bút pháp hội họa so với hắn hiện tại non nớt hơn, nhưng đúng là tranh hắn vẽ.
Cô bé mang vải che mắt trong tranh rõ ràng là Lưu Giai Nghi, bộ quần áo bệnh nhân giống hệt bộ sáng nay hắn thấy cô bé mặc trong bệnh viện, con cá nhỏ vảy lam bạc trong chai hẳn là chỉ Siren vương trong phó bản đầu tiên 《 Thị trấn Siren 》, đoàn tàu hỏa đồ chơi cháy xém và chiếc gương vỡ cạnh nó hẳn là chỉ phó bản thứ hai Bạch Liễu từng chơi 《 Trạm cuối bốc lửa 》.
Tuy nhiên phần ngày tháng kí tên của các bức tranh này đều từ mười năm trước, mà mười năm trước Bạch Liễu căn bản không có mặt trong viện mồ côi tư lập này, hơn nữa mười năm trước Bạch Liễu cũng căn bản không thể nào biết những tin tức trên.
Vậy khả năng chỉ có một, Bạch Liễu mười năm sau dùng phương thức nào đó trở lại mười năm trước, sau đó ở lại viện mồ côi này, vẽ nên những bức tranh kia.
Người thường gặp phải loại chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này chắc chắn sẽ luống cuống, nhưng đây chẳng qua là chứng cứ giúp Bạch Liễu tiến thêm một bước xác định viện mồ côi nhất định là một phó bản kinh dị được thả vào thế giới thực mà thôi.
Cách giải thích duy nhất với việc tuyến thời gian hỗn loạn chính là thời gian bản chính thức bắt đầu chạy, từ phần kí tên tranh của hắn mà suy đoán, chỉ sợ không phải bây giờ, mà là mười năm trước.
Đầu ngón tay Bạch Liễu khẽ lướt qua chữ kí, ánh mắt hơi trầm xuống.
Rất có thể tương lai hắn tiến vào phó bản này, hơn nữa để lại dấu vết tại viện mồ côi mười năm trước trong phó bản, theo phó bản được thả vào hiện thực thành bản chính thức, dấu vết Bạch Liễu từng lưu lại trong trò chơi cũng theo đó đi vào hiện thực theo đúng tuyến thời gian của nó.
Đây không phải chuyện gì tốt.
Chuyện dấu vết người chơi vĩnh viễn không bị xóa đi bên trong một phó bản, hình như chỉ xảy ra khi qua cửa thất bại, giống như Trương Khôi khi chết bị dị hóa thành hành khách bốc lửa vĩnh viễn ở lại trong phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 vậy, dấu vết của những người chơi thất bại sẽ trở thành một phần của phó bản, theo phó bản đi vào hiện thực.
Kết cục tử vong định trước không hù dọa Bạch Liễu, hắn rất bình tĩnh suy tính.
Trước mắt điểm Bạch Liễu thấy nghi ngờ có hai, ánh mắt hắn chậm rãi rời xuống mặt một cậu bé đứng ở góc rìa ngoài cùng của tấm ảnh 【 ảnh tập thể buổi văn nghệ năm 200x của viện mồ côi 】.
Trên mặt cậu bé không có biểu tình, khi liếc mắt nhìn người khác rất có phong phạm "lũ phàm nhân ngu xuẩn" cực kỳ thiếu đánh, có loại cảm giác cô độc không hợp đàn, là hắn năm mười bốn tuổi, Bạch Liễu lại nhìn những bức tranh phóng cách sắc bén màu sắc khoa trương.
Cảm giác khi chụp ảnh cũng như vẽ tranh, đích xác giống hệt hắn mười bốn tuổi, ngay cả tư thế chụp ảnh cũng là tư thế lúc ấy hắn thường dùng.
Bạch Liễu sớm đã không dùng phong cách vẽ nhiều màu sặc sỡ thế này rồi, bởi quá trương dương, bị cấp trên phê bình mấy lần rằng hắn làm ông bị ô nhiễm tinh thần, độ chấp nhận của thị trường không cao, Bạch Liễu rất quả quyết từ bỏ phong cách này, sau đó không bao giờ vẽ thế nữa.
Những bức tranh này rõ ràng dùng phong cách Bạch Liễu mười bốn tuổi thường dùng, mà kì lạ chính là, tin tức bức tranh lộ ra lại là tin tức mà Bạch Liễu hai mươi bốn tuổi mới biết được, bây giờ vấn đề ở chỗ —— nếu hắn hai mươi bốn tuổi tới vẽ tranh trong phó bản, vậy Bạch Liễu tin chắc mình sẽ không dùng phong cách này để vẽ.
Mà nếu phó bản thiết kế rằng trí nhớ, thân thể cùng các phương diện khác của Bạch Liễu đều thụt lùi mười năm, như vậy hắn không thể nào biết tin tức bây giờ hắn mới biết được.
Đây là một Bạch Liễu có trí nhớ năm hai mươi bốn tuổi, song lại mang cá tính và phong cách năm mười bốn tuổi, từ logic mà nói thì Bạch Liễu cảm thấy chuyện này không quá có khả năng, bởi trí nhớ là nhân tố quan trọng quyết định phong cách và tính tình của một người, hắn có trí nhớ mười năm sau, vậy hắn tuyệt đối sẽ không mang dáng vẻ mười năm trước.
Bạch Liễu mười bốn tuổi và Bạch Liễu hai mươi bốn tuổi trong phó bản viện mồ côi là hai tồn tại riêng biệt độc lập, đây là điểm thứ nhất Bạch Liễu nghi ngờ.
Điểm nghi ngờ thứ hai là —— Bạch Liễu nhìn tranh phác họa nhân vật, đây là một bức tranh đen trắng vẽ rất tinh tế, trong tranh, một cô bé ôm búp bê ngồi trên giường bệnh, co ro ôm lấy đầu gối, mắt che vải trắng.
Nhưng Bạch Liễu nhớ rõ ràng mình mười bốn tuổi rất ghét vẽ phác họa, bởi hắn thời kì đó thích những gì màu sắc nùng liệt, cực bài xích phong cách tả thực như phác họa, muốn vẽ cũng chỉ vẽ tĩnh vật để luyện tập, cơ bản không vẽ người.
Bạch Liễu mười bốn tuổi tại sao lại dùng kiểu vẽ phác họa mình rất ghét vẽ Lưu Giai Nghi, khi đó Lưu Giai Nghi căn bản còn chưa ra đời, đừng nói đến để lại dấu vết.
Chẳng lẽ Lưu Giai Nghi cũng tiến vào phó bản này?
Nhưng Lưu Giai Nghi coi như tiến vào trò chơi, cô bé cũng chỉ là người mới, bình thường mà nói cô bé sẽ bắt đầu từ một phó bản một người ngẫu nhiên, mà phó bản viện mồ côi rõ ràng là một phó bản nhiều người, trừ phi Lưu Giai Nghi qua cửa phó bản đầu tiên của mình cực nhanh sau đó theo sát Bạch Liễu cùng tiến vào phó bản nhiều người này, cô bé mới có thể xuất hiện trong tranh.
Song người chơi cũ có kinh nghiệm như Lưu Hoài hẳn sẽ không cho phép em gái mình liều lĩnh như vậy.
Cho nên bạn nhỏ này tại sao xuất hiện ở đây?
Bạch Liễu suy nghĩ quét qua bức tranh, cuối cùng ánh mắt dừng trên con búp bê trong tay Lưu Giai Nghi ——
—— con búp bê mặc quần đen áo sơ mi trắng, được cô bé cầm trên tay, đầu quay ra ngoài mỉm cười, liếc mắt nhìn qua hình như không có chỗ nào không đúng, nhưng Bạch Liễu nhìn chòng chọc một hồi thì phát hiện sai sai.
Đầu con búp bê này quay hình như hơi quá mức, không giống như quay đầu, mà giống như bị bẻ ngoặt 180 độ.
Bạch Liễu nhìn bức tranh, nghịch nghịch đồng xu treo trên cổ, ánh mắt hơi ngưng.