Sáng sớm hôm sau, 6 giờ 30. 

Bạch Liễu không muốn ngủ trên giường rơm, liền dùng sách xếp 

trên đất vượt qua một đêm, ngày thứ hai dậy sách đều dính hết vào nhau, bởi độ ẩm trong phòng quá cao, phần sách dưới cùng đều bị ướt đẫm, trên tường cũng đọng rất nhiều giọt nước, Bạch Liễu thấy thì cau mày —— ba cái máy làm ẩm không ngừng hoạt động thật sự còn hiệu quả khủng hơn cả mùa mưa nữa. 

Nhưng ba máy làm ẩm trong phòng đã được y tá dặn dò qua, tuyệt đối không thể tắt, giống như trong phòng bệnh không thể quá sáng vậy, là một trong số những quy định của bệnh viện. 

Hắn an tĩnh ngồi trên đống sách chờ điện thoại của Tiểu Bạch Lục —— thằng nhóc này đến sáng chắc chắn lại gọi điện cho hắn, dù sao hắn tính phí theo phút. 

Đến 6 giờ 45, điện thoại của Bạch Liễu vang lên, lần này Tiểu Bạch Lục không chạy vội, mà tiếng hít thở và tiếng bước chân đều rất 

nhẹ, cảm giác như đang rón rén ra ngoài. 

"Quý ngài người đầu tư, chào buổi sáng." Tiểu Bạch Lục dùng giọng nhỏ như đang thì thầm nói, "Đứa bé hôm qua đuổi em không thấy nữa, lúc em đi ra ngoài có thấy các giáo viên thảo luận ở hành lang là sáng nay muốn dẫn bọn em tới nhà thờ làm lễ, tượng trưng cho những đứa trẻ cực khổ chính thức được che chở, được sống cuộc sống mới." 

Đám trẻ tiến vào viện mồ côi từ hôm qua - tức chủ nhật, hôm nay vừa vặn là thứ hai, cách nói của Tiểu Bạch Lục khiến Bạch Liễu nháy mắt nhớ tới câu 【 ngày thứ hai ra đời 】 trong bài đồng dao. 

Như vậy dựa theo bài đồng dao —— 【 ngày thứ ba rửa tội 】, theo chương trình, ngày mai hẳn sẽ được đưa đi rửa tội. 

"Sau đó vào thứ ba, cũng chính là ngày mai, bọn em phải đi rửa tội, rửa sạch khổ nạn bên ngoài." Tiểu Bạch Lục nhẹ giọng nói, "Lúc trẻ em rửa tội cần có phụ huynh đi cùng, nhưng bọn em trừ Lưu Giai Nghi ra thì không ai có phụ huynh, cho nên là người đầu tư dự lễ, thứ ba là ngày mở cửa cho phụ huynh, các anh có thể tiến vào, em nghe giáo viên nói, sẽ gửi thư mời cho các người đầu tư, mời các anh đến viện mồ côi xem lễ rửa tội của bọn em." 

Bạch Liễu hỏi: "Bên em tối qua xảy ra chuyện gì không?"

"Tối hôm qua ra ngoài gọi điện thoại, phòng em trừ em và Tiểu Miêu Phi Xỉ ra thì không còn ai, bọn em đều thành công về phòng, Tiểu Miêu Phi Xỉ khóc một đêm, nhưng nhìn qua không có chuyện gì, nó chạy rất nhanh. Mặc dù luôn khóc, nhưng không bị bắt." Tiểu Bạch Lục giọng bình thản, "Tuy nhiên đến rạng sáng xảy ra một chuyện rất kì lạ, em nghe được có tiếng bước chân trẻ con đi xuyên qua hành lang, theo tiếng sáo đi rồi." 

"Đám trẻ lẩm nhẩm hát bài đồng dao theo tiếng sáo, em có đứng dậy nhìn một chút, cảm giác chúng đều tỉnh táo, không phải mộng du, còn vừa nói vừa cười, chúng giống đám trẻ được miêu tả trong truyện cổ tích, xếp hàng tung tăng theo sau tiếng sáo, nhưng đến hiện tại, trời sắp sáng, em cũng không thấy chúng trở về." 

Chuyện này cũng giống những gì Bạch Liễu biết trong thực tế, đám trẻ rạng sáng theo tiếng sáo rời đi, biến mất trong viện mồ côi đóng cửa đàng hoàng, tìm thế nào cũng không thấy. 

"Em cảm thấy tiếng sáo có tác dụng thôi miên không?" Bạch Liễu suy nghĩ hỏi, "Em nghe xong có muốn đi theo không?" 

Tiểu Bạch Lục không chút nghĩ ngợi: "Không biết, người thổi sáo thổi tệ hại vô cùng, nghe xong em muốn đi WC." 

"..." Cân nhắc đến chính mình luôn có lực kháng cự rất mạnh với ám

chỉ và thôi miên, Bạch Liễu khi đi khám bác sĩ tâm lý ở thế giới thực rất ít khi bị dẫn dắt, hắn hỏi nhiều một câu: "Những đứa trẻ khác trong phòng em có bị tiếng sáo ảnh hưởng không?" 

Bên kia trầm mặc một hồi, hình như đang nhớ lại, sau đó Tiểu Bạch Lục mở miệng nói: "Hẳn là không có, trừ Tiểu Miêu Phi Xỉ khóc một đêm, hai đứa khác trong phòng ngủ rất say." 

Tiếng sáo không có hiệu quả thôi miên, tại sao đám trẻ sẽ chủ động đi theo? 

Bạch Liễu rơi vào trầm tư, chẳng lẽ trong phó bản thật sự có một quái 【 người thổi sáo 】 sao, nhưng nếu là quái vật, tại sao mỗi lần chỉ dẫn đi mấy đứa trẻ, tiếng sáo của người thổi sáo trong truyện công kích tất cả không phân biệt, vừa thổi liền mang đi toàn bộ đám trẻ, nhưng người thổi sáo phiên bản viện mồ côi mỗi lần đều công kích tinh chuẩn một vài người, chỉ mang đi vài đứa trẻ, vẫn là đám trẻ chủ động, bằng cách nào làm được? 

Tiếng Tiểu Bạch Lục bên kia đột nhiên đè thấp: "Giáo viên sắp đi qua kiểm tra bọn em, lần này thời gian nói chuyện điện thoại là 12 phút 37 giây, bốn bỏ lên năm là 13 phút, tổng cộng 1300, thêm tối hôm qua nữa vừa tròn 3000 tệ, cảm ơn chiếu cố, lần sau gặp lại, quý ngài người đầu tư." 

Bên kia nói xong, vô cùng lạnh lùng cúp máy.

Bạch Liễu lần này xác định, bạn nhỏ Tiểu Bạch Lục nhất định vừa bấm đồng hồ vừa gọi điện thoại với hắn. 

9 giờ sáng, loa phát thanh trong phòng bệnh và hành lang phát thông báo: 

"Chào buổi sáng các bệnh nhân, sau 9 giờ mọi người có thể mở cửa hoạt động, bệnh nhân đã tìm được dược vật cho mình, năm phút sau gặp y tá đem dược vật đến phòng bệnh tiến hành sử dụng, bệnh nhân còn chưa tìm được dược vật của mình mời tới phòng ăn tầng một dùng bữa, dùng bữa xong nhanh chóng tăng tốc độ tìm kiếm dược vật, bệnh của mọi người đang trong giai đoạn nguy hiểm..." 

Bạch Liễu mở cửa, hắn thấy những bệnh nhân khác của tầng này cũng mở cửa. 

Sau một đêm, các bệnh nhân hình như có tinh thần hơn không ít, làn da hình như hút no nước từ máy làm ẩm, không còn khô quắt như trước nữa. 

Trên hành lang có y tá đạp giày cao gót đẩy xe thức ăn nhanh chóng đưa thuốc cho các bệnh nhân, Bạch Liễu định tới nhìn lén, nhưng động tác của y tá quá nhanh, Bạch Liễu chỉ liếc thấy dược vật được đựng trong một hộp thép không gỉ, lúc y tá đưa thuốc ngang qua Bạch Liễu có thể nghe được tiếng ùng ục như nước va đập. 

Xem ra dược vật là một loại chất lỏng, Bạch Liễu ghi nhớ.

Mộc Kha cùng Bạch Liễu có trao đổi ám hiệu từ trước, hai người ở cùng một tầng, đều là tầng 9, Mộc Kha đi ra, quầng thâm đen dưới mắt còn đen hơn trước đó, giống một học sinh đến đêm trước hôm thi mới thức đêm ôn thi cuối kì, nhìn là biết trắng đêm đọc sách. 

Bạch Liễu vừa tới, Mộc Kha liền nhìn chằm chằm Bạch Liễu không rời, ánh mắt kia khát khao chuyên chú, khiến người thấy da đầu tê dại, như con mèo thức suốt đêm xong vẫn đầy năng lượng, mặt viết mấy chữ to: mau tới vuốt tao. 

Cực kỳ giống vẫy đuôi đòi khen ngợi. 

Bạch Liễu thuận theo hỏi Mộc Kha một câu: "Cậu có phát hiện gì không?" 

"Phó bản này muốn chúng ta tìm toa thuốc từ giá sách, tôi bởi vì bị bệnh, xem qua rất nhiều kiến thức liên quan, khá hiểu biết về lĩnh vực này, tối hôm qua vốn muốn cùng anh phân công mỗi người xem một nửa, kết quả bệnh nhân ngày thứ nhất không thể rời phòng, tôi liền trực tiếp xem trước rồi, tối qua xem xong 21 quyển." 

Mộc Kha vừa nói, vừa che miệng ngáp một cái, nước mắt sinh lý hơi chảy ra, cậu không nhịn được oán hận: "Cốt truyện của phó bản này cũng thật là như shit, trong phòng vừa tối vừa ướt còn không cho dùng đèn, mắt tôi sắp mù đến nơi, thật may có bút có thể đánh dấu

xác định tầm mắt." 

Nghe được con số 21, Bạch Liễu quỷ dị trầm mặc một hồi. 

Sách trong phó bản cực kỳ dày, dày đến mức nào đâu, dày đến Bạch Liễu căn bản chưa từng có ý nghĩ muốn đi đọc, Mộc Kha một đêm lại có thể đọc 21 quyển... 

"Cậu xem xong có thể nhớ sao?" Bạch Liễu hỏi. 

Mộc Kha rất kì quái nhìn Bạch Liễu một cái: "Xem là có thể nhớ nha, tại sao không nhớ được?" 

Bạch Liễu: "..." Hắn không nhớ được. 

Bạch Liễu cảm nhận được sự miệt thị của học bá dành cho học tra. "Anh xem bao nhiêu quyển rồi?" Mộc Kha hỏi Bạch Liễu. 

Bạch học tra trầm mặc một hồi, đàng hàng trả lời: "0,01 quyển." Hắn chỉ lật hai trang liền đóng lại. 

Thức đêm dùng não quá độ khiến Mộc Kha phản ứng chậm hơn hẳn, cậu hơi dừng một chút mới nghĩ ra Bạch Liễu nói cái gì, nghiêm mặt lặp lại: "0,01 quyển?" 

Tương đương với không đọc còn gì nữa! 

Sau đó Mộc Kha rất nhanh kịp phản ứng lại, cậu có chút gấp gáp nhích tới gần Bạch Liễu, nhìn chung quanh chắc chắn không có

người nào khác, đè thấp giọng hỏi Bạch Liễu: "Anh không phải thật sự muốn tới ICU trộm thuốc hay tục mệnh đó chứ?! Bạch Liễu anh không muốn xem cứ để tôi xem, tôi đọc sách rất nhanh, nhiều nhất ba ngày tôi có thể đọc hết giá sách trong phòng!" 

"Nhưng coi như cậu đọc xong rồi, cậu biết thuốc hay tục mệnh mình cần tìm trông thế nào sao?" Bạch Liễu hỏi Mộc Kha. 

Mộc Kha ngẩn ra. 

Cậu đúng là không biết. 

Coi như Mộc Kha một đêm đọc xong 21 quyển sách, có thể nhớ kĩ từng chữ trong đó, nhưng Mộc Kha đích xác không biết thuốc hay tục mệnh là thứ gì, bởi định nghĩa 【 thuốc hay tục mệnh 】 mà hệ thống đưa ra quá mơ hồ, không có chỉ hướng xác định chắc chắn rằng 【 thuốc hay tục mệnh 】 họ phải tìm là cái gì —— là một dược vật cụ thể, một phương pháp trị liệu, hay là thứ gì khác. 

"Không có chỉ dẫn xác định, chúng ta rất khó biết thuốc hay tục mệnh rốt cuộc là gì." Bạch Liễu nhìn Mộc Kha, rất có nhẫn nại nhắc nhở, "Hơn nữa nhắc nhở nhiệm vụ của hệ thống là tìm thuốc hay tục mệnh trong giá sách ở bệnh viện, chứ không nhất định phải là giá sách trong phòng chúng ta." 

"Nhưng mà tất cả giá sách ở tất cả phòng bệnh đều như nhau." Mộc

Kha có chút bất an nhìn Bạch Liễu, "Lúc tôi tới đây có cố ý liếc trộm mấy phòng bệnh khác nhân lúc họ chưa kịp đóng cửa, tất cả phòng bệnh ở đây đều có giá sách, trí nhớ của tôi rất tốt, tôi có thể nhớ rõ 

ràng các sách trong giá đều xêm xêm như nhau, nếu hệ thống muốn chúng ta đọc sách tìm thuốc hay tục mệnh, việc xông vào ICU để xem những cuốn sách giống hệt trong phòng mình không có ý nghĩa gì cả, Bạch Liễu." 

"Sách của người khác, và sách của chúng ta, có điểm gì khác biệt?" Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha, "Sách tối hôm qua cậu đọc rồi với sách cậu chưa đọc có điểm gì khác biệt?" 

Mộc Kha ngây ra một hồi, cậu suy tư chút liền hiểu được Bạch Liễu muốn nói cái gì. 

"Là bút kí!" Mộc Kha bừng tỉnh hiểu ra, "Đọc sách dưới ánh sáng mờ tối trong phòng bệnh nhất định sẽ để lại bút kí, bởi vì nếu không có bút xác định tầm mắt, chỉ cần chớp mắt một cái là căn bản không tìm được vừa rồi mình đọc đến chỗ nào." 

"Nếu ở bệnh viện không có bác sĩ, tất cả mọi người đều tự chữa." Bạch Liễu không nhanh không chậm giải thích, "Giả thiết họ cũng giống chúng ta, đều tiến vào bệnh viện, sau đó đọc sách, tìm phương pháp chữa trị cho mình từ trong sách, mà bệnh viện cấm ánh sáng quá mạnh, như vậy người bệnh muốn đọc sách nhất định

phải dùng cái đèn tối duy nhất giữa phòng, cho nên trong ngăn kéo mới đặt nhiều bút." 

"Bởi dưới ánh sáng mờ thế này, không có bút căn bản không thể đọc sách, mà có bút, trong sách chắc sẽ lưu lại bút kí, hoặc là nói manh mối, một vài tin tức quan trọng họ nhất định sẽ khoanh tròn, thuận lợi lần sau tiếp tục tìm kiếm." 

Bạch Liễu bình tĩnh quét Mộc Kha một cái: "Dựa theo bài đồng dao lúc mới đăng nhập, thứ năm mắc bệnh thứ sáu bệnh nặng thêm thứ bảy chết đi, căn bệnh này hẳn nặng thêm theo thời gian, bệnh nhân 

trong ICU thời gian mắc bệnh dài nhất, bệnh cũng nặng nhất, bọn họ rõ ràng đang tiếp thu điều trị, cho nên bút kí trong sách họ có khả năng tiết lộ 【 thuốc hay tục mệnh 】 nhất." 

Mộc Kha cau mày: "Nhưng cho dù là vậy, chúng ta căn bản không xông vào được ICU." 

Quá nhiều y tá trông nom, còn có một Miêu Phi Xỉ như hổ rình mồi bên cạnh, hành động tới ICU tuyệt đối sẽ dẫn tới sự chú ý của Miêu Phi Xỉ! Hơn nữa vật trong ICU... rõ ràng đã không còn là người, xác suất lớn chính là quái vật. 

Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha: "Vốn tôi còn lo lắng nhiều bút kí vậy mình không nhớ hết được, có cậu ở đây tôi liền yên tâm."

"Tôi có thể giúp anh nhớ!" Mộc Kha gật đầu, nhưng cậu có chút lo lắng, "Bạch Liễu, thế chúng ta vào ICU thế nào nha?" 

Bạch Liễu sờ đầu Mộc Kha, giọng trầm thấp: "Cậu sẵn lòng vì tôi làm mọi chuyện, đúng không, Mộc Kha?" 

Mộc Kha chần chờ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, đôi mắt Bạch Liễu sâu không thấy đáy, khi hắn bình thản nhìn chăm chú người khác, con ngươi đen nhánh mang lại cảm giác không rét mà run tựa vực sâu, khiến tâm trạng Mộc Kha có chút không yên, cậu cắn cắn môi dưới, mở miệng: "Tôi sẵn lòng, Bạch Liễu." 

"Vậy cậu sẵn lòng giết tôi sao?" Bạch Liễu nở nụ cười dịu dàng hỏi Mộc Kha, hắn rút ra một cây roi trắng như tuyết đặt trong lòng bàn tay Mộc Kha đang run rẩy, giọng êm ái dụ dỗ, "Dùng roi xương của tôi siết tôi chảy máu, biết chưa Mộc Kha?" 

Mộc Kha đờ đẫn. 

———————— 

Mười mấy phút sau, tiếng chuông cấp cứu vang lên khắp bệnh viện tư nhân. 

Lúc này Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đang ăn cơm ở tầng một, họ cũng không nóng nảy tìm Bạch Liễu giết hắn, chủ yếu vẫn là manh mối qua cửa, tiếng chuông cấp cứu vang lên họ còn tưởng có cốt

truyện nào đó bị kích phát, Miêu Phi Xỉ cảnh giác đứng lên rút vũ khí, Lưu Hoài trong một góc ăn cơm đang suy nghĩ lo lắng cho em gái cũng theo điều kiện phản xạ rút kiếm. 

Một bệnh nhân cả người là máu lảo đảo đi xuống cầu thang, trên tay cậu còn cầm một cái roi xương trắng như tuyết, thần sắc hoảng hốt chạy ra ngoài, đạo cụ rất có tính nhận dạng này nháy mắt đưa tới sự chú ý của Miêu Phi Xỉ. 

Gã đi qua mấy cái bàn trong phòng ăn, tốc độ thật nhanh cầm song đao chắn trước mặt người chơi này, Miêu Phi Xỉ đập mạnh song đao xuống đất, lập tức khiến người chơi này sợ hết hồn. 

Bệnh nhân một đường khóc lóc mà lảo đảo chạy trên con đường ướt nhẹp, trượt một cái ngã dập mặt xuống đất, nước mắt của người chơi này rơi xuống không ngừng, kêu thảm thiết: "Bạch Liễu anh không nên tìm tôi!! Là quái vật kia giết chết anh! Tôi chẳng qua chỉ bỏ đá xuống giếng bổ thêm một đao mà thôi!" 

Trên mặt người chơi này toàn là máu, hô hấp không thuận, hình như vừa bị thứ gì đó dọa đến thần chí không rõ, bây giờ con ngươi vẫn đang tản ra, quỵ xuống đất ôm đầu, hoảng sợ không thôi hu hu hu khóc lớn. 

"Thằng nhãi vô dụng." Miêu Phi Xỉ hoàn toàn không có hứng thú gì

với người chơi phổ thông thế này, gã đạp người chơi này một chân, người chơi bay ra ngoài đập lưng vào chân bàn ăn phía sau, "Đứng lên trả lời câu hỏi của tôi." 

Người chơi bị phản lực của chân bàn đập đau điếng, lớn tiếng kêu đau. 

Đôi mắt Mộc Kha dâng đầy nước mắt, sợ hãi, tổn thương Bạch Liễu mang lại cảm giác áy náy khổng lồ, nỗi bất an khi chính tay tổn thương thần hộ mệnh của mình cơ hồ khiến Mộc Kha mất khống chế, giá trị tinh thần của cậu bắt đầu dao động. 

Khi Bạch Liễu tự tay cầm tay cậu dùng cây roi xương sắc bén quấn quanh cần cổ mảnh khảnh của mình, Mộc Kha một mực điên cuồng lắc đầu, như đang cầu xin Bạch Liễu đừng hành hạ cậu như vậy. 

Cậu khóc lóc cầu xin, nói, Bạch Liễu, anh giết tôi đi, giết tôi cũng có thể vào ICU đúng không? Để tôi làm người bị thương được không? 

Mà Bạch Liễu chỉ mỉm cười nói không thể, hắn nói, trí nhớ tôi không tốt, không nhớ được quá nhiều bút kí, cho nên bị thương chỉ có thể là tôi, cậu mới là người cần giữ tỉnh táo, Mộc Kha. 

Cậu còn phải tham gia giải đấu với tôi, cậu không thể mãi lệ thuộc vào tôi được, Mộc Kha, cậu cần trưởng thành lên, mà bước đầu tiên của trưởng thành chính là thử thoát khỏi tôi mà hành động một

mình. 

Bạch Liễu cầm tay Mộc Kha lặc chặt roi xương trên cổ mình, gai nhọn đâm vào da hắn, máu tươi từ lỗ thủng phun ra rơi trên giường rơm, nhuộm đỏ chiếc ga trải giường trắng tinh. 

Mộc Kha như con chim non bị buộc rời khỏi tổ, cuồng loạn tan vỡ thét chói tai, mà Bạch Liễu khóe miệng tràn máu tươi, hắn không sao cả cười khẽ, máu chảy vào khí quản khiến Bạch Liễu ho khan, người này vẫn còn tâm tình vuốt ve đầu Mộc Kha, như một người 

sắp chết đang để lại lời trăn trối cho con cháu —— Mộc Kha, bất kể là trong phó bản này hay phó bản kế tiếp, chúng ta đều phải thắng, còn phải thắng tới cuối cùng. 

Mà hết thảy đều dựa vào cậu đó, Mộc Kha. 

Cậu phải lừa được Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, thắng được sự tin tưởng của họ, nếu không chúng ta thật sự chết chắc. 

Mộc Kha cắn răng khống chế nỗi đau đớn thấu xương sau một đạp của Miêu Phi Xỉ, trái tim cậu vì tâm tình dao động kịch liệt cộng thêm vận động mạnh mà co rút lại, khiến Mộc Kha muốn nôn mửa, nhưng cậu vẫn tận chức tận trách ôm đầu run lẩy bẩy, giả trang thành một người chơi phổ thông cái gì cũng không biết. 

Tất cả y tá đều thần sắc vội vã đi lên tầng trên, có mấy y tá đẩy

giường cấp cứu, vừa đi vừa trao đổi: 

"Là người bệnh nào xảy ra tình trạng khẩn cấp? Tên gọi là gì? 

"Người bệnh tên Bạch Liễu! Tự mình nhấn chuông, y tá đi qua xác nhận là phần cổ xuất hiện vết thương như bị xé, mất máu quá nhiều, cần cấp cứu khẩn cấp!" 

"Tại sao lại xuất hiện vết thương?! Tối hôm qua anh ta mở cửa phải không?" 

"... Y tá tuần tra tối qua tại tầng 9 đã xác nhận, tối hôm qua anh ta đúng là đã mở cửa, rất có thể vì nguyên nhân này mà mang theo thứ gì vào phòng bệnh mình..." 

"Mau đưa tới phòng giải phẫu khâu vết thương cầm máu! Bệnh viện chúng ta có y tá nào có thể khâu vết thương sao?" 

"Có! Giường trong phòng ICU đã chuẩn bị xong, chờ giải phẫu xong có thể trực tiếp đưa vào nằm!" 

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ liếc nhau một cái, hai người đều từ mắt đối phương thấy được không thể tin nổi, Miêu Cao Phụ cau mày: "Bạch Liễu tối qua mở cửa bị công kích? Đây thật là Bạch Liễu?" 

"Hẳn là, NPC không nhận sai người chơi." Miêu Phi Xỉ ý vị không rõ cười một tiếng, gã nhìn một đám y tá khẩn trương chạy lên tầng, vừa chạy vừa trao đổi tình huống khẩn cấp của bệnh nhân, Miêu Phi Xỉ

không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác: "Ha, xem tình huống, Bạch Liễu sắp tặng không chúng ta một mạng." 

Nói xong Miêu Phi Xỉ còn làm bộ than thở: "Làm sao đây, tôi còn chuẩn bị dùng cậu ta để trực tiếp đâu? Cậu ta mà chết rồi liền không còn hiệu quả tuyên truyền nữa rồi." Nói xong, Miêu Phi Xỉ dùng mũi chân nâng cằm Mộc Kha đang phủ phục dưới đất lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt chật vật đầy máu của Mộc Kha. 

"Đứng lên, chúng tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề, thành thật trả lời." Miêu Phi Xỉ cười tà, "Bằng không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt." 

Nói xong, Miêu Phi Xỉ không biết lôi từ chỗ nào ra một đạo cụ có hình cái cân thăng bằng. 

Đạo cụ này Mộc Kha từng thấy khi xem video VIP 《 Trạm cuối bốc lửa 》 của Bạch Liễu, gọi là 【 cán cân thẩm phán 】, là một đạo cụ thăm dò thật giả thường dùng, Mục Tứ Thành từng dùng qua trên người Lưu Hoài. 

Tại giải đấu đây là một đạo cụ rất dễ gặp, Trương Khôi trước đó cũng có, bị Mục Tứ Thành trộm mà thôi, khi cần xác định đối thủ loại hình trí lực cao có phải đang dùng mưu kế như phản gián các loại hay không, ví dụ Bạch Liễu, rất nhiều người chơi sẽ tiện tay mang một cái.

Miêu Phi Xỉ lần này cố ý mang theo 【 cán cân thẩm phán 】, phòng cháy phòng trộm phòng Bạch Liễu. 

Mộc Kha thấy đạo cụ thì con ngươi không khỏi co rút một chút, nhưng cậu rất nhanh làm chậm hô hấp mình lại —— tỉnh táo một chút, đạo cụ này chỉ có thể trả lời thật/ giả, hơn nữa cậu nhớ là có thể dựa vào tâm tình để điều khiển câu trả lời, Mục Tứ Thành từng bị Lưu Hoài lừa bịp một lần. 

"Đừng nghĩ cách nói dối, tôi không phải loại ngu xuẩn dễ lừa như Mục Tứ Thành đâu, dĩ nhiên nếu cậu chính là Mục Tứ Thành thì xin lỗi vì đã mạo phạm nhé." Miêu Phi Xỉ cười như không cười ngồi xổm xuống, loan đao vây quanh Mộc Kha, "Cậu tốt nhất đừng giở trò, cái cân này lúc dò xét câu trả lời quá phức tạp đích xác sẽ xuất hiện nhầm lẫn, nhưng câu trả lời đơn giản thì tuyệt đối không thành vấn đề, cậu mà nói dối tôi liền giết chết cậu, chuyện một giây đồng hồ mà thôi." 

Miêu Phi Xỉ ánh mắt lạnh lùng đặt đao lên cổ Mộc Kha: "Câu hỏi thứ nhất, cậu thật sự như lời mình nói, tấn công Bạch Liễu sao?" 

"Đ, đúng vậy." Mộc Kha bị đao đặt cổ, không thể không ngẩng đầu lên, giọng cậu run rẩy, "Là tôi tự tay dùng, dùng xương cá cắt cổ hắn!"

Mộc Kha vừa nói vừa giơ xương cá nhuốm máu trên tay mình lên cho Miêu Phi Xỉ nhìn. 

Cán cân lay động, rất dứt khoát nghiêng về 【 thật 】. 

"Được, coi như cậu tấn công cậu ta, loại âm hiểm như Bạch Liễu chưa chắc đã không tự hại mình để chơi ly gián, câu hỏi thứ hai, cậu có phải đồng bọn của Bạch Liễu..." 

Trái tim Mộc Kha dâng lên tận cổ họng, cậu căng thẳng nhìn Miêu Phi Xỉ, hô hấp đều ngừng, bàn tay nắm chặt roi xương. 

Sau đó Miêu Phi Xỉ lạnh lùng nói ra ba chữ tiếp theo: "—— Mục Tứ Thành hay không?" 

Tác giả có lời muốn nói: 

Miêu Phi Xỉ: Cậu có phải đồng bọn của Bạch Liễu... 

Mộc Kha: Phải 

Hướng Xuân Hoa: Phải 

Lưu Phúc: Phải 

Miêu Phi Xỉ: —— Mục Tứ Thành hay không, đù má cậu ta lấy đâu ra nhiều đồng bọn thế! 

Mục Tứ Thành: Bị vứt vào phó bản khác mang người mới rồi, Bạch điên ép đó, cũng là đồng bọn của Bạch điên, đừng cue

Đồng bọn 5 sắp xuất hiện :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện