Thật ra không trách Miêu Phi Xỉ chỉ nghĩ tới Mục Tứ Thành, một là vì Bạch Liễu mới 

qua hai phó bản, hai là người này không tham gia bất kì công hội nào, coi như là người chơi hệ khống chế cũng không có cơ hội khống chế người chơi khác. 

Bởi kĩ năng cưỡng chế khống chế bị vô hiệu hóa trong đại sảnh trò chơi, nói cách khác Bạch Liễu chỉ có thể phát triển cấp dưới trong phó bản, à không, là đồng bọn, nhưng hắn mới qua hai phó bản mà thôi, phó bản đầu tiên là phó bản một người, phó bản thứ hai nhiều người khống chế được Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh. 

Nhưng Đỗ Tam Anh vừa ra tới liền nói rõ mình đã thoát khỏi sự khống chế của Bạch Liễu, người này giá trị may mắn nghịch thiên, luôn tìm được cách thoát khỏi khó khăn, Bạch Liễu không khống chế được cậu bao lâu là chuyện nằm trong dự đoán của mọi người. 

Lưu Hoài và Phương Khả bị Bạch Liễu khống chế thông qua Trương Khôi, Trương Khôi vừa chết hai người này liền tự do, cho nên chỉ còn một Mục Tứ Thành còn rõ ràng nằm dưới sự khống chế của Bạch Liễu. 

Nói tới đồng bọn của Bạch Liễu, Miêu Phi Xỉ đầu tiên nghĩ ngay tới Mục Tứ Thành. 

Hơn nữa Miêu Phi Xỉ để ý tới Mục Tứ Thành là vì, con người Mục Tứ Thành có tiềm lực cực lớn, hơn nữa kĩ năng được phán định rất mạnh, Miêu Phi Xỉ không tính là kiêng kỵ Mục Tứ Thành, nhưng gã rất phiền người chơi tốc độ cao như cậu, chính diện tỉ thí Miêu Phi Xỉ cũng không lo Mục Tứ Thành chiếm được chỗ tốt gì, tuy nhiên cậu thật sự khó dây. 

Kĩ năng đạo tặc của Mục Tứ Thành được phán định rất mạnh, nếu cậu cùng Bạch Liễu 

vào phó bản, hơn nữa liều chết bảo vệ Bạch Liễu, tốc độ cao và khả năng dời giá trị thù hận mạnh của đạo tặc sẽ mang lại không ít rắc rối cho người chơi chủ công tốc độ cao như Miêu Phi Xỉ, giống như ban đầu Mục Tứ Thành từng dựa vào kĩ năng trộm đồ của mình trộm được đạo cụ từ trên người người chơi được công nhận là lực công kích cao nhất trò chơi - Quân Bích vậy. 

Không có tuyển thủ tốc công (công kích + tốc độ) nào sẽ thích Mục Tứ Thành, bao gồm Miêu Phi Xỉ. 

Trước đó lúc ghi danh vào viện mồ côi, Miêu Phi Xỉ cố ý kiểm tra xem trong sổ có tên Mục Tứ Thành, song đúng là không có. 

Tuy nhiên niềm tin của Miêu Phi Xỉ dành cho những gì do người chơi viết ra rất có hạn, nhất định phải chính mắt xác nhận mới được. 

Thân phận của Lưu Hoài và Lưu Giai Nghi, Miêu Phi Xỉ vừa mới trực tiếp xác nhận trong phòng ăn với Lưu Hoài rồi, Lưu Hoài dù sao cũng là người chơi thuộc công hội Quốc Vương, dưới tình huống không có xung đột lợi ích Miêu Phi Xỉ sẽ không cố tình gây khó dễ cho cậu ta, Lưu Hoài cũng sẽ không cố tình chống đối một vài yêu cầu nhỏ từ người chơi cấp bậc cao hơn Trương Khôi là Miêu Phi Xỉ, chẳng hạn như xác nhận cậu ta là ai. 

Trong trò chơi, cách trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất để xác nhận thân phận của một người chơi là xem màn hình hệ thống của người chơi đó. 

Lưu Hoài trực tiếp mở màn hình hệ thống của mình ra cho Miêu Phi Xỉ xem, phía trên có ghi thân phận phụ của cậu ta là Lưu Giai Nghi. 

Nhưng có lúc cách này không có độ thuyết phục cao lắm, nhất là đối với người chơi có kĩ năng khống chế như Bạch Liễu, cho nên bọn Miêu Phi Xỉ sẽ xác nhận nhiều lần bằng nhiều cách —— họ để Lưu Hoài sử dụng kĩ năng cá nhân và kiểm tra một vài tin tức nội bộ của công hội Quốc Vương, cuối cùng xác nhận thân phận Lưu Hoài. 

《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 tổng cộng 6 người chơi, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ là hai, 

Lưu Hoài và em gái là bốn, Bạch Liễu nữa là năm, liền dư lại một người, mà người này —— Miêu Phi Xỉ híp mắt. 

"Cậu có phải đồng bọn của Bạch Liễu —— Mục Tứ Thành hay không?"  

Mộc Kha nghe thấy biến chuyển như thần thế này thì có chút mê mang lắc đầu: "Tôi không phải, tôi chỉ là một người chơi phổ thông." 

Cán cân một lần nữa nghiêng về 【 thật 】. 

Miêu Phi Xỉ nói: "Mở màn hình hệ thống của cậu ra cho tôi nhìn một chút." 

Mộc Kha đàng hoảng mở màn hình hệ thống của mình ra cho Miêu Phi Xỉ nhìn, ngay cả giao diện Túi đồ cũng cho Miêu Phi Xỉ xem luôn. 

Cậu không có kĩ năng cá nhân, tổng thuộc tính không coi là thấp, C+, nhưng so với Miêu Phi Xỉ thì kém quá xa, trong Túi thì lộn xộn cái gì cũng có, nào là bó đuốc cháy mạnh còn dư lại mười mấy phút, bút kí vườn trường, dây thừng, còn có một cái bàn phím thiếu phím, cùng một pho tượng người cá. 

"Xem ra thật sự là một người chơi phổ thông." Để Mộc Kha lặp đi lặp lại điều chỉnh màn hình xong, Miêu Cao Phụ vây xem ở bên cạnh kết luận. 

Miêu Phi Xỉ chậc một tiếng: "Không phải nói Mục Tứ Thành bị cậu ta khống chế rồi sao? Tại sao không đi theo?" 

"Mục Tứ Thành là một đạo tặc, tự cậu ta có rất nhiều con đường thủ tiêu tang vật, lấy được đạo cụ gì đó có thể vô hiệu kĩ năng khống chế của Bạch Liễu cũng không hiếm lạ." Miêu Cao Phụ ngược lại không ngạc nhiên, Mục Tứ Thành không đến cũng làm Miêu Phi Xỉ ung dung hơn không ít. 

Mộc Kha nghe được đối thoại giữa Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, cậu cúi đầu nắm chặt nắm đấm... Mục Tứ Thành mạnh hơn cậu nhiều quá, mạnh đến mức hai người chơi cấp cao trước mặt còn cố kỵ, nếu Mục Tứ Thành cùng Bạch Liễu vào phó bản, Bạch Liễu sẽ không phải mạo hiểm như vậy.

Mộc Kha trong lòng rõ ràng, cậu mặt nào cũng so ra kém Mục Tứ Thành... Bởi cậu không có kĩ năng cá nhân, phát triển lên lúc nào cũng kém Mục Tứ Thành một đầu, nhưng cậu không cam lòng. 

Không cam lòng khi Bạch Liễu tin tưởng cậu như vậy, bản thân cậu lại không có cách nào trưởng thành đến mức độ như Mục Tứ Thành. 

Cho tới giờ chưa từng có ai sẵn lòng gửi gắm nhiều hi vọng như thế trên người cậu, bởi Mộc Kha là một bệnh nhân bệnh tim, cậu cái gì cũng không làm được, cho nên ôm hi vọng với cậu là một loại gánh nặng. 

Cũng là một loại lãng phí. 

Song Bạch Liễu nói, cậu nhất định phải làm được, tôi tin tưởng cậu, trong suy nghĩ của tôi cậu 100% có thể. 

Miêu Phi Xỉ còn muốn hỏi một câu nữa, Miêu Cao Phụ ngăn lại, hắn ta ngồi xổm trước mặt Mộc Kha, hòa ái nhìn cậu, cười như không cười: "Còn lại một câu hỏi cuối cùng, bây giờ tôi tới hỏi cậu, hai câu hỏi trước cậu đều nói thật, hi vọng câu hỏi này cậu cũng không nói dối —— cậu có phải người chơi bị Bạch Liễu khống chế hay không?" 

Miêu Cao Phụ không nhanh không chậm hỏi ra câu hỏi cực kỳ gãi đúng chỗ ngứa —— lão cáo già này đang tìm cách loại trừ khả năng người chơi phổ thông Mộc Kha vừa tiến vào phó bản liền bị Bạch Liễu khống chế. 

Mộc Kha cố nén không dời tầm mắt, cậu ngửa đầu nhìn Miêu Cao Phụ, hai tay chống trên đất phát run, trong đầu, tiếng da thịt Bạch Liễu bị xé rách không ngừng lặp đi lặp lại, cậu hít thở dồn dập. 

Câu hỏi này cậu không thể nói dối, cán cân sẽ không phân biệt sai câu trả lời đơn giản, cậu đúng là đang bị Bạch Liễu khống chế, nếu cán cân nhận ra được cậu nói dối, cả cậu và Bạch Liễu đều xong đời. 

Mộc Kha giọng run rẩy hít sâu một hơi: "... Tôi là người chơi bị hắn khống chế."

Cán cân lắc lư hai cái, chậm rãi nghiêng về phía 【 thật 】. 

Miêu Phi Xỉ híp mắt một cái liền muốn giơ đao giải quyết luôn người chơi bị Bạch Liễu khống chế này. 

Mộc Kha nháy mắt nước mắt rơi lã chã: "Nhưng mà tôi đã thoát khỏi sự khống chế của hắn! Tôi thừa dịp hắn bị quái vật công kích liền công kích hắn trốn ra, tôi ra ngoài để cầu cứu, hắn hình như bị quái vật với tôi tấn công trọng thương mất ý thức liền không thể khống chế người chơi khác nữa." 

Nói xong Mộc Kha còn mở màn hình hệ thống của mình ra giơ lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ: "Hai người có thể xem màn hình của tôi, không có người nào dùng kĩ năng khống chế với tôi cả, tôi đã thoát khỏi khống chế." 

Thông thường mà nói, khi một người chơi bị kĩ năng của một người chơi khác khống chế, trên màn hình giao diện người chơi này sẽ xuất hiện một dòng trạng thái như 【 người chơi XX trong trạng thái bị người chơi XX khống chế 】, nhưng trong giao diện của Mộc Kha không có dòng trạng thái này, rất sạch sẽ. 

Bởi Bạch Liễu không phải đang khống chế Mộc Kha, hắn trực tiếp trở thành người nắm quyền sở hữu linh hồn, đứng sau màn ngang hàng với hệ thống, cho nên màn hình giao diện của Mộc Kha căn bản sẽ không có bất kì biểu hiện nào. 

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ kiểm tra lại giao diện của Mộc Kha, Miêu Phi Xỉ chần chờ thu lại vũ khí, song Miêu Cao Phụ thì không tùy tiện tin tưởng. 

Miêu Cao Phụ đứng cạnh Mộc Kha, hắn ta híp mắt, đa nghi hỏi một câu: "Một người chơi phổ thông như cậu làm sao có lá gan phản kháng Bạch Liễu, còn cướp đồ của cậu ta? Cậu ta là no.2 bảng Tân Tinh." 

Mộc Kha cắn môi dưới, hốc mắt rất nhanh lại ầng ậc nước, cậu hít mũi: "Bởi tôi không muốn bị hắn khống chế, tôi vô cùng chán ghét Bạch Liễu." 

Phản ứng của Mộc Kha khiến Miêu Phi Xỉ nhạy bén ý thức được trong này có chuyện gì

đó có thể tăng hiệu quả livestream. 

Bạch Liễu qua hai phó bản liền xông lên no.2 bảng Tân Tinh, độ hot rất cao, lực kêu gọi donate của hắn thậm chí không thua một vài người chơi minh tinh tại công hội nhỏ, chẳng hạn như bản thân Miêu Phi Xỉ, nếu thật sự muốn đọ donate, Miêu Phi Xỉ không nhất định có thể so được với hắc mã Bạch Liễu. 

Chuyện này khiến Miêu Phi Xỉ cảm thấy rất phiền não, thế xông lên của Bạch Liễu quá mạnh, sang năm thằng nhãi này mà muốn tham gia giải đấu, phối hợp với Mục Tứ Thành, trên sàn đấu nhất định sẽ tỏa sáng, còn tạo thành không ít rắc rối cho gã. 

Nguyên nhân Miêu Phi Xỉ chọn hắn để ra tay cũng là vì Bạch Liễu thật sự rất khiến người ta căm ghét, nhất là các tuyển thủ xếp hạng thấp tại giải đấu như họ. 

Donate lần trước của Bạch Liễu khiến ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp một năm rồi như Miêu Phi Xỉ cũng đỏ con mắt. 

Loại ghen ghét này giống như trong hiện thực tuyển thủ chuyên nghiệp ghen ghét streamer kiếm được nhiều tiền hơn mình vậy, nhất là khi biết được hot streamer này sang năm còn thi đấu với mình, fan của mình đánh không lại fan đối phương; Miêu Phi Xỉ nhỏ mọn liền không chút do dự xuống nước ỷ thế hiếp người. 

Các người chơi cao cấp khác chẳng hạn như Quân Cơ hay Quân Bích đều khinh thường đấu cùng người mới, họ đặt nhiều tinh thần và sức lực hơn trong việc huấn luyện bản thân và đoàn đội để tham gia giải đấu, chỉ có tuyển thủ vốn không đặt hi vọng vào đoàn chiến mà chỉ dùng trận đấu cá nhân để nổi bật như Miêu Phi Xỉ mới dùng con đường này mà thôi. 

Người chơi vừa nhìn là biết từng có đụng chạm với Bạch Liễu như Mộc Kha, nói thẳng ra cũng như bới scandal của minh tinh vậy, có thể gây ảnh hưởng nhất định tới lượng donate, Miêu Phi Xỉ chính là muốn người xem chán ghét Bạch Liễu, bôi đen hắn. 

"Cậu ghét cậu ta? Tại sao?" Miêu Phi Xỉ bị lời này khơi dậy hứng thú ăn dưa.

Hung ác trong mắt Mộc Kha ẩn núp dưới hàng lệ dài, cậu nghẹn ngào, sụp đổ khóc lên, tùy ý nước mắt chảy ra, giọng nói mang theo chút ấu trĩ ngây thơ: "Hắn thiếu chút nữa bắt tôi tự tay giết chết người quan trọng nhất, cho nên tôi bây giờ rất ghét hắn!" 

Cậu thực sự khóc rất đáng thương, coi như có khuôn mặt Slender Man cũng khiến người ta thấy thương tiếc, Miêu Phi Xỉ không nhịn được hỏi nhiều đôi câu. 

"Cậu và cậu ta có thù oán ở hiện thực?" Miêu Phi Xỉ nhướng mày hỏi. 

Ba câu hỏi của cán cân đã hết, Mộc Kha thở phào nhẹ nhõm, cậu duy trì biểu tình trên mặt, thút thít đáp: "Ừm." 

Miêu Phi Xỉ còn muốn tiếp tục đào scandal của Bạch Liễu, Miêu Cao Phụ nhắc gã một chút, bảo gã nên đặt sự chú ý vào chơi trò chơi, Miêu Phi Xỉ hứng thú thiếu thiếu đứng lên: "Một phó bản cấp 2 mà thôi, phó bản chúng ta từng đấu giải cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, cha căng thẳng thế làm gì?" 

"Hai người là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ phải không?" Mộc Kha nhìn trộm hai người, cậu vịn ghế đứng lên, hai tay dâng cây roi xương cá của Siren vương cho Miêu Phi Xỉ, cúi đầu, thái độ cung kính, "Tôi biết hai người muốn giết Bạch Liễu, tôi sẵn lòng giao cho hai người mọi thứ, chỉ cần hai người nguyện ý mang tôi theo giết hắn." 

"Coi như cậu không cho, tôi cũng có thể đoạt lại từ tay cậu, cậu làm vậy chỉ có thể tỏ rõ mình thức thời mà thôi." Miêu Phi Xỉ lười nhác nhận lấy roi xương Mộc Kha hiến lên, tiện tay vung một chút, roi đánh xuống đất tạo thành tiếng vang thanh thúy, trên đất một dấu vết để lại cũng không có. 

Miêu Phi Xỉ cau mày, "Cái roi này thật khó dùng, xem video thấy phán định còn mạnh hơn cả Mục Tứ Thành, mà sao một chút tổn thương nào cũng không gây ra được thế này." 

Cây roi nhuốm máu Bạch Liễu giờ như con đao còn vỏ vậy, cảm giác đánh trên đất có chút trì trệ giống sắt gỉ, gai cũng không còn sắc bén, hơi cong lại như chột dạ sau khi làm chuyện gì sai trái tột đỉnh.

Miêu Phi Xỉ vung hai cái, ném đạo cụ điều tra lên xác định đây là roi xương cá, liền tẻ nhạt vô vị thu về, than thở với không khí, chia sẻ với người xem không nhìn thấy: "Mọi người xem đi, đạo cụ mà mọi người mong đợi quá mức yếu, không biết gương quỷ hợp lại hiệu quả sẽ thế nào." 

Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ tự nhiên trò chuyện, mặc dù cầm roi xương cá Mộc Kha hiến lên, nhưng căn bản không coi Mộc Kha ra gì. 

"Hai người tối đa chỉ có thể giết Bạch Liễu tại bệnh viện thôi mà?" Mộc Kha hít sâu một hơi, mở miệng hấp dẫn sự chú ý của Miêu Phi Xỉ, cậu ngẩng đầu nhìn gã, "Nhưng 50 điểm giá trị sinh mạng của Bạch Liễu nằm trên trẻ em của hắn, Bạch Lục, hiện đang ở viện mồ côi." 

"Đứa bé kia không chết, Bạch Liễu cũng không có chuyện gì, nhưng người đầu tư chúng ta không thể tùy tiện đi vào viện mồ côi, hai người biết phải giết Bạch Lục bằng cách nào sao?" 

"Hơn nữa trừ điều này ra, hai người đều không biết tình huống trẻ em của mình bên viện mồ côi phải không?" Mộc Kha rất khẳng định nói, "Nhưng trên người những đứa trẻ này có 50 điểm giá trị sinh mạng của hai người." 

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đồng loạt yên tĩnh lại. 

Đây là một vấn đề rất thực tế, thực lực của họ rất mạnh, song thực lực trẻ em của họ không đủ nhìn. 

Tuy nhiên trên người trẻ em lại có 50 điểm giá trị sinh mạng của họ, mà bọn họ hoàn toàn không biết gì về đám nhãi con có một nửa sinh mạng mình kia cả. 

Miêu Cao Phụ tối qua không nhận được điện thoại từ trẻ em, Miêu Phi Xỉ ngược lại có nhận được, nhưng Tiểu Miêu Phiêu Xỉ chỉ lo chạy loạn, không muốn phục tùng người lớn, vô luận Miêu Phi Xỉ nhục mạ dụ dỗ thế nào, Tiểu Miêu Phi Xỉ bên kia cứ kêu khóc sau đó cúp máy, không cho gã được tí thông tin có ích nào. 

Đừng bảo là giết Bạch Liễu, bây giờ Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ ngay cả nhiệm vụ

chính để qua cửa của trẻ em là gì cũng không rõ lắm, càng đừng nói đến để đám nhãi con dựa theo lời họ nói làm việc. 

"Tối qua và sáng nay, trẻ em của tôi đều gọi điện cho tôi..." Mộc Kha châm chước nói, "Tôi khi còn bé lá gan tương đối lớn, nó cũng rất nghe lời tôi nói." 

Thật ra không phải trẻ em của cậu, Mộc Kha khi còn bé lá gan cũng nhỏ lắm, gan to là trẻ em của Bạch Liễu. 

Trước mắt người chơi nhận được đủ hai cuộc điện thoại từ trẻ em, thời gian nói chuyện dài tới ba mươi phút chỉ có Bạch Liễu, căn cứ tình huống Tiểu Bạch Lục miêu tả tối qua, hẳn chỉ có Miêu Phi Xỉ cũng nhận được điện thoại, hơn nữa cuộc gọi này chắc hẳn không quá có giá trị. 

Dưới tình huống những người khác không nhận được tin tức gì từ điện thoại, Mộc Kha không chớp mắt nói láo: "Tôi có một tin tức rất mấu chốt, có thể dùng để giải quyết Tiểu Bạch Lục, trẻ em của tôi có thể giúp chúng ta tìm hiểu tin tức nội bộ của viện mồ côi, thậm chí theo chỉ thị của tôi giết chết Tiểu Bạch Lục." 

Miêu Cao Phụ đưa mắt nhìn Mộc Kha mấy giây, Mộc Kha khống chế tần suất hô hấp rất tốt, ánh mắt không hề né tránh nhìn thẳng Miêu Cao Phụ. 

"Có thể, tôi mang theo cậu, tôi cũng không phải chưa từng mang theo người chơi cấp thấp trong công hội." Miêu Phi Xỉ trước một bước nhả ra, gã thu lại song đao, "Cậu đàng hoàng đi theo sau chúng tôi, đừng có gây chuyện." 

Miêu Phi Xỉ liếm liếm răng, lộ ra nụ cười kì dị: "Bất kì một Bạch Liễu nào chúng ta đều không bỏ qua, bao gồm Tiểu Bạch Liễu trong viện mồ côi, dĩ nhiên nó ăn ngon hơn nhiều, đồ ngon thì phải giữ đến cuối cùng." 

"Bây giờ, trước giết tên tuổi nhiều thịt dai này đã." Miêu Phi Xỉ cười híp mắt lại, "Trước khi vào người xem donate cho tôi mấy chục nghìn điểm, tính ra phải ăn ít nhất ba cân thịt đây."

Mộc Kha thấy Miêu Phi Xỉ đi về phía ICU, rõ ràng là muốn tìm Bạch Liễu, trái tim cậu lại lần nữa dâng lên tận cổ họng. 

Nghĩ đến kế hoạch Bạch Liễu nói cho mình, Mộc Kha cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, đi theo sau Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ. 

Đèn thang máy bệnh viện sáng lên, từ tầng 7 giải phẫu thẳng tới tầng 1, cửa thang máy từ từ mở, y tá đẩy một chiếc giường cấp cứu vọt ra, người trên giường cấp cứu đắp vải trắng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch khác thường, không nhúc nhích chắp hai tay nằm trên giường bệnh, khi đắp vải trắng lên trông không khác gì đã chết. 

Mộc Kha vừa nhìn thấy trên vải trắng tất cả đều là máu, chân hơi mềm nhũn ra, mặt trắng bệch, suýt nữa thì không giả vờ được, hốc mắt rưng rưng hô to tên Bạch Liễu. 

Tấm vải đắp trên người Bạch Liễu thấm ra từng mảng lớn máu, rủ xuống hai bên giường, hai y tá đi hai bên còn cầm vải giữ chặt vết thương của Bạch Liễu, trông vị trí hẳn là cổ, máu từ tấm vải nhỏ giọt xuống dưới, tí tách tí tách, thành một đường máu kéo dài từ thang máy ra ngoài. 

Y tá vẻ mặt khẩn trương nóng nảy, vừa đẩy giường vừa hô to nhường đường: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều tình huống khẩn cấp! Phòng bệnh ICU chuẩn bị!" 

"Máu bước đầu cầm được, nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều, bệnh nhân đã tìm được dược vật của mình chưa? Có dược vật treo mạng thì tốt hơn nhiều." 

"Không có! Là bệnh nhân mới nhập viện hôm qua!" 

Tim Mộc Kha đập nhanh cực kỳ, đôi mắt và đôi chân theo bản năng muốn chạy theo giường cấp cứu Bạch Liễu nằm, lúc này cậu thấy được ngón tay nhỏ dài như chân nhện của Bạch Liễu giấu dưới vải, như ẩn như hiện thoáng qua, giữa hai ngón tay kẹp một thứ gì đó. 

Thấy thứ này, Mộc Kha đang nín thở nhất thời tỉnh táo lại, đứng yên tại chỗ bất động. Mộc Kha nhanh chóng mở Túi hệ thống xác nhận một cái.

Quả nhiên, bàn phím của cậu bị thay đổi. 

Ba phím 【 0 】, 【 1 】, 【 7 】 đã trở lại, lần này thiếu phím 【 enter 】. 

Phím 【 enter 】 vừa rồi bị Bạch Liễu trên giường cấp cứu kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, thoáng hiện ra dưới tấm vải trắng. 

Phím này trong ngôn ngữ máy tính chính là 【 chấp hành mệnh lệnh 】, ý mặt chữ là 【 tiến vào 】, Bạch Liễu đây là đang nói cho Mộc Kha —— 【 tiếp tục kế hoạch của tôi, tiến vào phòng 107 】. 

Lòng cảnh giác của Miêu Cao Phụ cao hơn Miêu Phi Xỉ một ít, hắn ta thấy Mộc Kha đang nhìn màn hình hệ thống thì đi qua xem, phát hiện người này chỉ là đang kiểm tra lại đạo cụ mà thôi. 

Đạo cụ của Mộc Kha toàn rác rưởi, trừ một cái xác ngoài pho tượng là hữu dụng, song cũng chỉ là một đạo cụ phẩm chất phổ thông không có gì đặc biệt mà thôi, còn có một cái bàn phím bị thiếu một phím. 

... Cái bàn phím này trước đó chỉ thiếu một phím thôi sao? Miêu Cao Phụ có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh có chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của hắn ta. 

Miêu Phi Xỉ vốn định tiến lên dùng song đao đánh lén Bạch Liễu, nhưng bị y tá nghiêm nghị ngăn lại, chỉ ngăn lại một chút thôi giường Bạch Liễu vừa vặn đẩy vào trong ICU, nằm chung với bệnh nhân cũng đắp vải trắng, tay chân nhỏ dài không thể tưởng tượng nổi trong phòng. 

Mộc Kha cũng nhìn thấy giá sách mà phòng bệnh nào cũng có bên trong, số lượng và thể loại không khác lắm so với phòng cậu, nhưng rõ ràng cũ hơn rất nhiều, dáng vẻ đã từng được lặp đi lặp lại lật xem, có chút đã bị hư hại, còn có thể thấy chút bút kí bên trên, giống như Bạch Liễu nói, bệnh nhân trong phòng hẳn đã ghi chép cặn kẽ. 

Miêu Phi Xỉ thử thăm dò muốn vào ICU lần hai, đều bị y tá nghiêm nghị ngăn cản, Miêu Phi Xỉ có chút phiền muộn chậc một tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn Bạch Liễu còn đang

đeo máy thở oxi bên trong: "Có NPC ngăn, không vào được." 

"Chờ thay ca đi." Miêu Cao Phụ trầm ổn hơn Miêu Phi Xỉ nhiều, "Lúc lục soát bản đồ cha có thấy lịch thay ca của y tá trong phòng trực, giữa 8 giờ 45 và 9 giờ tối là thời gian y tá ca ngày và ca đêm thay ca, khoảng thời gian này phòng thủ phòng ICU hẳn lỏng lẻo hơn." 

"Chờ buổi tối đi." Miêu Phi Xỉ hứng thú thiếu thiếu thu đao lại, "Con còn tưởng trưa nay liền có thể ăn cậu ta kèm cơm, không ngờ lại là bữa khuya." 

Theo cách nói của hai người thì xông vào ICU thật ra không khác vào một phòng bệnh bình thường lắm, căn bản không coi quái vật bệnh nhân trong ICU ra gì, thực ra cũng bình thường, bởi cấp bậc thuộc tính của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ tương đối cao. 

Miêu Cao Phụ nhắc nhở Miêu Phi Xỉ một câu: "Buổi tối phải đánh quái, con chú ý thuộc tính của mình, rót đầy giá trị thể lực và giá trị tinh thần, dù sao giá trị sinh mạng của chúng ta chỉ có một nửa, cẩn thận chút vẫn hơn." 

Hắn ta nói xong cũng xem xét thuộc tính của mình một chút, bắt đầu mua thuốc tẩy trắng tinh thần cao cấp và thuốc khôi phục thể lực. 

"Biết rồi." Miêu Phi Xỉ lơ đãng trả lời, cãi lại một câu, "Một phó bản cấp 2 mà thôi, không cần cẩn thận như vậy, nơi này quái vật đỉnh chỉ có A+, coi như giá trị sinh mạng có một nửa chúng ta cũng tùy tiện giết." 

Song Miêu Phi Xỉ vẫn tượng trưng mà mở giao diện của mình ra xem xét một chút, lúc hai người xem màn hình giao diện hoàn toàn không cố kỵ người chơi phổ thông như Mộc Kha, dù sao phần lớn thuộc tính của người chơi đều công khai với người xem, nhất là người chơi thuộc tính cao như họ, đây là một vốn liếng để họ thu hút người xem. 

Mộc Kha rất thuận lợi trộm liếc được màn hình giao diện. 

【 Tên người chơi: Miêu Phỉ Xỉ 】 

【 Giá trị thể lực: 780 】

【 Nhanh nhẹn: 1793 】 

【 Công kích: 3900 】 

【 Phòng ngự: 1400 】 

【 Người chơi Miêu Phi Xỉ tổng thuộc tính vượt qua 8000, được đánh giá cấp S- 】 【 Tên người chơi: Miêu Cao Phụ 】 

【 Giá trị thể lực: 1980 】 

【 Nhanh nhẹn: 1300 】 

【 Công kích: 2000 】 

【 Phòng ngự: 4300 】 

【 Người chơi Miêu Cao Phụ tổng thuộc tính vượt qua 8000, được đánh giá cấp S- 】 

Nhịp tim Mộc Kha nhanh quá mức bình thường, cậu làm như không có chuyện gì rời tầm mắt. 

Hai người chơi đều cấp S-, thảo nào họ căn bản không coi bệnh nhân trong phòng ICU ra gì, anh em trộm cướp lần trước làm bọn Bạch Liễu điêu đứng cũng chỉ mới A+ mà thôi, nó đã là quái vật cấp bậc đỉnh trong phó bản cấp 2 rồi, hai người này trực tiếp đến cấp S-, mặc dù không đến mức nháy mắt giết luôn, nhưng quái vật phó bản cấp 2 căn bản không thuộc cùng level với họ. 

Khó trách hai người này từ lúc vào phó bản luôn không hoảng không vội, bởi trong phó bản này không có quái vật nào uy hiếp được hai người chơi cấp S- như họ, giết xong Bạch Liễu rồi đi làm nhiệm vụ chẳng qua là giết thời gian chút thôi, không có nguy hiểm sinh mạng. 

Nhưng ngược lại thì không giống nhau rồi. 

Đối với Bạch Liễu mà nói, điều này đại biểu cho trong phó bản cấp 2 này, không chỉ có quái vật có thể tạo thành uy hiếp tính mạng với hắn, còn có hai người chơi cấp S- còn

khủng hơn cả quái vật đuổi giết Bạch Liễu, hơn nữa so với quái vật còn khó khăn hơn là, thuộc tính của hai người này còn bổ sung cho nhau. 

Quái vật ít nhất còn có nhược điểm, nhưng từ thuộc tính và kĩ năng, Mộc Kha cho rằng tổ hợp Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ không có nhược điểm. 

Miêu Phi Xỉ phòng ngự hơi yếu, nhưng lực công kích cực cao, dưới kĩ năng phụ trợ, trung bình một lần có thể đánh ra xấp xỉ 3000 damage, tốc độ di động cũng rất nhanh, quái vật cấp A cơ bản trong vòng hai ba chiêu là go die dưới đao của Miêu Phi Xỉ. 

Miêu Cao Phụ công kích hơi thấp chút, nhưng phòng ngự cực mạnh, Miêu Cao Phụ coi như đứng bất động, dưới tình huống mở kĩ năng phòng ngự, skill có thể làm nổ cả một toa tàu của tên cướp em trong 《 Trạm cuối bốc lửa 》 ít nhất cũng phải dùng năm mười lần thì giá trị sinh mạng của Miêu Cao Phụ mới có thể tới đáy, hơn nữa Miêu Cao Phụ mà vì bảo vệ Miêu Phi Xỉ, giá trị tinh thần giảm tiến vào trạng thái cuồng bạo, phòng ngự sẽ còn cao hơn nữa, xứng đáng với danh hiệu đệ nhất cha tank. 

Đơn giản mà nói, hai người này ai muốn chơi chết Bạch Liễu đều dễ dàng, nếu đây không phải phó bản chạy cốt truyện mà là phó bản người chơi và người chơi đối kháng, Bạch Liễu hơn nửa dù vừa chạm đất liền biến thành hộp —— vừa vào trò chơi liền gg. 

Dĩ nhiên 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 hiển nhiên không phải một phó bản như vậy. 

NPC ở đây hạn chế khá nhiều với người chơi, còn có thân phận phụ chia nhỏ giá trị sinh mạng tồn tại, điều này khiến người chơi vốn đã thích ứng với kiểu phó bản đối kháng như trong giải đấu là Miêu Phi Xỉ có chút bó tay bó chân, rất không thích ứng được tiết tấu, nhưng họ dù sao cũng là người chơi bò từ tầng chót lên trên, rất nhanh mò ra được quy tắc. 

Ban ngày Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ tìm tòi cả bệnh viện kiếm 【 thuốc hay tục mệnh 】, hai người cũng đã là người chơi lâu năm rồi, cách suy nghĩ có chỗ tương tự với dân thiết kế là Bạch Liễu, làm sao có thể theo nhắc nhở của GM mà đàng hoàng đọc sách tìm đầu mối được, hơn nữa họ căn bản không sợ quái vật bệnh nhân trong phòng

bệnh, đều trực tiếp xông vào mà tìm —— Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ cũng cho rằng bên trong phòng các bệnh nhân khác hẳn có 【 thuốc hay tục mệnh 】 hệ thống nói. 

Tuy nhiên không may chính là, sau khi xông vào hết các phòng bệnh một tầng, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ bị khiếu nại, hai người bị những bệnh nhân khác khiếu nại quấy nhiễu mọi người nghỉ ngơi, bị cưỡng ép giam ở phòng bệnh của mình không cho ra cho đến trước bữa tối, bọn Miêu Phi Xỉ tuy không sợ quái vật, nhưng vẫn là không cách nào cãi NPC. 

Bởi một khi cãi NPC sẽ làm thay đổi khuynh hướng thái độ của họ, khiến NPC hạn chế người chơi hành động. 

【 Hệ thống nhắc nhở: NPC y tá vô cùng tức giận với hành vi vô cớ gây rối của người chơi Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, cảnh cáo người chơi nếu tiếp tục, ngày mai cấm không cho ra khỏi phòng bệnh 】 

Vì vậy Miêu Phi Xỉ đành trở về phòng bệnh, đây không phải lần đầu tiên gã chọc giận NPC, các người chơi lâu năm chưa ai chưa từng chọc NPC xù lông, cho nên hai cha con họ Miêu cũng không hoảng hốt, trên đường trở về "phòng tạm giam" còn có tâm tình trò chuyện đôi câu. 

Mộc Kha đi theo sau lưng họ, thời điểm hai người vơ vét các phòng bệnh không cố kỵ Mộc Kha lắm, cũng không đặc biệt chiếu cố cậu, cảm giác Miêu Phi Xỉ chỉ coi Mộc Kha là một con chó hoặc con mèo gì đó bám đuôi mà thôi, cho nên lúc nói chuyện không thèm tránh Mộc Kha tí nào. 

Miêu Cao Phụ như có điều suy nghĩ: "Một tầng có 21 phòng bệnh, chúng ta nhân lúc y tá còn chưa kịp phản ứng đã lục soát xong, giá sách trong phòng các bệnh nhân khác đều không khác trong phòng chúng ta là bao, sách bên trong thì cũ kĩ hơn nhiều, cuốn sách nào càng dày thì càng cũ, bút kí càng nhiều, cha cảm thấy sách cũ khả năng tìm được thuốc hay tục mệnh cao hơn, nhưng vấn đề bây giờ là NPC y tá." 

"Đúng." Miêu Phi Xỉ gật đầu, gã phiền não chậc một tiếng, "Nhưng chúng ta không có

cách nào mang sách ra khỏi phòng bệnh, cũng không thể ở các phòng bệnh khác lâu quá, sẽ bị y tá phát hiện." 

"Cả một giá sách, coi như có bút kí nhắc nhở thuốc hay tục mệnh là gì, trước khi y tá đến chúng ta cũng không có cách xem xong toàn bộ giá sách tìm đầu mối mấu chốt bên trong..." Miêu Cao Phụ cau mày, hắn ta lâm vào bế tắc giống hệt Bạch Liễu trước đó. 

"Nhiều sách như vậy dù chỉ đọc không cũng phải mất hơn một ngày, đừng nói đến tìm đầu mối, NPC y tá tầm mười mấy phút là chạy tới nơi rồi..." Miêu Cao Phụ híp mắt, "Chúng ta cần một phòng bệnh có giá sách cũ, hơn nữa có thể ở lâu hơn một ngày mà không quấy rầy bệnh nhân khác rồi bị y tá đuổi ra ngoài vô ích." 

Đối với hai cha con có năng lực giết chết quái vật mà nói, câu trả lời rất rõ ràng. 

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ nhìn nhau, Miêu Cao Phụ rất nhanh đưa ra quyết sách, "Giết chết một quái vật bệnh nhân tạo phòng trống, xế chiều nơi này mới có bệnh nhân mới vào ở, bây giờ đã là xế chiều, cách thời gian có đợt bệnh nhân kế tiếp vừa vặn một ngày, thời gian đủ để chúng ta lục soát xong giá sách." 

Mộc Kha đi theo sau Miêu Phi Xỉ cúi đầu, khi nghe được Miêu Cao Phụ nói đến giết bệnh nhân một cách hời hợt như vậy, hô hấp của cậu theo bản năng dừng lại mấy giây. 

Nhưng rất nhanh Mộc Kha khôi phục bình tĩnh. Gương mặt xinh đẹp núp dưới lớp mặt nạ Slender Man, trong mắt có u ám đang sôi trào. 

Hô hấp và cổ tay Mộc Kha đều đang run rẩy, cậu sợ, sợ hãi với sự mạnh mẽ của đối thủ. 

Bạch Liễu và cậu không thể đối kháng chính diện với quái vật bệnh nhân, trong miệng Miêu Cao Phụ quái vật có thể tùy ý tàn sát, sự mạnh mẽ mang tính áp đảo này khiến Mộc Kha không nhịn được run sợ. 

Cũng khiến Mộc Kha không nhịn được oán hận chính mình, thậm chí oán hận Bạch Liễu.

Oán hận Bạch Liễu cứ như vậy dễ dàng giao tính mạng mình vào tay một kẻ yếu ớt không hề đáng tin là cậu, oán hận chính mình chỉ như con kiến hôi có thể bị người ta tùy ý nghiền nát, oán hận Bạch Liễu quá mức tín nhiệm và mạo hiểm, khiến cậu bây giờ mỗi một bước như đang dẫm lên dây thép. 

Mộc Kha thậm chí có mấy giây vô cùng hi vọng mình là Mục Tứ Thành. 

Loại áp lực tinh thần to lớn này nếu rơi trên người Mộc Kha lúc mới vào trò chơi, cậu bây giờ nhất định sợ hãi không nhịn được sụp đổ khóc lớn. 

Cậu vốn chỉ là một tiểu thiếu gia yếu ớt cần bảo vệ, nhưng Bạch Liễu không ngừng, tàn nhẫn mà lãnh khốc bức bách Mộc Kha gánh vác nhiều hơn phạm vi năng lực của mình. 

Thời điểm Mộc Kha suýt chút nữa giết chết Bạch Liễu, cả người ngồi trong vũng máu cậu đã sắp điên rồi, hai mắt ngay cả nước mắt cũng không có sức rơi ra nữa, cậu thậm chí cho rằng giá trị tinh thần của mình bị người điên Bạch Liễu làm rơi xuống dưới 60, cho nên nhìn thấy ảo giác —— Bạch Liễu nằm trong vũng máu không có sức sống cùng với xương cá máu me loang lổ mình nắm trong tay. 

Mà Bạch Liễu không chết, Mộc Kha không điên, cậu như Bạch Liễu hi vọng vậy, sau khi bị ép buộc đến mức tận cùng tư chất tâm lý nhanh chóng ổn định lại. 

Bạch Liễu không có ở đây, Mộc Kha không muốn chết lại không thể lệ thuộc vào Bạch Liễu, thậm chí sinh mạng của Bạch Liễu còn lệ thuộc vào cậu, cho nên tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa đối mặt với sự uy hiếp to lớn của hai người chơi cấp S-, không khóc lóc tỉ tê cũng không xuất hiện dấu hiệu tan vỡ nào. 

Cậu chẳng qua chỉ khống chế tay mình không run rẩy mà bước vào miệng cọp, không ngừng hít sâu điều chỉnh tần số hô hấp, cưỡng chế chính mình trở nên bình tĩnh lí trí giống Bạch Liễu. 

Mộc Kha, cậu tự nói với mình trong lòng, mày phải cứu Bạch Liễu, mày mất khống chế cả Bạch Liễu và mày đều sẽ chết, cho nên mày tuyệt đối không thể mất khống chế.

Coi như đối phương là hai người chơi cấp S- mày cũng không thể mất khống chế, mày phải làm được như lời tên khốn khiếp Bạch Liễu nói, thắng. 

Thắng hai người chơi gần đến tiêu chuẩn cấp S. 

"Nếu bệnh nhân trong phòng bệnh càng nặng càng dễ dàng tìm được thuốc hay tục mệnh." Mộc Kha điều chỉnh hô hấp, cắm ngang cuộc đối thoại giữa Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, lúc cậu mở miệng giọng nói bởi khẩn trương quá độ mà có chút khô khốc, nhưng sau một câu chút khàn khàn này hoàn toàn biến mất, thần sắc trên mặt bình tĩnh đầy sức thuyết phục. 

Mộc Kha nhìn thẳng Miêu Phi Xỉ vừa quay đầu lại: "Vậy theo suy đoán, giết chết bệnh nhân trong phòng ICU mới có khả năng phát hiện thuốc hay tục mệnh nhất đi?" 

Miêu Phi Xỉ liếc mắt nhìn Mộc Kha, cười như không cười xì một tiếng, nhìn qua cũng không muốn để ý đến mấy phát ngôn linh tinh của người chơi phổ thông. 

Thái độ của người chơi chuyên nghiệp đối với lời nói của người chơi phổ thông đều rất kiêu ngạo, họ sẽ mang theo người chơi phổ thông cùng chơi, nhưng sẽ không đáp lời, Miêu Phi Xỉ so với người khác càng thêm không coi ai ra gì. 

Miêu Cao Phụ làm người trung hậu hơn một chút, hắn ta tốt tính giải thích cho Mộc Kha, nhưng trong mắt vẫn là thờ ơ: "Chúng tôi không giết bệnh nhân trong ICU, bởi vì Bạch Liễu hôm nay vào ICU, y tá ở đó nhiều hơn bình thường, dưới tình huống không biết giết chết bệnh nhân y tá sẽ có phản ứng gì, việc làm nguy hiểm cao dễ dàng bị y tá phát hiện như giết bệnh nhân chúng tôi sẽ không tùy tiện làm." 

"Không riêng lý do này." Thấy Miêu Cao Phụ để ý Mộc Kha, Miêu Phi Xỉ miễn cưỡng mở miệng vàng, "Phòng bệnh ICU đúng là nơi có khả năng chứa 【 thuốc hay tục mệnh 】 nhất, nhưng chỗ này coi như bệnh nhân chết rồi, bệnh nhân bình thường như chúng ta cũng không thể ở lâu, rất nhanh sẽ có người bệnh mới vào ở, nhiều nhất chỉ có mười lăm phút thay ca buổi tối là có thể lẻn vào. 

"Mười lăm phút, một giá sách lớn, coi như mang theo máy ảnh vào cũng không có khả

năng chụp hết sách." Miêu Phi Xỉ liếc mắt nhìn Mộc Kha, "Huống chi phó bản cấm rất nhiều công cụ ghi chép, máy ảnh bút ghi âm điện thoại di động vân vân đều không thể dùng, có thể sử dụng chỉ có một cái di động cục gạch hệ thống phát." 

Miêu Phi Xỉ giơ di động của mình lên, nhướng mày châm chọc Mộc Kha: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy thứ đồ chơi này có thể chụp ảnh? Mười lăm phút cũng không đủ để chúng ta ghi chép lại một cái giá sách..." 

"Mười lăm phút, nếu có bút kí, tôi có thể tốc ký nhìn xong cả giá sách." Mộc Kha nhìn thẳng Miêu Phi Xỉ, cắt ngang lời gã, "Tôi có trí nhớ máy ảnh (*)." 

(*) Bắt nguồn từ Stephen Wiltshire, một nghệ sĩ kiến trúc người Anh, được mệnh danh là máy ảnh hình người, anh có thể vẽ lại toàn bộ quang cảnh thành phố từ trí nhớ sau khi chỉ nhìn thấy chúng qua một lần. Anh đã từng vẽ một bức vẽ dài hơn 3m về thành phố New York sau một chuyến đi bằng trực thăng 20 phút. 

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ nghe được Mộc Kha nói câu này, đều đồng loạt dừng một lát, Miêu Cao Phụ nhìn Mộc Kha nhiều thêm vài lần, nói: "Tôi nhớ cậu không có kĩ năng cá nhân." 

"Cái này không phải kĩ năng cá nhân, tôi trời sinh liền có, tôi rất giỏi ghi nhớ." Mộc Kha mặt không đổi sắc nói láo, "Nếu hai người đánh ai đều có thể nghiền áp, không bằng đánh bệnh nhân trong ICU, như vậy khả năng tìm được 【 thuốc hay tục mệnh 】 là lớn nhất." 

Mộc Kha đi về phía trước một bước, ánh mắt chân thành tha thiết, giọng nói mang theo mê hoặc không biết tên: "Chỉ cần hai người mang theo tôi, tôi có thể giúp hai người trong vòng mười lăm phút tìm ra đầu mối nhiệm vụ chính." 

Tác giả có lời muốn nói: 

Mộc Kha (khóc to): Tôi làm Bạch Liễu bị thương! Tôi có tội! Tôi là hung thủ thiếu chút giữa giết chết anh ấy! 

Xương cá của Siren vương: 55555 tui cũng thế!! 

Hung thủ sau màn thực sự - Bạch Liễu: ...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện