Trí nhớ của Mộc Kha không khoa trương thế, trong vòng mười lăm phút muốn cậu đọc xong một giá sách còn nhớ kĩ từng chữ, coi như có trí nhớ máy ảnh, chỉ lật sách không cũng không thể nhanh như vậy, chưa nói đến Mộc Kha còn chưa ghi nhớ nhanh được đến trình độ đó.
Tìm đầu mối trong đống bút kí khổng lồ đến mức này, cho dù lấy khả năng ghi nhớ xuất chúng của Mộc Kha, cậu cũng từng nói với Bạch Liễu rồi, cần ít nhất một đêm.
Nhưng làm sao có thể khiến Mộc Kha an toàn nghỉ ngơi một đêm trong ICU chứ?
Nghe tới kế hoạch Bạch Liễu nói với cậu, ánh mắt Mộc Kha nhìn về phía Miêu Phi Xỉ mang theo mấy phần khẩn cầu: "Một mình tôi
không thể xông vào ICU, nhưng tôi có thể nhớ hết nội dung bên trong trong một thời gian ngắn, còn hai người có thể xông vào, chúng ta vừa vặn bổ sung cho nhau đúng không? Hai người cung cấp võ lực, tôi cung cấp trí nhớ, không có tổ hợp nào tốt hơn thế này."
Miêu Phi Xỉ ý vị không rõ nhìn Mộc Kha một hồi, bỗng nhiên cười: "Cậu không phải bởi vì điều này mà đến dựa dẫm vào chúng tôi đấy chứ?"
Mộc Kha cúi đầu không nói gì, nghịch nghịch đầu ngón tay mình, rụt rè e sợ thầm chấp nhận.
"Cậu nói cậu có thể tốc kí, chúng tôi liền tin chắc?" Miêu Phi Xỉ cho Miêu Cao Phụ một ánh mắt, giọng có chút không vui, "Một người chơi phổ thông còn dám có suy nghĩ lợi dụng chúng ta... Thôi, cha, cha kiểm nghiệm xong khả năng tốc kí của cậu ta thế nào, nếu quả thật có thể nhớ, 9 giờ tối chúng ta xông vào ICU thì mang theo cậu ta."
Miêu Cao Phụ nhìn Mộc Kha, gật đầu: "Cậu theo tôi lại đây." Mộc Kha hít sâu một hơi, gật đầu đuổi theo.
————
8 giờ 30 phút tối, tầng một bệnh viện.
Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ bị nhốt trong phòng đến 6 giờ chiều, qua 6 giờ, y tá mới cho phép hai người ra ngoài hoạt động.
Mộc Kha thông qua khảo sát trí nhớ của Miêu Cao Phụ, cậu thậm chí có thể nhớ rõ cả số trang lẫn gạch chân, trình độ này làm rung động Miêu Cao Phụ, hắn ta chưa từng tiếp xúc qua thiên tài thuần thiên nhiên như Mộc Kha, Miêu Phi Xỉ khi còn bé là học tra, ngay cả vào cấp 3 cũng phải bỏ tiền đút lót mới đỗ, Miêu Cao Phụ cho tới giờ còn không biết trên thế giới tồn tại loại trẻ con này.
7 giờ 30 phút hai người xuống ăn cơm tối, thương thảo một chút làm thế nào tấn công ICU, quá trình bàn bạc rất đơn giản.
Miêu Phi Xỉ: "Con A."
Miêu Cao Phụ: "Con đi vị trí?"
Miêu Phi Xỉ: "Quy củ cũ, cha mở mấy đoạn?"
Miêu Cao Phụ: "Giống con, như vậy Bạch Liễu cộng thêm quái vật trong ICU tầm ba phút kết thúc."
Sự ăn ý sau nhiều lần phối hợp chơi trò chơi khiến họ không cần nói ra cụ thể quá trình tấn công, lại thêm quái vật phó bản cấp 2 họ đã xoát không biết bao nhiêu lần, vì vậy chỉ cần nhàn nhạt mấy câu chắc chắn vị trí của nhau là được."
Mộc Kha bên cạnh duỗi tai nghe cũng không hiểu hai người cụ thể
trao đổi nhau cái gì, cậu giận đến muốn cắn nát răng, trong lòng tức mắng hai người có nói chút tiếng người cho người ta hiểu không!
Mộc Kha nghĩ đến lúc Bạch Liễu đang trọng thương còn phải duy trì lí trí dùng bàn phím ra chỉ thị nhiệm vụ cho cậu, cậu nổi giận đùng đùng, đồng thời cũng cảm thấy hâm mộ ăn ý giữa hai cha con họ Miêu...
Nếu cậu và Bạch Liễu cũng ăn ý được như hai cha con thì tốt rồi... Mộc Kha phiền muộn nghĩ.
8 giờ 55 phút.
Y tá tầng một lục tục rời phòng bệnh ra hành lang đi tới phòng trực của y tá, các cô cần tiến hành bàn giao tầm mười lăm phút, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ hai mặt nhìn nhau, hiểu ngầm cầm vũ khí của mình bắt đầu tỉnh bơ lảng vảng lại gần ICU, trong ICU còn một y tá đang kiểm tra máy thở oxi của bệnh nhân, sau khi kiểm tra thân nhiệt cho Bạch Liễu và một bệnh nhân khác lần cuối cùng, cô y tá cuối cùng dưới sự thúc giục của các y tá khác rời khỏi ICU.
Cô đóng kĩ cửa ICU.
8 giờ 57 phút.
Y tá này đi vào phòng trực, xoay người đóng cửa, nháy mắt cửa phòng trực đóng lại, Miêu Phi Xỉ rút song đao, giọng trầm xuống:
"Con mở khóa, hai người đi theo vào."
Đôi đao của Miêu Phi Xỉ là một đôi đao cong dài nhọn, cơ hồ cong thành hình trăng khuyết (thượng huyền nguyệt), cho nên còn có một cái tên rất lịch sự tao nhã là loan đao Thượng Huyền, nhưng Bạch Liễu người này khi còn bé sống trong viện mồ côi, có đôi khi hoạt động ngoại khóa phải tham gia lao động, chẳng hạn như cắt cỏ heo, cho nên Bạch Liễu không có quá nhiều liên tưởng thanh nhã gì lắm đối với loại vũ khí này.
Hắn thấy loại đao này chỉ biết gọi một cái tên —— đao cắt cỏ heo, gọi tắt là đao cỏ heo.
Mà lúc Bạch Liễu thương nghị kế hoạch, cũng nói vậy với Mộc Kha, đao cỏ heo của Miêu Phi Xỉ gì gì gì gì đó, giọng hắn quá mức đương nhiên, khiến Mộc Kha cho rằng đôi đao thực sự tên như thế.
Cho nên Mộc Kha vừa thấy Miêu Phi Xỉ khom lưng dùng mũi loan đao dè dặt cạy khóa để không quấy rầy đến y tá, liền kìm lòng không đậu mê mang đặt câu hỏi: "Tại sao anh lại dùng đao cỏ heo để mở khóa? Không thể mua đạo cụ mở khóa trong Cửa hàng hệ thống sao?"
Xưng hô này vừa nói ra, sắc mặt Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ vặn vẹo một chút, Miêu Phi Xỉ lấy lực công kích cao cường của hai cây loan đao làm tự hào, giờ nghe thấy Mộc Kha dùng "đao cỏ heo" để
hình dung đao của gã, Miêu Phi Xỉ giận đến mức nói lắp, "Ai mẹ nó nói với cậu đây là đao cỏ heo!"
Mộc Kha khiếp sợ: "Đao này còn có thể đ** heo!"
Các người bình thường toàn làm gì với heo thế này!
Mộc Kha là một tiểu thiếu gia kim kiều ngọc quý chân chính, cậu không biết gì về làm ruộng cả, cho nên người khác nói với cậu cái gì cậu cũng tin, cậu thật sự cho rằng Miêu Phi Xỉ sẽ cầm đao để đ** heo, dù sao người này ngay cả thịt người còn ăn, có chuyện gì biến thái mà gã không làm được đâu.
Mắt thấy Miêu Phi Xỉ muốn bốc lửa, Miêu Cao Phụ ngăn gã lịa, nhưng hắn ta cũng từng làm ruộng, lúc này bị Mộc Kha nhắc như vậy phát hiện đôi đao này quả thực có chút giống đao cỏ heo, song giờ mà khẳng định thì Miêu Phi Xỉ thực sự sẽ bùng nổ —— con trai hắn ta rõ ràng chỉ tiếp nhận cái tên song đao Thượng Huyền mà thôi.
Miêu Cao Phụ vỗ vỗ lưng Miêu Phi Xỉ giận đến phát run, hắn ta nghiêm nghị nhìn Mộc Kha đầy cảnh cáo, nhưng mà trong đầu hắn ta cũng cảm thấy vũ khí thật sự giống đao cỏ heo, vì vậy lời nói ra khỏi miệng biến thành: "Đây không phải đao cỏ heo, đây là song đao đ** heo (Thượng Trư song đao)."
Miêu Cao Phụ nói xong phát hiện mình lỡ lời: "..."
"Các người còn một lần đ** hai con?!" Mộc Kha con mắt chấn động, trong đầu cậu sắp hiện lên hình ảnh tả thực.
Miêu Phi Xỉ giận đến tay phát run, loan đao cắm vào ổ khóa xoẹt một cái liền chọc thủng cửa, gã đè thấp giọng cả giận nói: "Đây không phải đao cỏ heo! Đây là song đao Thượng Trư... Thượng Huyền! Lực công kích của song đao cực mạnh, là vũ khí kĩ năng cả tôi, đánh giá A+, trạng thái đỉnh có thể lên đến cấp S-, giết cậu chỉ là chuyện mấy giây mà thôi, dùng để cạy khóa nhanh hơn bất kì đạo cụ nào! Hiểu chưa thằng ngu!"
Vừa nói, Miêu Phi Xỉ vừa hung tợn trợn mắt nhìn Mộc Kha, nghiến răng nghiến lợi giải thích, "Đao cỏ heo?! Cậu cũng thật dám nói, phán định đánh giá thương tổn từ loại vũ khí này dõi mắt cả trò chơi cũng không có mấy ai có thể kháng cự, trong đám người mới các cậu cũng chỉ Mục Tứ Thành có thể gánh một kích của nó."
Miêu Phi Xỉ cười nhạt đẩy cửa ICU, xoay người hung tợn giơ ngón giữa với Mộc Kha: "Đầu óc cậu tốt nhất hữu dụng như cậu nói, bằng không tí ông đây giết chết cậu!"
Mộc Kha thức thời không lên tiếng nữa, không chọc đến Miêu Phi Xỉ.
Cửa phòng bệnh ICU từ từ mở ra trong bóng đêm sương mù lượn lờ.
Máy làm ẩm bên trong ICU tựa hồ nhiều hơn so với phòng bệnh bình thường, khắp nơi đều là vòi phun sương trắng, phủ một tầng sương dày một thước, hai giường bệnh trong sương trắng như ẩn như hiện, người nằm phía trên đều đắp vải trắng, lồng ngực phần phồng với biên độ rất nhỏ, tứ chí nhỏ dài gầy khô lộ ra từ vải trắng, rủ xuống hai bên mép giường.
Hai người mặt giống nhau như đúc an tĩnh nằm trên giường, hai bọng mắt rũ đến tận gò má, trên mặt còn có vài điểm nhỏ như vết hoen tử thi, tựa như một thi thể không còn sinh khí trong nhà xác.
Cách âm của phòng ICU tốt vô cùng, Miêu Phi Xỉ đóng cửa ICU, phòng ngừa âm thanh bên trong lộ ra, dùng chân đạp Mộc Kha, hất hàm sai khiến: "Lăn qua bên kia đọc sách đi."
Mộc Kha cúi đầu đồng ý, cắn răng đi tới gần giá sách, dưới ánh đèn lờ mờ bắt đầu lật sách điên cuồng, cơ bụng có chút phát run.
Kế hoạch bắt đầu rồi.
Ánh mắt Mộc Kha lén lút quét bàn tay rũ xuống của hai bệnh nhân, một người trong đó hình như kẹp thứ gì giữa hai ngón tay, Mộc Kha thu hồi tầm mắt, đó là phím Enter, con người cậu đảo một vòng, rất nhanh làm ra phán đoán —— người nằm bên ngoài là Bạch Liễu.
Nhưng cậu nhớ lúc Bạch Liễu bị đẩy vào thì nằm ở trong, thời điểm hắn một mình ở ICU đã xảy ra chuyện gì sao?
Miêu Cao Phụ động tác rất nhẹ thò đầu nhìn hai bệnh nhân, hắn ta cau mày: "Quái vật không bị chúng ta kích động, vậy cũng không cần đánh quái."
"Không đánh quái, Bạch Liễu vẫn phải giết." Miêu Phi Xỉ híp mắt, đôi mắt không có ý tốt đảo qua đảo lại giữa hai giường bệnh, gã cau mày, "Hai người này ai mới là Bạch Liễu, thấy thế nào cũng hoàn toàn giống nhau, con nhớ lúc Bạch Liễu bị đẩy vào còn có chút khác biệt, cậu ta ngắn hơn bệnh nhân còn lại một chút."
"Hơn nữa trên da Bạch Liễu không có đốm." Miêu Cao Phụ quan sát một hồi bổ sung, rất nhanh, người chơi dày dặn kinh nghiệm đưa ra kết luận, "Bạch Liễu hẳn là bị dị hóa, đoán chừng do ở cùng quái vật bệnh nặng một ngày dẫn đến, sau khi mất máu giá trị sinh mạng của
cậu ta giảm nhiều, sức đề kháng của tinh thần yếu ớt, rất dễ bị quái vật dị hóa."
"Đều thành như vậy rồi, con còn muốn ăn thịt Bạch Liễu sao?" Miêu Cao Phụ chỉ chỉ hai người gầy như que củi trên giường bệnh.
Miêu Phi Xỉ chán ghét cau mày: "Thôi, ăn Tiểu Bạch Lục đi, tên này quá ghê tởm, làm con nghĩ tới người đàn bà sinh ra con kia, cũng
mắc bệnh nặng sắp chết, khó ăn cực kỳ."
Miêu Cao Phụ trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng: "Còn bệnh nhân kia?"
"Cũng giết." Miêu Phi Xỉ ánh mắt trầm xuống, gã nâng song đao, Miêu Phi Xỉ ước lượng một chút, cười tà, "Giết thêm một cái cũng không tốn bao nhiêu thời gian, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Miêu Phi Xỉ sử dụng vũ khí kĩ năng cá nhân 【 song đao Thượng Huyền 】 】
【 Cấp bậc: cấp A+ tiềm lực S, tổn thương trung bình 3100, đối với người chơi cấp B trở xuống một kích giết chết 】