Tròng mắt trắng dã của người bệnh thực vật đung đa đung đưa trong hốc mắt, nó lảo đảo đứng lên, lảo đảo lại gần giường bệnh có huyết linh chi.

Mộc Kha cảnh giác cách xa giường bệnh và người bệnh thực vật, cậu từ từ lui về sau, lưng áp sát vào cửa.

Trong hành lang là tiếng cộp cộp giày cao gót của y tá đang tuần tra trên hành lang, một khi Mộc Kha ra ngoài khẳng định sẽ bị các y tá gác đêm cưỡng ép quay trở lại —— bệnh nhân không thể rời phòng bệnh vào buổi tối, bởi buổi tối trong bệnh viện có quái vật lang thang có thể tổn thương bệnh nhân, đây là quy định của bệnh viện.

Hơn nữa nếu phòng ICU xảy ra chuyện gì nhỡ ngày mai các y tá thảo luận để Miêu Phi Xỉ nghe được, vậy toàn bộ cục diện Bạch Liễu hao tâm tổn huyết làm ra đều bị phá hỏng.

Mộc Kha chậm rãi chuyển tầm mắt tới huyết linh chi trên giường bệnh, theo lý mà nói cậu cũng không phải hoàn toàn đi tới bước đường cùng, quái vật có nhược điểm, một nhược điểm tương đối rõ ràng —— trong tài liệu Mộc Kha lấy được có viết, huyết linh chi là bản thể của bệnh nhân, linh chi không chết người bệnh không chết, linh chi chết người bệnh tất chết.

Nhưng huyết linh chi ngoại trừ là nhược điểm của người bệnh, đồng thời cũng là buff!

【 Sách Quái Vật tập 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 đổi mới —— Người bệnh thực vật (2/3) 】

【 Tên quái vật: người bệnh thực vật (bản buff huyết linh chi) 】

【 Đặc điểm: tốc độ 500, sinh trưởng cần lượng nước lớn, thích hoàn cảnh ẩm ướt 】

【 Nhược điểm: ??? (cần thăm dò) 】

【 Phương thức tấn công: Hút máu (huyết linh chi buff cấp A lên cấp S-), khói độc ô nhiễm (huyết linh chi buff cấp A lên cấp S-) 】

【 Quái vật 【 người bệnh thực vật 】 lấy được 【 huyết linh chi 】 phụ trợ, tiếp tế huyết khí, đánh giá tổng hợp của quái vật thăng cấp, từ cấp A lên cấp S-, đối với người chơi từ cấp B trở xuống một kích giết chết 】

Mộc Kha vốn chỉ có C+ chuẩn bị trực tiếp xông tới đoạt huyết linh chi, nhưng thấy được đánh giá tổng hợp xong, Mộc Kha nhìn tờ giấy trên tay, nghĩ tới mình còn chưa kịp truyền thư cho Bạch Liễu, cắn răng lui về sau một bước.

Người bệnh phía đối diện hình như còn đang trong thời kì khôi phục, nó đứng trên giường từng ngụm từng ngụm ăn huyết linh chi, khóe miệng toàn là máu, không để ý đến Mộc Kha, song Mộc Kha biết, chỉ một lúc nữa thôi, chờ con quái vật đối diện ăn đủ huyết linh chi hồi phục, cậu nhất định sẽ nguy hiểm.

Vật phẩm có sẵn trong phó bản không thể bỏ vào Túi hệ thống, ví dụ như tờ giấy này và giá sách, nhưng nhiều tin tức như vậy, Mộc Kha căn bản không thể sử dụng bàn phím để truyền tin.

Nếu cậu dùng phương pháp khác, giờ cậu mà chết đạo cụ rơi ra ngoài, ngày thứ hai nếu Miêu Phi Xỉ tới phòng ICU thấy đạo cụ mở ra xem, thân phận Bạch Liễu sẽ bị vạch trần trong nháy mắt.

Làm thế nào bây giờ a a a a a a!!!! Mộc Kha gấp đến độ cắn móng tay —— phải truyền tin ra ngoài bằng cách nào bây giờ!!

Mộc Kha nhìn giá sách, lại nhìn trang giấy mình đang cầm trong tay, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.

Bạch Liễu bây giờ đang ở trong phòng cậu, mà cậu nhớ kĩ vị trí từng quyển sách trong phòng.

Vậy là đủ rồi.

Màn hình hệ thống của Bạch Liễu đột nhiên vang một tiếng, hắn bây giờ đang ở giao diện màn hình của Mộc Kha, bên này hắn không làm gì chứng tỏ Mộc Kha bên kia đang điều khiển, Bạch Liễu đang dựa tường chợp mắt chờ tin tức bên Mộc Kha, bây giờ vừa nghe thấy âm thanh, Bạch Liễu lập tức mở to đôi mắt không hề buồn ngủ, ấn mở giao diện Túi hệ thống, bàn phím bên trong quả nhiên có thay đổi.

"Y, F5." Bạch Liễu không chớp mắt nhìn bàn phím, rất nhanh trên bàn phím lại bị tháo xuống ba phím khác, "X, 45." Sau đó là, "Z, 678." Phím cuối cùng là , "Enter."

Phím này đại diện cho tin tức đã đưa vào xong, có thể bắt đầu thi hành nhiệm vụ.

Bạch Liễu híp mắt một cái, XYZ, đây là trục không gian ba chiều, hơn nữa hình dáng chữ F trông rất giống —— ánh mắt Bạch Liễu dời lên giá sách trong phòng, hắn hơi ngạc nhiên nhướng mày.

Trí nhớ cúa Mộc Kha đã mạnh đến trình độ này rồi sao?

Bạch Liễu rất nhanh liền hiểu ý Mộc Kha muốn biểu đạt —— nhưng hắn vẫn thấy kinh ngạc, trí nhớ của người này tốt quá phận.

—— F đại diện cho số tầng của giá sách, X đại diện cho quyển sách thứ mấy trong hàng, Z đại diện cho số trang.

Mộc Kha sau khi xem giá sách, không chỉ nhớ tất cả vị trí, sắp xếp, tin tức mấu chốt, số trang bên trong, không nhầm lẫn, cuối cùng còn dùng hình thức trục tọa độ để truyền tin tức cho Bạch Liễu.

Đổi thành một người khác tìm tin tức trong ICU, dưới tình huống chỉ có thể dùng bàn phím để truyền tin cũng bó tay không có cách, có thể nhớ kĩ tất cả quyển sách và vị trí, tin tức cụ thể bên trong, gióng lên trục, đây căn bản không phải chuyện người thường có thể làm.

Khó trách bố Mộc Kha nghĩ đủ mọi cách muốn cứu cậu, thiên tài với thiên phú trác tuyệt thế này, coi như chỉ sống thêm một năm cũng đủ sáng tạo giá trị không thể cân đo đong đếm.

Bạch Liễu bắt đầu lật sách, tìm được trang tương ứng, Bạch Liễu cũng không gấp đánh dấu hay là ghi chép lại, đánh dấu kí hiệu hay gì, hắn không chút do dự xé trang này xuống, vì làm lẫn lộn tin tức hắn còn vô sỉ xé cả một vài tờ không hề liên quan.

Mặc dù bệnh viện cấm làm hỏng, rách sách thư viện, nhưng dù sao cũng đang đêm khuya vắng người không ai bắt quả tang, hơn nữa đây là phòng Mộc Kha, Bạch Liễu xé xuống hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng.

Xé xong, Bạch Liễu tháo một phím Enter khác ra, đại diện mình đã làm xong, đối diện rất nhanh lại lắp phím và phát tới một chuỗi tọa độ khác, Bạch Liễu nhanh chóng xác định vị trí xé giấy, tốc độ trao đổi và thực hành thông tin của hai bên vô cùng mau, không tới năm phút sau Mộc Kha tháo xuống phím End, đại diện đã hoàn thành quá trình truyền tin tức.

Bạch Liễu đọc nhanh như gió tin tức trên các trang giấy, không lâu sau hắn nhíu mày: "Linh chi không chết bản thể không chết..."

Nếu những lời này đúng như theo ý hắn hiểu... Ánh mắt Bạch Liễu ngưng trọng —— bên Mộc Kha sắp xảy ra vấn đề, người bệnh thực vật còn chưa chết.

Bạch Liễu đảo tầm mắt qua màn hình giao diện, giá trị tinh thần luôn giữ vững ở một con số của Mộc Kha đột nhiên bắt đầu giảm xuống cực nhanh, bên cạnh là hàng chữ nhỏ như ẩn như hiện:

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Mộc Kha bị kĩ năng cấp S- 【 khói độc ô nhiễm 】 của quái vật 【 người bệnh thực vật 】 công kích, giá trị tinh thần về 0 sau 1 phút 30 giây! Mời người chơi Mộc Kha nhanh chóng rời khỏi phạm vi khói độc công kích! 】

Mộc Kha rúc bên dưới giường bệnh Bạch Liễu, che miệng ẩn nhẫn xúc động muốn ho khan của mình.

Trên một giường bệnh khác, người bệnh thực vật đang ngửi ngửi, hai tay hai chân giang ra bám hai bên thanh chắn giường, thân thể ở giữa cong xuống, đầu cúi lộ hàm răng bén nhọn, nhồm nhoàm nhai huyết linh chi mọc ra từ giường bệnh, một đống huyết linh chi to rất nhanh bị hàm răng như lưỡi cưa của người bệnh thực vật cắn cho hầu như không còn.

Bụng người bệnh gồ lên trông thấy, có thể nhìn được một đống sợi nấm đang ngọ nguậy trong bụng nó, làn da căng đến mức nửa trong suốt.

Khi người bệnh mồm to ăn linh chi, trên người nó tỏa ra sương mù màu đỏ với tốc độ nhanh mắt thường có thể thấy được.

Sương mù tản ra tràn ngập khắp phòng bệnh, biến cả phòng bệnh thành một màu hồng nhạt quỷ dị, lúc Mộc Kha súc dưới giường hô hấp bị buộc hít phải đám sương mù này, đầu óc cậu liền trở nên mê man bất tỉnh, giá trị tinh thần lấy tốc độ không bình thường giảm nhanh.

Mộc Kha vốn muốn giãy giụa mua chai thuốc tẩy trắng tinh thần, song nghĩ đến mình đã truyền tin tức ra ngoài, thân phận chính chỉ còn 6 điểm giá trị sinh mạng của mình đã không còn giá trị, chết rồi còn vừa vặn có thể giúp Bạch Liễu hoàn toàn yên tâm sử dụng thân phận Mộc Kha không sợ lộ, không cần phải phí điểm để cứu chính mình.

Ánh mắt cậu tan rã, tiếng hít thở dồn dập, không có cảm giác an toàn co ro dưới giường bệnh của Bạch Liễu ——

—— đúng, chính là như vậy, Bạch Liễu cũng tỉnh táo không chút do dự giết thân phận chính, thân phận chính không chút tác dụng có thể từ bỏ, Bạch Liễu từng nói thế, vậy thì mình cũng có thể làm được, Mộc Kha nhắm mắt tự mình thôi miên, mặc dù tay cầm tờ giấy của cậu mơ hồ run rẩy.

Theo giá trị tinh thần giảm xuống, quái vật người bệnh ăn xong huyết linh chi ngửa đầu ợ một tiếng thỏa mãn, Mộc Kha thấy nó leo xuống giường bệnh bắt đầu ngửi ngửi tìm mình, vẫn sợ hãi không thể tự kiềm chế mà che miệng run rẩy.

Nước mắt đong đầy, Mộc Kha cố sức thở hổn hển tháo xuống ba phím, truyền cho Bạch Liễu tin tức cuối cùng:

【 delete 】 【 M 】 【 E 】.

Xóa sổ tôi, từ bỏ tôi, dọn sạch Túi hệ thống của tôi đừng để chúng rơi ra khi tôi chết làm bại lộ thân phận của anh —— xin anh đừng tới cứu tôi, Mộc Kha muốn nói với Bạch Liễu những lời này.

Bạch Liễu đã hao hết kĩ năng của Mục Tứ Thành rồi, xương cá đang ở chỗ Miêu Phi Xỉ, đã không còn bất kì thứ gì có thể cứu cậu nữa, Bạch Liễu tới chỉ có nước chịu chết, không có lợi lắm, Mộc Kha tỉnh táo nghĩ —— mình đã không còn tác dụng, tin tức đã truyền ra ngoài rồi, chết thì chết thôi, cũng không có gì to tát.

Nhưng Bạch Liễu phải sống, hắn còn có nhiều chuyện phải làm.

Mộc Kha từ lúc bắt đầu có trí nhớ sợ nhất là chết, song bất kể sợ hãi tới mức nào, cậu cũng không thể trốn tránh nó, bởi bệnh của cậu là bẩm sinh, bóng ma tử vong thời thời khắc khắc bao phủ lấy cậu, cậu vẫn luôn dùng tư thái chật vật mà giằng co với cái chết.

Cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ có lúc ung dung đối mặt với cái chết thế này —— có lẽ là bởi biết mình sẽ không chết thật, hoặc là tín nhiệm mù quáng cùng cảm giác an toàn với người nọ khiến cậu sẵn lòng vì hắn đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong.

Mộc Kha sinh ra có năng lực cùng điều kiện gia đình người bình thường cả đời nằm mơ cũng không được đến, vừa mở ra là thấy sự vật xa xỉ đỉnh cao của thế giới.

Nếu đời người nhất định phải phân ra dăm bảy loại, bất kể dùng năng lực cá nhân hay tài sản để phân chia, Mộc Kha không thể nghi ngờ đều là hạng người ở đỉnh kim tự tháp, theo lý mà nói, cậu có thể đương nhiên từ trên cao nhìn xuống phần lớn người trên thế giới này.

Cậu vốn hẳn phải luôn giống như những gì cậu thường biểu hiện, đại thiếu gia ngạo mạn, cao cao tại thượng, khiến người ta chán ghét mà không làm được gì.

Chỉ tiếc, thần chết rất công bằng, hắn đẩy Mộc Kha từ trên đỉnh kim tự tháp xuống dưới, từ nay về sau đại thiếu gia kim kiều ngọc quý chẳng khác nào đám bình dân cậu vốn có thể giẫm dưới lòng bàn chân, nơm nớp lo sợ vì cầu sinh mà làm hết đủ chuyện mất mặt.

Cậu có thể vì cầu sinh năn nỉ bố mình dùng tiền tài mời tới rất nhiều bác sĩ, quỳ xuống chắp tay xin xỏ người xem donate cho mình để qua ải, bán linh hồn mình cho Bạch Liễu, nhưng cho dù cậu làm nhiều chuyện như thế, cuối cùng, tới giờ khắc này, cậu vẫn không thể tránh được mà đối mặt với tử vong.

Mặc dù chỉ là 50 điểm giá trị sinh mạng, nhưng cảm nhận về cái chết là 100%, hô hấp Mộc Kha dần trở nên ngắn ngủi, trái tim bắt đầu đau, khiến cậu càng thêm co rúc lại cơ thể.

Giá trị tinh thần nhanh chóng giảm, rất mau qua vạch mốc 40, trước mắt Mộc Kha xuất hiện rất nhiều ảo giác, hai mắt dần dần mất tiêu cự, hai tay che miệng bắt đầu chậm chạp tuột xuống, ngực kịch liệt phập phồng, nước mắt vô tri vô giác bắt đầu chảy xuôi.

Trí nhớ tốt có thể giúp Mộc Kha nhớ được rất nhiều chuyện từ rất lâu, vào thời khắc này, bởi giá trị tinh thần giảm, nó sẽ chỉ khiến Mộc Kha thấy nhiều chi tiết của nỗi sợ hãi nằm sâu trong tiềm thức.

Cậu thấy bố mình ở ngoài cửa lắc đầu, lộ thần sắc do dự, rất nhanh liền bắt đầu tìm những người phụ nữ khác cả đêm không về, bởi ông cần người thừa kế khỏe mạnh, mà mẹ cậu thì ngầm cho phép điều này, mặc dù tất cả mọi người đều chiều chuộng cậu, nhưng chỉ như chiều chuộng một con sủng vật sống không lâu mà thôi, sẽ không cho cậu quá nhiều kỳ vọng, không cho cậu quá nhiều quyền lợi.

Cậu thấy mỗi một bác sĩ đều đang lắc đầu với cậu, khiến cậu không thể nào ngủ yên, nằm trong chăn cầu nguyện ngày mai đến chậm hơn một chút, bởi cậu không biết chính mình còn có ngày mai hay không.

Mộc Kha bị cấm bất kì loại vận động kịch liệt nào, thỉnh thoảng còn cần tập hít thở sâu bảo đảm tim mình hoạt động bình thường, sẽ có một vài bạn học không hiểu chuyện bắt chước tư thế xấu xí của cậu cười nhạo, mặc dù Mộc Kha rất nhanh sẽ trừng trị đám bạn xấu kia, song tương ứng, cậu không có bất kì bạn bè nào.

Bố cậu thấy được điểm này, vì vậy bố cậu vì để bạn học trong lớp hiểu cậu rất yếu ớt, sẵn lòng làm bạn với cậu, bố cậu bỏ tiền để thầy giáo bật một bộ phim tên 《 Bubble Boy 》 cho mọi người xem.

Bộ phim này nói về một cậu bé trời sinh có hệ thống miễn dịch yếu ớt khiếm khuyết, bởi thiếu sót các yếu tố miễn dịch thông thường, không thể không vĩnh viễn bao mình trong một quả bóng, thầy giáo cho mọi người xem xong liền dặn dò, bạn học Mộc Kha cũng mắc phải loại bệnh trời sinh này, cho nên mọi người không thể kì thị bạn, phải giúp thầy giáo giúp đỡ bảo vệ bạn.

Có bạn học dùng giọng điệu thương hại khó hiểu, nhưng không mang theo ác ý hỏi cậu, sống như vậy đáng thương thật đấy, nếu là tớ chắc tớ đi chết luôn cho rồi.

Cậu bé bong bóng cũng chỉ sống đến mười hai tuổi, mà Mộc Kha khi đó mười hai tuổi nghếch cằm, rất cay nghiệt nói, tôi thích sống đấy, liên quan gì đến cậu.

Tiểu thiếu gia Mộc Kha cao cao tại thượng cứ thế yếu ớt mà cô độc trưởng thành.

Cậu buồn cười tựa như một con kiến cố ngẩng đầu giữ vẻ cao ngạo, rõ ràng tùy tiện người nào cũng kiên cường hơn cậu, nhưng bởi cậu dùng tiền tài tự tạo một cái hộp thủy tinh bao quanh, một mực kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ.

Mỗi một ngày, Mộc Kha đều nghĩ, ngày mai mình sẽ chết trong chiếc hộp thủy tinh này không nhỉ, cậu bắt đầu điên cuồng thử một vài chuyện kì quái, chẳng hạn như nhảy dù vào công ty thiết kế game.

Mộc Kha từng gặp Bạch Liễu trong công ty, thật ra cậu trước đó chỉ giả vờ không nhận biết Bạch Liễu thôi, nháy mắt nhìn thấy Bạch Liễu, cậu liền nhớ tới đây là nhân viên văn phòng bị cậu đuổi việc, Mộc Kha có trí nhớ cực tốt, nó như một món quà đền bù cho sự sống quá ngắn ngủi của cậu vậy.

Nhưng Mộc Kha quá sợ Bạch Liễu sẽ không cứu mình, cậu liều mạng giả ngu, liều mạng yếu thế, còn Bạch Liễu chỉ dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả nhàn nhạt nhìn cậu, không hề vạch trần trò lừa bịp vụng về của Mộc Kha, đưa tay nhẹ giọng nói với cậu, coi như đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi tên Bạch Liễu, là người nắm quyền sở hữu linh hồn cậu.

Tôi sẽ cứu cậu, để cậu sống sót, nhưng cậu phải tự cố gắng, mà tôi có thể cho cậu năng lực tự mình sống sót.

Mộc Kha được Bạch Liễu kéo ra khỏi bong bóng cậu đã ở trong hơn hai mươi năm, có người sẵn lòng đặt cược sinh mạng mình lên tấm lưng yếu ớt của cậu, bình tĩnh nói với cậu rằng, trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi giả thiết cậu có thể làm được, nếu cậu không làm được, vậy chúng ta cùng chết đi, Mộc Kha.

Cậu không cần dựa vào bất kì ai, thậm chí tôi cũng có thể dựa vào cậu, cậu sẽ giúp chúng ta còn sống, tôi tin tưởng cậu, Mộc Kha.

Mộc Kha hai mắt trống rỗng bị người bệnh thực vật dùng cánh tay dài nhọn lôi ra từ dưới gầm giường, bởi giá trị tinh thần quá thấp, Mộc Kha đắm chìm trong mảnh vụn kí ức, cậu lăn ra ngoài như một thi thể, không hề có bất kì phản ứng gì với quái vật đang cúi đầu muốn cắn cổ mình.

Chất nhầy trong miệng người bệnh rơi xuống xương quai xanh cậu, xúc cảm ấm áp khiến thân thể Mộc Kha run rẩy, đuôi mắt chảy một giọt lệ, trong tay cậu nắm ba phím 【 delete 】 【 M 】 【 E 】, môi nhẹ nhàng đóng mở:

"Bạch Liễu..."

Hóa ra chết là cảm thụ như thế này, hình như cũng không khó chấp nhận.

Mộc Kha hoảng hốt nghĩ, hình như thứ mình sợ hãi không phải bản thân cái chết, mà là chết đi không có giá trị, khi mình biết cái chết của mình có thể mang lại giá trị lớn hơn bản thân cái chết ——

【 —— nếu mình chết có thể mang lại giá trị lớn hơn, vậy chết cũng không phải không thể chấp nhận. 】 Bạch Liễu cầm đôi tay run rẩy của Mộc Kha, hắn mỉm cười dẫn Mộc Kha siết chặt cái roi trên cổ mình, 【 Nếu cái chết của tôi có thể giúp cậu thuận lợi vào được ICU tìm ra thuốc hay tục mệnh hoàn thành nhiệm vụ chính, để cậu mang theo 50 điểm giá trị sinh mạng khác của tôi sống sót, vậy tôi sẵn lòng chết đi vì cậu và chính tôi, Mộc Kha. 】

"... Tôi cũng sẵn lòng, Bạch Liễu." Mộc Kha hai mắt tan rã nhìn về phía người bệnh đang há to miệng lẩm bẩm, cậu run rẩy nhắm mắt, hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt.

Ngay một giây trước khi quái vật há mồm, cắn lên bả vai gầy của Mộc Kha, cửa ICU đột nhiên bị đá văng từ bên ngoài, Bạch Liễu ánh mắt lạnh lùng giẫm lên cánh cửa đổ trên đất, sau lưng hắn hiện ra một bóng đen, nhảy lên vài cái liền lên lưng của người bệnh đang há miệng gào thét, bóng đen giơ cao đoản kiếm, nhắm ngay lưng nó đâm xuống.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài sử dụng kĩ năng 【 thoáng hiện một kích 】, kĩ năng bạo kích cấp A+ lên quái vật 【 người bệnh thực vật 】, đông lạnh quái vật một phút 】

Người bệnh há cái miệng như chậu máu, con ngươi chuyển động với biên độ nhỏ, mười ngón tay nhỏ dài bén nhọn khựng lại giữa không trung, đột nhiên bất động, Lưu Hoài nhảy xuống từ lưng quái vật, một bên lau mồ hôi một bên lạnh lùng nói: "Đi mau! Y tá sắp tới!"

Tiếng giày cao gót của y tá rất nhanh hướng về phía ICU đi tới, Bạch Liễu dứt khoát nhấc Mộc Kha còn đang nằm trên đất chưa hồi phục tinh thần dậy, một bên đỡ cậu một bên đổ vào miệng cậu một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, sau đó kéo Mộc Kha chạy ra ngoài.

Mộc Kha lơ mơ nuốt nuốt, cậu bị Bạch Liễu nửa cưỡng chế đổ nửa lọ thuốc tẩy trắng tinh thần mới miễn cưỡng hiểu hiện tại tình huống thế nào —— cậu kinh ngạc nhìn, không thể tin nổi nhìn gò má lãnh đạm của Bạch Liễu.

Bạch Liễu tới cứu cậu.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn nhỏ Mộc Kha đã bị 6 lừa thảm

Bạn tui: Một chương này tui như thấy một thành viên bị tổ chức đa cấp tẩy não đến u mê, đứa nhỏ ngốc, không phải do anh ta cậu căn bản sẽ không đi tới bước đường này! Cậu cảm kích 6 làm chi dzậy hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện