Tốc độ di chuyển của Bạch Liễu không coi là nhanh, rất mau y tá sau lưng sắp đuổi tới nơi.
Cũng không hiểu tại sao các nữ y tá đi giày cao gót trên nền đất trơn trượt còn chạy nhanh hơn ba thằng đàn ông là bọn Bạch Liễu, không có cách nào, người ta chính là chạy nhanh vậy đó, Lưu Hoài bị buộc phải cắn răng mở kĩ năng, một tay kéo Bạch Liễu một tay kéo Mộc Kha nhanh chóng di chuyển trong hành lang.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài sử dụng kĩ năng cá nhân 【 thích khách ẩn núp 】, kĩ năng bao trùm người chơi, người chơi Bạch Liễu, người chơi Mộc Kha 】
【 Giới thiệu kĩ năng: 【 thích khách ẩn núp 】 là kĩ năng cá nhân cấp A, có thể giảm xác suất bị phát hiện khi chạy trốn hoặc đánh lén, khiến người chơi có thể đổi màu sắc ngụy trang như tắc kè hoa, bởi người chơi Lưu Hoài mang theo người chơi Mộc Kha và người chơi Bạch Liễu, thời gian sử dụng kĩ năng giảm còn một phút 】
Cơ hồ trong nhảy mắt, Lưu Hoài như một đám sương mù biến mất trong hành lang u ám, cả Bạch Liễu và Mộc Kha cũng vậy, trên người họ như đột nhiên xuất hiện một tấm chắn, khiến các y tá vội vã chạy qua người họ mà không hề phát hiện.
Hiện tại trên người ba người đều xuất hiện một tầng lá chắn trong suốt, khiến người khác không thể nào phát hiện, nhưng đến gần vẫn thấy đường ranh lờ mờ.
Lưu Hoài tựa vào vách tường chậm chạp xê dịch, mang theo Bạch Liễu và Mộc Kha sau lưng, bắt đầu đi về phía cửa thoát hiểm, sát vai mà qua với các y tá vội vã đi tới thang máy, các y tá bàn luận xôn xao:
"Có bệnh nhân ra ngoài buổi đêm."
"Tầng một không có bệnh nhân đi ra, hay là tầng một bên kia?"
"Không biết, đi thang máy lên trên xem, thông báo các y tá tập hợp ở thang máy, bên cửa thoát hiểm đừng đi, sau 9 giờ chỗ đó chúng ta không đến được..."
Các y tá sẽ không đi bằng lối thoát hiểm, kể cả khi phát hiện có bệnh nhân ra ngoài buổi đêm, các y tá cần kiểm tra xem là ai, cũng không đi lối thoát hiểm, chỉ đi thang máy, mặc dù không rõ tại sao, nhưng chính là vì y tá không bao giờ đi lối thoát hiểm, cho nên lối thoát hiểm cứ như chuyên môn thiết kế cho bệnh nhân lén ra ngoài vậy.
Vừa vào lối thoát hiểm, Lưu Hoài sắc mặt trầm xuống, cậu ta hiểu tại sao y tá không đi lối này.
Bởi lối thoát hiểm có thứ khác đang đi lại.
Trên cầu thang, một đứa bé đang giơ một chiếc điện thoại di động lớn gọi điện thoại.
Phẩn cổ đứa bé còn đang cắm ống tiêm chưa rút, trong ống tiêm đọng máu khô, rất rõ ràng đứa bé này đã bị rút máu rất nhiều lần, cả người bị rút máu đến mức chỉ còn da bọc xương, sắc mặt tái xanh dọa người, như một bộ xương biết đi, nó vừa lầu bầu gì đó với điện thoại vừa lung lay quay người lại, lộ ra gương mặt.
Con ngươi đứa bé lác lên trên, nửa con mắt đều là lòng trắng, trên mặt là biểu tình ngu dại, khóe miệng còn đang chảy nước miếng, vung vẩy tay chân phát ra tiếng cười khanh khách vui sướng kì lạ.
Đứa bé ồm ồm nói với điện thoại: "Người đầu tư tiên sinh, ngài muốn tới gặp tôi phải không?"
"Ngài muốn dẫn tôi đi đúng không!" Giọng cậu bé đột nhiên trở nên kì quái, trong mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt máu, lắc đầu lắc tay, "Hóa ra không phải dẫn tôi đi, mà là dẫn máu tôi đi ha... Một ống, hai ống, ba... Tôi không còn máu nữa người đầu tư tiên sinh, tôi không còn đâu, đau quá!! Xin đừng rút máu tôi nữa!"
Cậu bé đột nhiên bén nhọn khóc to, mặt mũi dữ tợn phủ phục trên đất, điên cuồng nhảy trên cái điện thoại không có bất kì âm thanh gì, giẫm đạp, ống tiêm trên người nó lay động, sau đó cậu bé ngoẹo đầu bẻ một ống tiêm xuống, mặt mày si ngốc lộ ra nụ cười lớn quỷ dị, một mực ngoác ra tới tận mang tai: "Tôi cũng cần máu nha, người đầu tư tiên sinh."
【 Sách Quái Vật tập 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 đổi mới —— Trẻ nít dị tật (1/3) 】
【 Tên quái vật: trẻ nít dị tật (phiên bản cuồng bạo sau khi bị rút máu) 】
【 Đặc điểm: tốc độ 1500 - 2000, công kích cuồng bạo với tất cả người đầu tư có máu 】
【 Nhược điểm: ??? (cần thăm dò) 】
【 Phương thức tấn công: chích rút máu (kĩ năng cấp A+, cắm ống tiêm vào cổ người đầu tư không ngừng rút máu cho đến khi đối phương mất máu quá nhiều mà chết) 】
【 Phương thức tấn công: điện thoại định vị (kĩ năng theo dõi cấp A+, hỡi những người đầu tư hãy còn lang thang ban đêm, các bạn nhỏ sẽ gọi điện đến tìm đó nha, chỉ cần tiếng chuông điện thoại vang lên, các bạn nhỏ có thể men theo tiếng chuông tìm đến bạn, các bạn nhận điện thoại, các bạn nhỏ có thể nhanh chóng tìm thấy các bạn) 】
【 Bất kể các bạn có nhận điện hay không cũng sẽ bị phát hiện nha, dĩ nhiên nếu bạn nhận điện thoại các bạn nhỏ sẽ tìm thấy bạn nhanh hơn, lập tức nhảy lên lưng bạn cùng bạn chơi trò gọi điện thoại nha ~ 】
"Phắc, kĩ năng thích khách ẩn núp của tôi chỉ có A!" Lưu Hoài mặt biến sắc, "Tiếng chuông điện thoại của quái vật sẽ phá vỡ kĩ năng!"
Điện thoại bị cưỡng chế khóa trên người người chơi, hệ thống không cho phép người chơi vứt điện thoại, để trẻ em thuận lợi tùy thời tìm được người đầu tư, Lưu Hoài trước đó còn tưởng 【 trẻ em 】 là chỉ đám trẻ trong viện mồ côi, không ngờ ngay trong bệnh viện tư nhân cũng có 【 trẻ em 】 đang chờ gọi điện cho họ.
Trong nháy mắt, điện thoại của Bạch Liễu, Mộc Kha và Lưu Hoài đồng thời vang, Lưu Hoài nhanh chóng cúp máy, nhưng tiếng chuông vẫn nhanh chóng tiếp tục vang, sắc mặt cậu ta trở nên cực kỳ khó coi, cầm điện thoại chậm rãi lui về phía sau.
Một đứa trẻ nít dị tật không thể nào đồng thời gọi điện cho cả ba người, mà điện thoại của cả ba đều vang, điều này chỉ có nghĩa rằng ——
Bạch Liễu tỉnh táo mở miệng: "Nơi này không chỉ có một trẻ nít dị tật."
Tiếng "tít tít" khi bấm điện thoại càng ngày càng nhiều, cầu thang tối om chậm rãi đi ra càng ngày càng nhiều trẻ nít dị tật bị rút máu đến còn da bọc xương.
Bọn chúng tứ chi héo rút, có đứa què chân, có đứa ngồi xổm che ngực, trên tay cầm cái điện thoại to đùng, mở to đôi mắt như quả bóng bàn ngoẹo đầu dán tai vào ống nghe, đôi mắt đen sì, lộ ra màu sắc hơi ánh đỏ như máu khô.
Bọn chúng dùng giọng ngây thơ của trẻ con mà kêu khóc, tiếng khóc bén nhọn cổ quái, thậm chí có thể thấy amidan đung đưa trong cổ họng mở to: "Người đầu tư!! Tôi muốn máu!!"
Vừa kêu, chúng vừa tứ chi chạm đất, men theo tiếng chuông điện thoại, thật nhanh đến gần bọn Bạch Liễu.
Bạch Liễu híp mắt lại, lần nữa cúp máy, rất nhanh lại một cuộc điện thoại gọi tới.
Hóa ra quy định trẻ em chỉ được gọi điện cho người đầu tư lúc 【 21:00 - 24:00 】 và 【 6:00 - 9:00 】, thời gian khác sẽ không liên lạc được là ý này —— các đoạn thời gian khác đám trẻ nít dị tật phụ trách gọi điện cho người đầu tư, rất nhiều trẻ nít dị tật không gián đoạn gọi điện sẽ khiến máy luôn bận, trẻ em bình thường gọi tới đương nhiên sẽ không liên lạc được.
"Bạch Liễu, tôi mang hai người nhanh chóng đi xuống... Chỉ cần một người có thể xông ra khỏi bao vây của đám trẻ nít này..." Lưu Hoài nhìn ánh mắt không chút dao động của Bạch Liễu, cậu ta cắn răng, "Được, tôi biết anh không vứt bỏ đồng đội mình, vậy chúng ta làm thế nào? Anh muốn cứu bạn anh thì phải nghĩ ra cách!"
Mộc Kha khó khăn cử động, cậu muốn kéo bàn tay đang giữ vai mình của Bạch Liễu ra.
Nhưng Bạch Liễu nắm quá chặt, cậu kéo không ra được, Mộc Kha muốn khóc, giọng cậu khàn khàn: "Bạch Liễu, anh từ bỏ tôi đi, còn có Tiểu Mộc Kha, tôi chết rồi anh mang nó qua cửa thì tôi cũng không..."
"Im miệng." Bạch Liễu lãnh đạm đến tận cùng quét Mộc Kha một cái, "Hành vi chịu chết của cậu phá hỏng kế hoạch của tôi, cậu lãng phí giá trị sinh mạng của chính mình, còn lãng phí rất nhiều điểm của tôi tới cứu cậu, cậu tốt nhất tự mình kiếm lại rồi trả cả vốn lẫn lời cho tôi, tôi còn chưa tính sổ xong với cậu đâu."
Mộc Kha ngẩn ra, cậu ý thức được Bạch Liễu thật sự nổi giận, bởi hành vi chịu chết của cậu gây lãng phí giá trị sinh mạng.
Mà Bạch Liễu vô cùng ghét hành vi lãng phí, Mộc Kha có chút sợ hãi không dám lên tiếng nữa.
Sắc mặt Bạch Liễu có chút đáng sợ, trên gương mặt lộ ra khó chịu hiếm thấy, khí thế tương đối khủng bố dọa người, mặc dù trên mặt Bạch Liễu không có quá nhiều biểu tình, nhưng lại thấm ra một loại khí tràng khiến người ta tự động im miệng, trong lúc nhất thời cả Lưu Hoài cũng ngượng ngùng ngậm miệng, không tiếp tục nói gì thêm.
Bạch Liễu rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản, bắt đầu tỉnh táo ra lệnh:
"Cách đám trẻ nít dị tật định vị chúng ta là thông qua gọi điện thoại, mặc dù là kĩ năng cấp A+, nhưng không phải hoàn toàn không có biện pháp đối phó." Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Hoài, đột ngột mở miệng, "Mặc dù quá khứ qua lâu rồi, nhưng Lưu Hoài cậu còn nhớ lúc hợp tác ăn trộm với Mục Tứ Thành cậu cần làm những gì sao?"
Lưu Hoài ngẩn ra, mặc dù không rõ tại sao Bạch Liễu nhắc tới chuyện này, cậu vẫn một bên kéo bọn Bạch Liễu chạy, một bên hơi thở dốc trả lời: "Nhớ, cậu ấy trộm đồ quái, sau đó tôi dời giá trị thù hận, dẫn quái về phía mình, sau đó khi quái vật sắp đuổi kịp tôi, cậu ấy lại tới công kích."
"Thông qua lặp đi lặp lại chuyển đổi vị trí giá trị thù hận bảo đảm hai bọn tôi an toàn trước đòn công kích của quái vật." Lưu Hoài nhanh chóng bác bỏ biện pháp này, "Nhưng mà hiện tại chuông điện thoại luông vang! Đám trẻ nít không chỉ căn cứ vào giá trị thù hận để chọn người bám đuôi! Chúng căn cứ tiếng chuông điện thoại để truy lùng! Chuông điện thoại của cả ba chúng ta đều kêu, phương án này không có hiệu quả!"
Lưu Hoài còn chưa dứt lời, liền thấy Bạch Liễu ánh mắt ngưng tụ, đưa tay nhanh chóng hướng về phía một đứa trẻ nít đang xông tới mà bắt lấy.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng kĩ năng 【 móng vuốt khỉ đạo tặc 】 của người chơi Mục Tứ Thành trộm điện thoại của 【 trẻ nít dị tật 】, trẻ nít dị tật hết sức tức giận, quyết định cho bạn một kim 】
Trẻ nít nhất thời bén nhọn kêu thảm, muốn lao tới chỗ Bạch Liễu, mấy động tác này chỉ xảy ra trong ngắn ngủi vài giây, đồng thời trước khi Lưu Hoài kịp phản ứng, Bạch Liễu dứt khoát trốn ra sau lưng Lưu Hoài, ra lệnh: "Lưu Hoài, dẫn đứa nhỏ này đi."
Ăn ý sau nhiều lần hợp tác với Mục Tứ Thành khiến Lưu Hoài vô cùng quen thuộc với động tác dời giá trị thù hận, trước khi đầu óc cậu ta kịp phản ứng, Lưu Hoài đã theo bản năng dùng đoản kiếm đâm đứa trẻ nít kia.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài sử dụng kĩ năng cá nhân 【 thanh kiếm bóng tối 】 đâm 【 trẻ nít quái dị 】, trẻ nít quái dị hết sức tức giận, quyết định gọi điện cho bạn! 】
Trẻ nít lại ngửa đầu kêu lên đầy bén nhọn, nhất thời nhào về phía Lưu Hoài, đồng thời tần suất chuông di động Lưu Hoài vang càng thêm dày đặc.
Hành động của đứa trẻ này cộng thêm tiếng vang của chuông điện thoại khiến càng ngày càng nhiều trẻ nít giơ ống tiêm nhào về phía này, Lưu Hoài không khỏi thầm mắng Bạch Liễu anh mẹ nó đang làm gì! Troll tôi sao!
Càng ngày càng nhiều trẻ nít theo tiếng chuông điện thoại chạy về phía cậu ta, mặt Lưu Hoài thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Một giây kế tiếp, khi tiếng chuông điện thoại của Lưu Hoài lại vang lên, Bạch Liễu đột nhiên nói: "Lưu Hoài, nhận điện thoại."
Lưu Hoài thật sự muốn điên rồi: "Nhận điện thoại sẽ làm trẻ nít gọi điện có thể nhanh chóng định vị! Trực tiếp thông qua kĩ năng 【 điện thoại định vị 】 trực tiếp tìm thấy tôi! Tôi liền chết!"
"Sẽ không." Bạch Liễu giơ một chiếc điện thoại to màu đen, hé mắt nhìn Lưu Hoài, "Bởi người gọi điện là tôi."
"Điện thoại của người đầu tư không thể gọi cho nhau!" Lưu Hoài dại ra, "Điện thoại trong phó bản chỉ có thể gọi một chiều, đó là trẻ em gọi cho người đầu tư, cuộc gọi của anh tôi không thể nhận! Anh căn bản không gọi được đến ——"
"Tôi bảo cậu nhận." Bạch Liễu vô cùng lãnh đạm lặp lại một lần, trong mắt để lộ chút sát ý lạnh lẽo rất nhạt, giọng vẫn hòa hoãn như cũ, "Cuộc gọi này cậu có thể nhận, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba."
Lưu Hoài bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Liễu làm cho hô hấp cứng lại, cậu ta lập tức ấn nút nghe, quả nhiên tiếng chuông điện thoại liền ngừng, đối diện là tiếng hít thở bằng phẳng của Bạch Liễu.
Đám trẻ giơ ống tiêm đang men theo tiếng chuông chạy trong bóng đêm lộ vẻ mê mang, chỉ có một đứa tay không có điện thoại khóc lóc chạy theo Lưu Hoài, Lưu Hoài ngạc nhiên nhìn điện thoại trong tay Bạch Liễu —— chiếc điện thoại này không phải của Bạch Liễu, mà là của trẻ nít dị tật, cho nên mới có thể gọi điện cho cậu ta.
Bạch Liễu trộm được điện thoại từ lúc nào?! Không đúng, tại sao anh ta có thể trộm đồ?! Kĩ năng của anh ta không phải khống chế sao?!
Khi Lưu Hoài hãy còn đang kinh ngạc suy nghĩ, Bạch Liễu không chút do dự đến gần một đứa bé khác, móng vuốt khỉ sắc nhọn thoáng qua, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn không giống tên thất đức trộm đồ trẻ con.
Đứa trẻ nít dị tật bị cướp ngơ ngác một hồi, nhìn đôi tay trống không của mình, nước mắt dâng đầy, bắt đầu khóc thút thít.
"Huhuhu, người đầu tư lấy điện thoại của tôi, trả lại cho tôi!"
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng kĩ năng cá nhân 【 móng vuốt khỉ đạo tặc 】 của người chơi Mục Tứ Thành trộm điện thoại của 【 trẻ nít dị tật 】, thể lực người chơi Bạch Liễu sắp hao hết! Xin hãy nhanh chóng nghỉ ngơi bổ sung thể lực! 】
Bạch Liễu chân mềm nhũn quỳ một gối xuống, hắn tựa vào tường thở dốc, trước đó ở ICU hắn đã cưỡng chế sử dụng kĩ năng 【 đạo tặc lướt gió 】 của Mục Tứ Thành, dẫn đến thể lực không thể dùng thuốc bổ sung, chỉ có thể dựa khôi phục tự động.
Hắn nghỉ ngơi trong phòng Mộc Kha mấy tiếng đồng hồ, thể lực khôi phục được chỉ đủ để hắn miễn cưỡng sử dụng 【 móng vuốt khỉ đạo tặc 】 hai lần.
Sử dụng kĩ năng cấp A+, đối với người chơi cấp F như Bạch Liễu mà nói, thật sự tiêu hao quá lớn.
"Lưu Hoài!" Mắt thấy trẻ nít bị Bạch Liễu trộm điện thoại sắp đến gần Bạch Liễu, dữ tợn giơ cao ống tiêm muốn đâm hắn, Bạch Liễu suy yếu gọi Lưu Hoài một tiếng.
Lưu Hoài bừng tỉnh, đoản kiếm đâm tới, đứa bé bị kiếm đâm xuyên từ sau lưng, trong mắt chảy huyết lệ, xoay người vô cùng u ám giơ ống tiêm lảo đảo lắc lư nhào về hướng Lưu Hoài.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài sử dụng kĩ năng cá nhân 【 thanh kiếm bóng tối 】 cho 【 trẻ nít dị tật 】 một kiếm, trẻ nít dị tật tủi thân, nó quyết định đâm người xấu làm mình bị thương trước 】
Bạch Liễu tựa vào tường, điện thoại của Mộc Kha và của hắn đều đang vang, Bạch Liễu thật nhanh gọi điện cho Mộc Kha, sau mấy lần bị máy bận, rốt cuộc điện thoại của Mộc Kha được kết nối, Bạch Liễu quay đầu nhìn về phía Mộc Kha: "Nhận."
Mộc Kha nhanh chóng nhận cuộc gọi, điện thoại của cậu không còn reo nữa, trẻ nít đang chạy về phía Mộc Kha nhất thời như loạn con ruồi không đầu, song rất nhanh khi điện thoại của Bạch Liễu vang, đám trẻ lại chạy về phía Bạch Liễu, Mộc Kha khẩn trương nhìn hắn: "Bạch Liễu, điện thoại của anh còn vang!"
"Đúng." Bạch Liễu tỉnh táo thở ra một hơi, "Nhưng tôi không có thể lực đi trộm cái điện thoại thứ ba nữa rồi."
Mộc Kha luống cuống, cậu ý thức được trạng thái của Bạch Liễu hiện tại vô cùng kém, rõ ràng là do mạo hiểm cực lớn đi cứu cậu, Mộc Kha đến gần đám trẻ nít bao vây Bạch Liễu, muốn thay Bạch Liễu ngăn trước mặt chúng.
Cậu sắp khóc đến nơi: "Vậy anh làm sao bây giờ?! Anh vừa rồi phải gọi cho chính mình chứ! Gọi cho tôi làm gì!"
Bạch Liễu lạnh lùng lui về sau mấy bước: "Cách xa tôi ra một chút Mộc Kha, nếu cậu tiếp tục làm ra hành động chịu chết lãng phí giá trị sinh mạng thế này, tôi không ngại trực tiếp giết chết cậu luôn."
Biểu tình trên mặt Mộc Kha đọng lại, cậu luống cuống tay chân dừng tại chỗ, cậu nhận ra Bạch Liễu vẫn đang giận mình, điều này so với cái chết càng khiến cậu không biết làm sao.
Bạch Liễu nhìn Mộc Kha một cái, thở hổn hển ra lệnh: "... Cậu nhanh chóng trở về 501, đó là phòng bệnh của Lưu Hoài, tôi và Lưu Hoài sẽ giúp cậu dời đi sự chú ý của trẻ nít và y tá, cậu chạy nhanh chút, chú ý tránh xa đám trẻ nít ra."
Nói xong, liền thấy Mộc Kha cắn môi dưới bất động, đáng thương nhìn hắn, rõ ràng không muốn bỏ lại Bạch Liễu chạy một mình, biểu tình tủi thân kiểu "sao anh có thể làm như vậy", không khác đứa bé bị Bạch Liễu trộm điện thoại là bao.
Bạch Liễu có chút nhức đầu đỡ trán thở dài, hắn quăng chiếc điện thoại mình cướp được cho Mộc Kha: "Cậu chạy đến chỗ an toàn rồi thì dùng điện thoại này gọi cho tôi, như vậy tôi sẽ không có chuyệ gì."
Mộc Kha nghe vậy cuống cuồng gật đầu, giá trị tinh thần của cậu đã khôi phục, thể lực còn khá nhiều, lấy được chỉ thị liền cắn răng chạy theo lối thoát hiểm lên tầng, Bạch Liễu có chút mỏi mệt nhìn bóng lưng liều mạng chạy của Mộc Kha.
Bạch Liễu có chút hô hấp khó khăn, thân thể mắc bệnh hiểm nghèo này bị hắn giằng co hai ngày, thật sự đã sắp tiêu hao đến cực hạn.
Con người Mộc Kha có chút tính trẻ con, cậu thật sự coi hắn là người tâm phúc, cường hóa địa vị của hắn đồng thời tự làm suy yếu tồn tại và giá trị của chính mình, đây không phải chuyện gì tốt, thân phận chính của hắn chỉ còn 6 điểm giá trị sinh mạng, mà Mộc Kha rõ ràng chỉ tin tưởng thân phận chính của hắn mà thôi, cho nên người này mới sinh ra ý nghĩ chết theo hắn hay giúp hắn chịu chết.
Nhưng Mộc Kha không thể chết được, trong phó bản cần xử lý lượng tin tức cực lớn thế này, Bạch Liễu cho rằng tác dụng của Mộc Kha rõ ràng lớn hơn mình rất nhiều, mà biểu hiện của Mộc Kha cũng đã chứng minh điểm này.
Coi như không có hắn, Mộc Kha cũng có thể nương nhờ hai cha con Miêu Phi Xỉ, sau đó dựa vào trí nhớ ưu tú của mình tìm ra 【 thuốc hay tục mệnh 】, từ đó nắm giữ quyền chủ động nhất định.
Chỉ cần Mộc Kha phối hợp với Tiểu Bạch Lục bảo đảm Tiểu Bạch Lục sống sót, Bạch Liễu vẫn có thể qua cửa, nhưng ngược lại, Bạch Liễu là đối tượng cha con Miêu Phi Xỉ "truy nã", trí nhớ so với Mộc Kha chỉ thuộc loại trung bình, kết hợp với các thuộc tính tổng hợp khác, khả năng Bạch Liễu mang theo Tiểu Mộc Kha an toàn qua cửa thấp hơn khả năng Mộc Kha mang theo Tiểu Bạch Lục an toàn qua cửa nhiều.
Đặc biệt có Lưu Hoài phối hợp, xác suất Mộc Kha mang theo Tiểu Bạch Lục qua cửa không chỉ gấp đôi.
Bạch Liễu giương mắt nhìn về phía Lưu Hoài bên kia, điện thoại treo bên hông hắn vẫn đang vang, trẻ nít bình bịch bình bịch dùng tư thế quỷ dị giơ ống tiêm đến gần hắn, nhưng hắn thật sự không còn sức chạy nữa.
Thời điểm cần cầu cạnh người khác Bạch Liễu lời hay gì cũng có thể nói được, hắn miễn cưỡng giơ hai tay về phía Lưu Hoài: "Đại thích khách, bây giờ cậu mang theo một mình tôi chạy, tốc độ có thể vượt qua đám trẻ nít này không?"
"Có thể." Lưu Hoài đơn giản đáp.
Một giây kế tiếp, một cây đoản kiếm bay tới ghim lên mặt tường trên đỉnh đầu Bạch Liễu, Lưu Hoài nước chảy mây trôi nhảy vài cái, liền giẫm lên mặt tường sau lưng Bạch Liễu.
Cậu ta khom người, giống một con chuồn chuồn nhẹ nhàng ổn định chạm mũi chân lên thanh đoản kiếm mình vừa ném ra, thân thể hơi cúi xuống, một tay chém ra ngăn cản đám trẻ nít tới gần Bạch Liễu, một tay khác nhấc gáy áo Bạch Liễu lên, ngay một giây cuối cùng trước khi trẻ nít kịp đâm kim tiêm vào cổ Bạch Liễu liền đưa con người đến nói chuyện bình thường còn phải thở dốc ra khỏi vòng vây.
Lưu Hoài cổ tay phát lực, dùng sức, trực tiếp ném Bạch Liễu ra ngoài.
Người bị bao vây trong vòng tròn từ Bạch Liễu biến thành Lưu Hoài, nhưng điện thoại trên người Lưu Hoài đang trong cuộc trò chuyện với điện thoại trong tay Bạch Liễu, không reo chuông cũng không thể gọi điện tới, không có điện thoại định vị, rất nhiều trẻ nít mắt lộ vẻ mê mang.
Rất nhanh, điện thoại của Bạch Liễu lại vang lên.
Đám trẻ nít dùng con mắt đỏ sậm âm trầm nhìn về phía Bạch Liễu đang đứng, tư thế vặn vẹo đến gần, mà Lưu Hoài bên kia rút đoản kiếm ra, nhanh chóng đâm vào tường để mượn lực, nhanh nhẹn nhảy mấy cái liền tới chỗ Bạch Liễu.
Bạch Liễu cơ hồ chỉ thấy được bóng dáng như ẩn như hiện của thích khách trên tường, Lưu Hoài cứ như thuấn di tới sau lưng Bạch Liễu vậy, kéo gáy áo rộng của hắn, nhanh chóng lướt trên vách tường nhẹ như lướt trên đất bằng.
Nếu nói bị Mục Tứ Thành lôi đi là một thể nghiệm giống với tàu lượn siêu tốc đi lùi, thì bị Lưu Hoài lôi đi lại giống như ngồi trên lưng chim yến bay tầng thấp, di chuyển nhẹ nhàng an tĩnh, thi thoảng chân hơi nhón chạm trên mặt nước một chút.
Hai phương thức di chuyển khác biệt thay phiên nhau chính là nguyên nhân tại sao Mục Tứ Thành và Lưu Hoài hợp tác vô cùng hữu hiệu, có thể khiến đám quái ngu ngốc chạy tới chạy lui.
Đám trẻ nít dị tật phía sau không ngừng theo sát, cảm giác như sắp đuổi kịp đến nơi, Lưu Hoài một mực đợi lúc điện thoại vang liền ném Bạch Liễu ra, tiến hành tráo đổi vị trí, giống như khi cậu ta hợp tác dời giá trị thù hận với Mục Tứ Thành vậy, điều này khiến Lưu Hoài hoảng hốt nhớ lại đoạn thời gian mình và Lưu Hoài là đồng đội.
Rất nhanh, tâm trí Lưu Hoài được giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Liễu kéo về: "Chuông điện thoại của tôi đã ngừng, Mộc Kha chạy rất nhanh. Cậu ấy hẳn đã về đến nơi gọi điện cho tôi, chúng ta đi lối thoát hiểm, lối này không có y tá."
Bạch Liễu và Lưu Hoài chính là đang kéo dài thời gian chờ Mộc Kha an toàn vào phòng gọi điện cho hắn, làm vô hiệu hóa kĩ năng 【 điện thoại định vị 】 của trẻ nít dị tật, bệnh viện tư nhân chỉ có hai cách lên xuống tầng, lối thoát hiểm và thang máy, bên thang máy có y tá trông chừng, hơn nữa quá bị động, bị bắt rồi liền không thể tham gia lễ rửa tội vào thứ ba, bọn Bạch Liễu chỉ có thể đi lên từ lối thoát hiểm.
Dưới tình huống chỉ có thể sử dụng kĩ năng trộm hai lần để trộm điện thoại, Bạch Liễu lựa chọn phương án hắn cho rằng giá trị cao nhất —— để hai cuộc gọi cho Lưu Hoài tốc độ nhanh nhất, và Mộc Kha hắn cần sống sót.
Như vậy, Bạch Liễu sẽ đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, chính là chỉ có điện thoại của hắn vang.
Nhưng Bạch Liễu hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, trước mắt xem ra, hắn là nhân vật ít giá trị nhất.
Coi như Lưu Hoài thất thủ khiến hắn với 6 điểm giá trị sinh mạng tèo mất, Bạch Liễu cũng không thấy có gì đáng tiếc, song Lưu Hoài bảo vệ hắn nghiêm mật hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều, giúp Bạch Liễu không mất một chút giá trị sinh mạng nào, chẳng qua chỉ là bị ném mấy lần mà thôi, sau đó an toàn trở lại phòng 501.
501, phòng bệnh của Lưu Hoài.
Mộc Kha mặt đầy mồ hôi lạnh che ngực ngồi xổm dưới đất —— người mắc bệnh tim không thể chạy quá nhanh, huống chi là leo cầu thang, cậu vừa rồi vì sớm trở lại phòng gọi điện cho Bạch Liễu mà chạy bạt mạng, đến bây giờ cậu cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không thở nổi, chỉ có thể cuộn thành một đoàn dưới đất từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Lưu Hoài cũng ngồi ở mép giường, hai tay cầm kiếm thở dốc, đồng phục bệnh viện trên người ướt đẫm.
Kéo theo một người chơi là Bạch Liễu di chuyển với tốc độ cao quả thực không phải chuyện một thích khách như Lưu Hoài quen làm, thể lực của cậu ta còn không cao bằng đạo tặc với cường độ thân thể tương đối tốt là Mục Tứ Thành, cho nên kéo theo Bạch Liễu đuổi bắt với Lưu Hoài mà nói thực sự tiêu hao rất lớn.
Mồ hôi từng giọt chảy xuống cằm Lưu Hoài, bị cậu ta thở hổn hển lau đi, cậu ta ngửa đầu uống một lọ thuốc khôi phục thể lực.
Nếu nhất định phải đánh giá, trong ba người trông có vẻ trạng thái tốt nhất ngược lại là Bạch Liễu, chẳng qua cũng chỉ là "trông có vẻ" mà thôi.
Thể lực của Bạch Liễu đã hao hết, giá trị sinh mạng chỉ có 6, điều này khiến trạng thái thân thể Bạch Liễu tụt xuống mức thấp nhất.
Bạch Liễu ngồi cạnh mép giường rơm hắn một mực không muốn đụng vào, hai tay vô lực khoác lên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, hắn cúi đầu chậm rãi điều chỉnh tần số hô hấp, ngực phập phồng sâu, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Mộc Kha tỉnh lại thấy bộ dáng này của Bạch Liễu, có chút lo âu nhìn qua, kết quả vừa dịch lại gần một bước, Bạch Liễu ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt nhìn Mộc Kha của hắn không có bất kỳ tình cảm nào.
Bạch Liễu cứ như vậy, yên lặng mà hờ hững nhìn Mộc Kha đi tới gần hắn, ánh mắt chán ghét như đang nhìn một công cụ không nghe lời khiến trái tim Mộc Kha run lên.
Mộc Kha theo bản năng dừng lại bước chân tới gần Bạch Liễu.
"Mộc Kha." Bạch Liễu uể oải hé mắt, "Ai cho cậu quyền lợi vượt qua tôi tự mình quyết định tử vong?"
"Linh hồn của cậu thuộc về tôi, tôi có quyền xử trí mỗi một điểm giá trị sinh mạng của cậu, lúc nào tôi bảo cậu chết cậu mới có thể chết, trước khi tôi ra lệnh ——" Bạch Liễu không gợn sóng nhìn Mộc Kha đã phát run, trên mặt không có lấy một chút biểu cảm nào, "—— cậu không có quyền tự quyết định cái chết cho bản thân, tôi hi vọng không có một lần nào nữa thấy cậu ra lệnh 【 delete me 】 với tôi, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ một chiều, chỉ có tôi ra lệnh với cậu, hết thảy mệnh lệnh của cậu tôi có quyền không chấp nhận không thi hành, hiểu chưa?"
Mộc Kha như đứa trẻ làm sai chuyện, cậu mê mang nhìn Bạch Liễu, khi ý thức được Bạch Liễu thật sự rất nghiêm túc nói chuyện với mình, có chút hốt hoảng luống cuống gật đầu: "Tôi biết."
"Coi như là sự trừng phạt vì cậu tự chủ trương." Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Tất cả điểm thưởng qua cửa lần này của cậu đều thuộc về tôi, cậu có ý kiến gì không?"
Mộc Kha rũ đầu, chọc chọc ngón tay mình: "... Không có."
Cách một hồi, Mộc Kha đột nhiên bắt đầu khóc thút thít, cậu đã rất cố gắng nhẫn nại rồi, nhưng vừa rồi còn cửu tử nhất sinh cảm xúc lẫn lộn, vừa an toàn được một chút lại bị Bạch Liễu mắng cho một trận, còn trừng phạt, cậu ngồi trên mặt đất ôm đầu gối co thành một đoàn, nước mắt từng giọt rơi lã chã, cậu dùng tay áo thô lỗ lau hai cái, hết sức khống chế dòng nước mắt không chịu dừng của mình.
Tức giận vì mình không thể ra sức, vô lực vì liên lụy Bạch Liễu phải tới cứu, cố gắng hi sinh chính mình bảo vệ Bạch Liễu, đến cuối cùng chỉ nhận được sự lạnh lùng không tán đồng của hắn, một lần nữa được Bạch Liễu giúp đỡ sống sót sau tai nạn khiến Mộc Kha cảm xúc vui buồn đan xen, xen lẫn chút tủi thân, khiến cậu không khống chế được muốn khóc.
"Khóc cái gì?" Giọng Bạch Liễu mang theo chút thở dài, "Ngẩng đầu lên, Mộc Kha, cậu có gì bất mãn với quyết sách của tôi sao?"
Mộc Kha khóc đến đôi mắt sống mũi đều đỏ, cậu ngẩng đầu lên, nước mắt từ lông mi tí tách rơi trên mặt đất, cậu nấc một cái, lời nói cũng không được liền mạch: "Không có, ức, bất mãn."
"Vậy cậu khóc cái gì?" Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi.
Mắt thấy Mộc Kha thút thít nhìn hắn lại quật cường không chịu mở miệng, Bạch Liễu dứt khoát nói thẳng, "Tôi ra lệnh cậu nói cho tôi tại sao cậu khóc."
"Tôi chỉ là, không hiểu." Mộc Kha khóc cực kỳ đau lòng, "Tại sao anh phải tới cứu tôi, tôi không còn chút giá trị nào, còn liên lụy đến anh, nếu anh chết thì phải làm sao bây giờ, một mình tôi khẳng định không có cách nào qua cửa, dù sao tôi cũng phải chết, tôi nếu là, huhuhu, tôi nếu là Mục Tứ Thành thì tốt rồi, cậu ấy ở đây nhất định có thể giúp anh được nhiều hơn."
"Tối nay trừ một bộ phận nhỏ cuối cùng, tất cả những chuyện còn lại, từ giả vờ là người chơi bình thường lẫn vào đội ngũ của Miêu Phi Xỉ, tránh thoát 【 cán cân thẩm phán 】, đến xem xong tất cả bút kí tìm ra 【 thuốc hay tục mệnh 】 quan trọng hơn cả." Bạch Liễu nhìn Mộc Kha, giọng hắn hòa hoãn lại, bình tĩnh bày tỏ, "Cậu đều hoàn thành tốt vô cùng, mà những chuyện trên Mục Tứ Thành không thể nào làm cho tôi được, thậm chí chính tôi cũng không làm được, chỉ có cậu có thể."
"Cậu có thể cảm thấy mình không có chút giá trị gì." Bạch Liễu sờ đầu Mộc Kha đang kinh ngạc, cười nhẹ trấn an, "Nhưng trong mắt tôi, việc cậu còn sống đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng, là giá trị không thể bị thay thế, cho nên tôi mới cứu cậu."
Trong mắt Mộc Kha chiếu ngược nụ cười dịu dàng của Bạch Liễu, nếu là Mục Tứ Thành, cậu nhất định sẽ nói với Mộc Kha rằng, chạy mau! Đây chính là nụ cười giả tạo kiểu đa cấp chuyên dụng của Bạch Liễu! Dùng để gạt người đó!
Mộc Kha cũng có thể cảm nhận được điều này, song cậu biết lời nói của Bạch Liễu là sự thật, đôi mắt cậu nhanh chóng nhòe đi, Mộc Kha dùng sức lau nước mắt, nhịn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lớn.
"Tôi sợ lắm, tôi cho rằng mình phải chết thật, tôi không có cách nào." Mộc Kha khóc lớn dùng ống tay áo lau nước mắt, như một đứa trẻ đi học bị bắt nạt đang tố cáo với bố mẹ, "Tôi thật sự rất cố gắng, tôi dùng hết các biện pháp để sống! Nhưng quái vật kia rất lợi hại! Nó đột nhiên, đột nhiên liền sống lại!"
Bạch Liễu cắt ngang: "Cậu không hề dùng hết biện pháp để sống."
Mộc Kha khóc lóc nhìn Bạch Liễu, cậu khóc có chút quá, tự dưng lớn gan phản bác Bạch Liễu: "Tôi có mà!"
"Cậu còn chưa xin tôi giúp đỡ." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Sau này nhớ thử một chút biện pháp này xem, chẳng qua, tối nay cậu đã làm không tệ, Mộc Kha."
Hắn như một thầy giáo nhà trẻ phát phiếu bé ngoan mà xoa đầu Mộc Kha.
Mộc Kha ngơ ngác được xoa đầu, nước mắt nhiều như vỡ đê.
"Hu hu hu hu!" Mộc Kha khóc không dừng được, "Hu hu, ừ, hức, ừm! Tôi lần sau, nhất định, nhất định nhớ!"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Bạch Liễu: Tất cả điểm thưởng của cậu lần này đều thuộc về tôi, coi như trừng phạt.
Xin hỏi hành động của Bạch Liễu mang tính chất gì?
A. Thường phạt phân minh, vì đào tạo cấp dưới tốt hơn.
B. Ông bố xấu tính nghĩ cách tịch thu tiền tiêu vặt của con.
C. Hành vi bóc lột lương lậu nhân viên tồi tệ (bạn tui cung cấp)
Bạn tui: Bị đầu độc, Kha Nhi hoàn toàn bị đầu độc! Mộc Kha đã giúp người ta làm việc lại còn phải trả công! Quá đáng lắm luôn á!