Nhìn Mộc Kha khóc không ngừng, Bạch Liễu sau mấy lần vẫn không làm cậu ngừng khóc được, kể cả khi đưa ra những câu như 【 tôi ra lệnh cho cậu không khóc 】, Mộc Kha cũng chỉ che miệng không kêu ra tiếng, nước mắt vẫn chảy lã chã, đặc biệt đáng thương sụt sịt, cậu căn bản không dừng được, có thể cần thêm mấy phút nữa.

Mộc Kha tự nhận mình không tính là đặc biệt thích khóc, nhưng không hiểu tại sao vừa thấy Bạch Liễu, cậu như đứa trẻ bị tủi thân gặp được bố mẹ, bố mẹ còn cho phép cậu cáo trạng, Mộc Kha cảm thấy nước mắt mình thực sự chảy mãi không hết.

Mặc dù cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cậu không nhịn được.

Mộc Kha cúi đầu xuống, một bên xấu hổ, một bên cảm thấy có chút... vui vẻ.

Bạch Liễu không quản Mộc Kha đang cố gắng khóc nhỏ tiếng nữa, hắn chuyển hướng sang Lưu Hoài biểu tình một lời khó nói hết ở một bên.

Lưu Hoài mặt viết đầy mấy chữ 【 anh bình thường toàn lừa dối đồng bạn thế này à? 】

Bạch Liễu làm như không thấy, hắn dùng giọng bình tĩnh nói về một chủ đề đứng đắn khác: "Chúng ta bàn về kế hoạch tiếp theo nhé?"

Lưu Hoài nhất thời thu biểu tình, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Liễu, sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình Bạch Liễu lừa dối Mộc Kha, Lưu Hoài có chút ảo não than thở: "Tôi vẫn không thể nào tin tưởng được tôi cứ như thế bị anh thuyết phục dễ dàng, cùng anh đối nghịch với Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, coi như phó bản này tôi có thể qua cửa, sau này cũng sẽ vướng vào rất nhiều rắc rối."

"Nhưng nếu cậu không cùng đội với tôi, cậu và em gái mình muốn qua cửa cực kỳ khó khăn." Bạch Liễu giương mắt, "Hơn nữa em gái cậu Lưu Giai Nghi hơn nửa sẽ bị Miêu Phi Xỉ trực tiếp huyết tế, hoặc là ăn."

Thuyết phục Lưu Hoài với Bạch Liễu mà nói là chuyện rất đơn giản, mà ý nghĩ tìm đến Lưu Hoài để mời chào lôi kéo cũng là một logic giản đơn.

Quái vật trong phòng Mộc Kha sống lại, dưới tình huống Bạch Liễu đã dùng xong kĩ năng tốc độ của Mục Tứ Thành, hắn phải cứu Mộc Kha ra khỏi ICU, nghĩa là lần 2 xông vào ICU ngay dưới mí mắt y tá.

Một mình Bạch Liễu hiển nhiên không làm được việc này, hắn cũng không có khả năng để bọn Miêu Phi Xỉ lại đi một lần, mặc dù không phải không thể lừa gạt họ đi thêm lần nữa, song kĩ năng của Miêu Phi Xỉ đã hao hết thể lực gã, loại tiêu hao này giống với Bạch Liễu, không thể dựa thuốc khôi phục thể lực khôi phục, gã sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cho nên Bạch Liễu nhiều nhất chỉ có thể lừa gạt người chơi loại phòng ngự tốc độ thấp là Miêu Cao Phụ đi mà thôi.

Mà tác dụng của Miêu Cao Phụ đối với công việc cần chạy trốn tốc độ cao Bạch Liễu cần mà nói, không lớn.

Bạch Liễu cần một người chơi có tốc độ di động cao, giỏi ẩn núp và bỏ trốn, hơn nữa Bạch Liễu cần biết nhược điểm của người đó để dễ khống chế —— không có lựa chọn nào phù hợp hơn Lưu Hoài.

Lưu Hoài và bọn Miêu Phi Xỉ đều ở tầng 5, tìm được phòng bệnh của người này cũng rất đơn giản, tầng 5 chỉ có ba bệnh nhân mới vào —— Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Phụ, Lưu Hoài.

Kí hiệu trên cửa phòng bệnh nhân mới khác với các phòng khác, loại trừ phòng Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ thì phòng còn lại chính là Lưu Hoài, nắm trong tay hai tập tiền đặt cược nặng ký là Lưu Giai Nghi và 【 thuốc hay tục mệnh 】, thời gian thuyết phục Lưu Hoài thậm chí không tốn đến một phút.

Lưu Hoài ngửa đầu ngã xuống giường, hai mắt có chút tan rã nhìn trần nhà mờ sương: "Anh nói Giai Nghi sẽ thành mục tiêu đi săn của đám 【 người đầu tư 】 chúng ta, chúng ta cần máu tươi của trẻ em tưới lên giường rơm mới có thể sống sót?"

"Tôi sửa lại hai chỗ cậu hiểu không đúng, thứ nhất, xác thực mà nói, không phải chúng tôi cần máu tươi của cô bé tưới giường rơm để sống sót, mà là chính cậu cần máu tươi của cô bé tưới giường rơm đào tạo huyết linh chi để sóng sót, cô bé chính là 【 thuốc hay tục mệnh 】 của người bệnh hiểm nghèo là cậu."

Lưu Hoài giơ tay lên che mắt, như đang trốn tránh gì đó mà mím chặt môi.

Sau đó Bạch Liễu ngước mắt nhìn Lưu Hoài, giơ hai ngón tay, rất bình tĩnh nói: "Thứ hai, tôi đã nói với cậu rồi, Lưu Giai Nghi không chỉ là mục tiêu săn bắt của 【 người đầu tư 】, đôi mắt mù của cô bé khiến cho cô bé khi ở trong đội ngũ trẻ em cũng thuộc về thế yếu."

Bạch Liễu giọng không nhanh không chậm: "Cậu phải biết, Lưu Hoài, bên viện mồ côi có một Tiểu Miêu Phi Xỉ thích ăn thịt trẻ em, cậu bạn nhỏ của tôi nói Miêu Phi Xỉ rất thích đi theo sau lưng Lưu Giai Nghi nuốt nước bọt, cô bé với đôi mắt khuyết tật như Lưu Giai Nghi ở phương diện nào cũng trong hoàn cảnh xấu, là đối tượng ra tay cực tốt của Tiểu Miêu Phi Xỉ."

"Ở trình độ nào đó mà nói, cô em gái Lưu Giai Nghi của cậu phải nói là 'một cổ hai tròng'."

Lưu Hoài chậm rãi siết chặt nắm đấm, cậu buông bàn tay đang che mắt, quay đầu nhìn thẳng về phía Bạch Liễu.

Bạch Liễu bình thản tiếp tục nói: "Mà tôi, tôi bảo đảm cậu bạn nhỏ của tôi sẽ bảo vệ em gái cậu, tối nay em gái cậu thành công gọi điện cho cậu chính là một trong số kết quả của việc cậu bạn nhỏ của tôi bảo vệ cô bé, tôi nói tôi sẽ bảo vệ Lưu Giai Nghi, là vì cô bé đó là đứa nhỏ bạn tôi muốn nhận nuôi."

Lưu Hoài hít sâu một hơi ngồi dậy, cậu ta khoanh chân ngồi trên giường nhìn Bạch Liễu: "Tôi hiện tại tin điều này, vậy anh nói xem, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

"Logic cơ bản của phó bản này đã rõ ràng." Bạch Liễu ngửa người về sau, tiện tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường của Lưu Hoài, lấy ra từ bên trong một cái bút, sau đó xé một tờ giấy không biết lấy từ quyển sách nào ra, cúi đầu viết viết vẽ vẽ phân tích.

Bạch Liễu có thói quen khi phân tích thì viết sơ đồ đơn giản ra, hắn dùng bút viết các từ mấu chốt: 【 phó bản cấp 2 】 【 50 - 80 】

Vừa viết, Bạch Liễu vừa nói chuyện: "《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 là một phó bản cấp 2 với tỉ lệ người chết ít nhất 50%, phó bản này chia nhỏ giá trị sinh mạng của chúng ta ra, phân đều cho hai thân phận khác nhau là 【 người lớn 】 và 【 trẻ em 】, mỗi bên chiếm 50%."

Bạch Liễu viết hai con số 【 50 】 lên giấy, sau đó vẽ một mũi tên đối kháng ở giữa chúng: "Nhưng hai tuyến thân phận ngay từ đầu đã không phải quan hệ hợp tác, bởi cuối cùng rõ ràng chỉ có thể sống sót nhiều nhất 50% mà thôi, như vậy thiết kế hợp lý hơn là chúng ta và trẻ em cùng chung giá trị sinh mạng thuộc quan hệ đối kháng."

Cho nên trước đó Bạch Liễu mới có thể giữ cảnh giác với Tiểu Bạch Lục, bởi ở một trình độ nào đó mà nói ——

"Chúng ta và các người bạn nhỏ kia là kẻ địch của nhau." Bạch Liễu nhàn nhạt ngước mắt nhìn Lưu Hoài mặt đã có chút trắng bệch, hắn tiếp tục tự thuật, "Mà 【 thuốc hay tục mệnh 】 đã chứng thực suy đoán này."

" 【 Người đầu tư 】 chúng ta muốn sống sót thì phải lấy máu từ trẻ em tương ứng, theo tiến trình bài Đồng dao Mẹ Ngỗng phát lúc mới vào —— 【 thứ hai sinh ra, thứ ba rửa tội, thứ tư kết hôn, thứ năm mắc bệnh, thứ sáu bệnh nặng thêm, thứ bảy chết đi, chủ nhật bị chôn trong đất 】, chúng ta ít nhất phải lấy được máu của trẻ em trước ngày bệnh nặng, cũng chính là thứ sáu, mới có thể thuận lợi sống sót, không thì vừa qua ngày này chúng ta liền chết."

Bạch Liễu viết lên giấy 【 deadline: ba ngày sau 】.

"Các trẻ em cũng giống vậy, chúng phải thoát khỏi viện mồ côi Ái Tâm trước khi bị chúng ta rút máu mới có thể sóng sốt, cho nên nhiệm vụ chính của chúng là thoát khỏi viện mồ côi."

Bạch Liễu dùng tay gõ gõ bút, như đang suy tư: "Thật ra tôi cảm giác Tiểu Bạch Lục, cũng chính là cậu bạn nhỏ của tôi đã phát hiện ra mối quan hệ đối kháng giữa hai bên, nhưng hành động tự đưa chuôi dao cho cậu ấy cầm khiến cậu ấy ý thức được tôi muốn làm gì, cậu ấy có thể tùy ý xử trí tính mạng tôi, giao phó tới mức độ này khiến cậu ấy cuối cùng vẫn lựa chọn đạt thành quan hệ hợp tác với chúng ta."

Lưu Hoài kinh ngạc nhìn Bạch Liễu chỉ còn 6 điểm giá trị sinh mạng, ngay khi đối diện với đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ của Bạch Liễu, Lưu Hoài run lên một cái, cậu ta biết Bạch Liễu muốn làm gì.

"Tôi xác nhận lần nữa một chút, cậu có thể vì em gái từ bỏ sinh mạng mình hay không?" Bạch Liễu ngước mắt nhìn Lưu Hoài thần sắc u ám không rõ, giọng hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như đang bàn luận về sống chết của chính mình, "Giá trị sinh mạng của tôi và Mộc Kha đã sắp thấy đáy, tin tưởng cậu cũng đã nhìn ra phương châm của chúng tôi rồi."

Bạch Liễu vô cùng bình tĩnh nói: "Chúng tôi "bỏ mẹ giữ con"."

Đến cuối cùng Tiểu Bạch Lục sở dĩ sẵn sàng tin tưởng hắn, cũng là bởi Bạch Liễu sẵn lòng vì Tiểu Bạch Lục mà hi sinh chính mình, để Tiểu Bạch Lục còn sống, vì thế Bạch Liễu cam tâm tình nguyên đưa cho Tiểu Bạch Lục chuôi dao có thể tùy ý đâm chết chính mình.

Mà Tiểu Bạch Lục cũng biết điểm này, hơn nữa sinh ra cảm giác tò mò với tinh thần phụng hiến và hi sinh bản thân không chút lý do của Bạch Liễu, đây chính là điều Bạch Liễu mong muốn, không có ai hiểu được làm cách nào để lấy được sự tin tưởng của hắn mười bốn tuổi hơn chính hắn —— đó chính là loại người dâng hiến không lý do với hắn như Lục Dịch Trạm.

Bạch Liễu mười bốn tuổi tin tưởng loại người như Lục Dịch Trạm, bởi giữa tổn thương chính mình và tổn thương Bạch Liễu, hắn biết Lục Dịch Trạm nhất định sẽ lựa chọn tổn thương chính mình.

Như vậy Tiểu Bạch Lục mười bốn tuổi trong phó bản cũng sẽ tin tưởng 【 người đầu tư 】 Bạch Liễu, Bạch Liễu biến thành 【 Lục Dịch Trạm 】 của chính mình —— một 【 người đầu tư 】 vô tư dâng hiến, thậm chí dám hi sinh cả tính mạng cho cậu.

Sắc mặt Lưu Hoài âm tình bất định.

Mà Bạch Liễu cứ như không thấy sắc mặt Lưu Hoài vậy, thu tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía tờ giấy trong tay.

Bạch Liễu hoàn toàn không bị tâm tình phức tạp giãy giụa, thờ ơ tiếp tục phân tích: "Hơn nữa theo cái nhìn của tôi, nếu chỉ lấy máu của một đứa trẻ thì không quá có khả năng đào tạo đủ huyết linh chi sống sót, bởi đây là một phó bản có tỉ lệ người chết thấp nhất là 50%, nếu như chỉ lấy được máu trẻ em của mình là xong, tôi cảm thấy không đủ bảo đảm xác suất tử vong bình thường của phó bản cấp 2."

Vừa nói, Bạch Liễu vừa viết lên giấy 【 6 → 3 】

"Cho nên nếu nhìn từ góc độ này, phó bản còn có nhiều thiết kế hơn thế, đơn thuần xét tỉ lệ người chết từ 50 - 80%, phó bản có tất cả 6 người chơi, vậy số người chơi chết đi sẽ nằm trong khoảng 3 - 4,8."

Bạch Liễu dùng bút phác họa một cô bé: "Tuy nhiên, phó bản còn có một điểm đặc thù nữa, ở phe trẻ em có một người chơi, cũng chính là Lưu Giai Nghi."

Nghe thấy cái tên Lưu Giai Nghi xuất hiện, tầm mắt Lưu Hoài chăm chăm trên mặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói: "Dưới tình huống chỉ có tổng cộng 5 đứa trẻ có thể lấy máu, giả sử phó bản này chỉ có tỉ lệ chết thấp nhất là 50%, tức chỉ cần chết 3 người chơi, giả sử Lưu Giai Nghi bị rút máu chết trở thành một trong 3 người tử vong, giả sử tất cả người chơi sống sót đều là 【 người đầu tư 】."

Bạch Liễu lại chuyên chú viết lên giấy: 【 Hiệu suất người đầu tư qua cửa lớn nhất 】

"Vậy thì dưới tình huống tất cả điều kiện có lợi nhất với người đầu tư đều thỏa mãn, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống sót 3 người đầu tư, dựa theo tỉ lệ này và tiền đề là tỉ lệ người chết 50%, một người đầu tư muốn qua cửa đại khái cần máu của 1,6 đứa trẻ."

Bạch Liễu viết lên giấy con số 【 1,6 】, sau đó dùng hai vòng tròn khoanh riêng 【 1 】 và con số sau dấu phẩy thập phân 【 6 】 lại.

Ánh mắt hắn trầm tư: "Như vậy, ai là 【 1 】, ai là 【 0,6 】, phó bản đã ám chỉ vô cùng rõ ràng."

"Trẻ em do chúng ta đầu tư chính là trẻ em cần rút máu chủ yếu, cũng chính là 【 1 】, dùng máu trẻ em chính mình đầu tư tưới giường rơm, lại thêm máu của 【 0,6 】 đứa trẻ khác, liền có thể đào tạo ra bụi huyết linh chi lớn có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo." Bạch Liễu sắc mặt bình tĩnh viết một chữ X to gạch đi con số 【 1,6 】, "Nhưng phương án này đã bị tôi loại trừ, tới lãi suất quá thấp."

"Tại khả năng mọi phương diện đều thuận lợi cho 【 người đầu tư 】 qua cửa, rất lớn xác suất cần đến máu tận 1,6 đứa trẻ mới có thể qua cửa, hi sinh một người đầu tư không lấy máu, nói cách khác đến cuối cùng lắm giữ được an toàn của 1,6 đứa trẻ."

"So với đám người trưởng thành hút máu chúng ta, giá trị sống sót, lãi suất qua cửa xa không lớn bằng trẻ em." Bạch Liễu đơn giản vẽ một chiếc lồng bảo vệ cho 【 Lưu Giai Nghi 】 trên giấy, nói tiếp, "Cho nên tôi quyết định ưu tiên bảo toàn giá trị sinh mạng của tuyến thân phận trẻ em, 【 thuốc hay tục mệnh 】 không có hiệu quả với tôi và Mộc Kha, bởi chúng tôi sẽ không làm nhiệm vụ tuyến thân phận chính."

Bạch Liễu nói tới chỗ này, ý vị không rõ nhìn Lưu Hoài sắc mặt tái nhợt, hơi dừng: "Song tình huống của cậu và tôi hơi khác biệt, chúng tôi dù hi sinh chính mình để bảo vệ chính mình thời vị thành niên, nếu kế hoạch thành công, bản thân chúng tôi sẽ không chết, chúng tôi có thể qua cửa."

"Nhưng cậu, Lưu Hoài, tình huống của cậu thì khác." Bạch Liễu ánh mắt tối tăm nhìn Lưu Hoài, "Cậu và Lưu Giai Nghi là hai cá thể tồn tại độc lập đối nghịch, nếu cậu lựa chọn ưu tiên bảo toàn Lưu Giai Nghi, xác suất rất lớn cậu sẽ vì không có được máu mà chết."

"Cho nên cậu muốn lựa chọn thế nào?"

Rõ ràng là một lựa chọn rất tàn nhẫn, giọng Bạch Liễu lại mang theo tò mò nghiên cứu, hắn ngước mắt nhìn Lưu Hoài, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú, mang theo chút quan sát suy tính khi nhìn một loại sinh vật khác biệt với chính mình.

—— Lưu Hoài có thể vì em gái mình làm đến mức nào? "Tình yêu" với em gái trong miệng người này, thật sự có thể giống như người kì lạ Lục Dịch Trạm, thật sự có thể vì loại tình cảm không lý do này buông tha toàn bộ ích lợi của bản thân sao?

Đặc biệt là với một người có ý chí cầu sinh mãnh liệt như Lưu Hoài —— Bạch Liễu thờ ơ nghĩ đến, cây bút trong tay hắn tùy tiện chấm từng điểm từng điểm lên chiếc lồng bảo vệ của 【 Lưu Giai Nghi 】, rất nhanh, trước lồng bảo vệ liền hiện lên rất nhiều điểm đen kì quái, tựa như bị bao phủ bởi một tầng bóng mờ.

Lưu Hoài như một gốc cây lặng đi bên mép giường, hai tay cầm đoản kiếm để dọc bên người, yên lặng dại ra, tiếng hít thở lại dồn dập.

Bạch Liễu nhanh chóng thu tầm mắt, hắn thấy được trên mặt Lưu Hoài sự giãy giụa cùng nỗi sợ hãi đan xen khiến cả ngũ quan cậu ta đều vặn vẹo, một nỗi sợ hãi không thể nào khống chế.

Sợ hãi và do dự chân thật vô cùng, nỗi sợ hãi và chùn bước trước tử vong khiến lời tự bạch rằng cậu ta có thể vì em gái hi sinh hết thảy trước đó như một trò cười, một cách tâng bốc rêu rao tự mình cảm động, Bạch Liễu rất nhanh cảm thấy thật tẻ nhạt và vô vị, hắn không quan sát Lưu Hoài nữa, mà hờ hững nghĩ —— thật đúng là không khác gì những kẻ tự cho là đúng hắn từng gặp.

Bạch Liễu cho rằng mình có thể thấy cái thứ mà mình không thể hiểu được mà hắn từng thấy trên người Lục Dịch Trạm, quay đi quay lại hóa ra vẫn thế, những lời như 【 ta yêu ngươi 】, 【 ta sẵn lòng vì ngươi mà bỏ ra hết thảy 】 chỉ như khúc mía, đảo ra đảo lại mấy trăm triệu lần ngoài miệng lưỡi, cuối cùng thành đống bã nhổ ra ngoài.

Bã nhổ ra cái gì cũng không còn, có chút ngọt cũng đã giữ lại cho riêng mình, cuối cùng người khác bị dính vào chẳng qua mà mảnh bã dính nước miếng tự mình cảm động, bóp một cái là nát, thứ rác rưởi không chút giá trị.

Người, cuối cùng vẫn là ích kỉ.

Bạch Liễu tản mạn mở miệng: "Nếu cậu muốn lấy thân phận người đầu tư qua cửa, tôi cũng có thể để Tiểu Bạch Lục giúp cậu lấy..." máu của Lưu Giai Nghi.

"Bạch Liễu, nếu tôi chết, bạn anh thật sự sẽ nhận nuôi Giai Giai sao?" Lưu Hoài nhìn Bạch Liễu, trên mặt còn mang theo thần sắc sợ hãi, còn có chút mơ hồ thấp thỏm.

Lưu Hoài như thú mẹ sắp bị tách khỏi đứa con của mình, trên mặt có thật nhiều bất an: "Giai Giai bị mù, lại thích dính tôi, tôi sợ sau khi tôi đi rồi một mình nó sống không tốt, tôi cảm giác bạn anh rất tốt, có thể chăm sóc nó, nếu anh nguyện ý nghĩ cách chữa mắt cho con bé..."

Sinh viên chưa tốt nghiệp này bắt đầu lải nhải đủ loại chuyện cần chú ý khi chăm sóc trẻ con, thật sự có chút không hài hòa, khiến cậu ta bỗng dưng như biến thành bậc phụ huynh thành thục, đầy kinh nghiệm tầm tuổi Lưu Phúc và Hướng Xuân Hoa.

Vẻ sợ hãi trên mặt Lưu Hoài chưa từng tiêu giảm, nhưng mỗi một lời nói ra đều là vì Lưu Giai Nghi, tựa hồ so với cái chết của bản thân cậu ta, cậu ta còn sợ việc mình chết làm Lưu Giai Nghi sống không tốt hơn:

"Con bé buổi tối không thích ngủ một mình, có một con gấu bông, là tôi tự tay làm cho nó, có chút cũ nhưng nó rất thích, các anh nếu mang nó rời khỏi viện mồ côi, nhớ mang theo con gấu bông đó đi, bình thường con bé không thích nói nhiều, nhưng rất hiểu chuyện, chỉ là lúc nào không nghe thấy âm thanh gì sẽ rất sợ, mở TV cho nó nghe là được rồi, nó thích chuột lắm, chỉ có điều là trẻ con nên ra tay có chút không biết nặng nhẹ, các anh đừng mua cho nó chơi, chơi chết rồi nó lại khóc rất thảm cho xem..."

Bạch Liễu trầm tĩnh rất lâu, hắn nhìn Lưu Hoài, cắt ngang lời cậu ta: "Cậu thật sự nghĩ xong rồi, vì em gái hi sinh chính mình?"

Lưu Hoài hơi tạm dừng một giây: "Chuyện này không cần nghĩ."

"Tôi tiến vào trò chơi, chính là để cho con bé một tương lai tươi sáng hơn, tiền đề của ước nguyện này là, con bé phải sống."

Suy nghĩ của Lưu Hoài rất rõ ràng, cậu ta nhìn Bạch Liễu, nở nụ cười ngượng ngùng: "Bạch Liễu, nếu tôi mà lợi hại như anh và Mục Tứ Thành thì tốt quá, nhưng tôi không phải, tôi không thể mang lại tương lai tươi sáng cho em gái mình, song tôi có thể liều mạng giúp con bé sống tiếp, đây cũng là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho con bé."

"Thật ra chết không phải chuyện gì khó tiếp thu lắm." Lưu Hoài như thở phào nhẹ nhõm, cậu ta trùng bả vai, chợt lắc đầu, lảm nhảm như đang tự an ủi mình, "Lúc vào trò chơi tôi cũng biết sớm muộn gì sẽ có ngày này, chẳng qua Giai Giai còn chưa có chỗ nhờ cậy, nó còn không nhìn thấy, tôi luôn không cam lòng..."

Mà không cam lòng cũng vô ích, trong phó bản mà cậu ta muốn sống thì Lưu Giai Nghi phải chết thế này, trò chơi tàn nhẫn không cho cậu ta cơ hội không cam lòng.

"Nếu như, nếu như giết chết bất kì người nào có thể giúp tôi sống tiếp, tôi cũng sẽ không để ý hết thảy thử một lần..." Lưu Hoài yên lặng, cậu thả thõng vai, trầm mặc không nói gì.

Nước mắt từ khóe mắt Lưu Hoài rơi xuống, nện trên thanh đoản kiếm cậu ta nắm chặt trong tay —— cậu ta đã từng vì sống mà dùng đoản kiếm suýt đâm chết bạn thân nhất của mình.

Nhưng cuối cùng, cậu ta gặp phải người cậu ta không cách nào phản bội.

Bạch Liễu cũng không quấy rầy cậu ta, Lưu Hoài ngồi trên chiếc giường vốn phải tưới máu tươi, sắc mặt tái nhợt như một tử thi sắp vào quan tài, bàn tay cầm đoản kiếm hơi run rẩy, Bạch Liễu cảm thấy rất buồn cười —— Lưu Hoài đến lúc này mới thấy sợ hãi vì cái chết sắp tới của bản thân.

Thời điểm biết mình sẽ chết, phản ứng đầu tiên của Lưu Hoài là Lưu Giai Nghi, sau đó mới là bản thân, phản ứng theo tiềm thức thế này khiến Bạch Liễu cảm thấy không thể hiểu nổi.

Lưu Hoài cúi đầu sầu thảm cười, siết chặt quả đấm, hít sâu một hơi lại ngẩng đầu lên.

"Bạch Liễu, tôi nhớ kĩ năng cá nhân của anh là giao dịch, nếu tôi chết, tôi có thể, có thể đưa cho anh một thứ đồ rất hữu dụng." Lưu Hoài nhìn Bạch Liễu, cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi, ánh mắt trống rỗng, chỉ còn nước mắt sợ hãi, cậu ta cầm lấy tay Bạch Liễu, giọng nghẹn ngào, "Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải giúp tôi..."

"Làm Lưu Giai Nghi có thể nhìn thấy đúng không?" Bạch Liễu nói, hắn nhìn khuôn mặt uể oải tuyệt vọng của Lưu Hoài, bình tĩnh thu tầm mắt, "Chờ cậu chết rồi hãy nói, tôi không làm giao dịch suông."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện