Ngày thứ tư trong ca dao là ngày 【 kết hôn 】, mà kết hôn cũng đại biểu cho sự xứng đôi 【 1v1 】 ở một tầng nghĩa khác.
Người đầu tư sắc mặt cuồng nhiệt lần lượt đi lên đem trẻ em run rẩy ngâm vào nước, sau đó vớt lên, sau khi vớt lên bên cạnh sẽ có người tiến tới rút máu của trẻ em vào túi đựng, người đầu tư cầm túi đựng máu mang trên mặt nụ cười thỏa mãn đi xuống.
Rất nhanh liền đến lượt Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ trước mặt Bạch Liễu.
Tiểu Miêu Phi Xỉ một mực khóc nháo, bị Miêu Phi Xỉ không chịu được ấn vào nước sau đó rút máu, mặt mũi trắng bệch, Tiểu Miêu Cao Phụ cũng cả người phát run, song thuận theo hơn nhiều, tựa hồ ý thức được phản kháng là vô dụng, cậu ta nhìn người đầu tư bốn phía, đôi mắt lộ ra tuyệt vọng bi ai, run rẩy đưa tay ra để bị rút máu.
Miêu Phi Xỉ xuống dưới rồi tiện tay ước lượng túi máu một chút: "Chừng 100 ml, chậc, nếu không phải còn phải mang đến bệnh viện kiểm tra, con thực sự muốn làm luôn một hớp."
Miêu Cao Phụ nhìn chung quanh một vòng: "Trẻ em và người đầu tư bên dưới là đối ứng với nhau từng người một, chúng ta nếu ra tay với trẻ em của người khác, người đầu tư bệnh nặng không có trẻ em rất nhanh sẽ biến thành quái vật giống quái vật trong ICU, chúng ta rất có thể bị quái vật người đầu tư đối ứng với trẻ em ghim giá trị thù hận công kích."
Miêu Phi Xỉ cau mày: "Vậy tốt nhất vẫn là ra tay với trẻ em của NPC người đầu tư, bị ghim giá trị thù hận rất phiền, về sau nó sẽ đánh lén chúng ta."
"Hơn nữa chúng ta vốn chuẩn bị ra tay với trẻ em của người chơi mà." Miêu Phi Xỉ ném túi máu rồi đỡ chơi, ánh mắt nhìn chằm chằm chất lỏng đong đưa trong túi, "Con lấy Tiểu Bạch Liễu, cha lấy con nhỏ mù kia đi, thế nào? Vẫn nên chừa lại trẻ em của Mộc Kha của chúng ta chứ nhỉ."
Vừa nói Miêu Phi Xỉ vừa tùy ý quay đầu nhìn Bạch Liễu ngồi sau lưng họ, cười hì hì: "Coi như là hồi báo Mộc Kha đã nói 【 thuốc hay tục mệnh 】 cho chúng ta, chúng ta không động vào trẻ em của cậu ta vậy, nhưng nếu cần hơn một đứa trẻ để qua cửa, vậy thì Mộc Kha, cậu tự nghĩ cách đi, Tiểu Bạch Lục và con nhỏ mù kia là của chúng tôi."
"Chẳng qua cậu vẫn còn cách khác." Miêu Cao Phụ rất dối trá trấn an Bạch Liễu, hắn ta vỗ vỗ bả vai hắn, "Cậu có thể thử để Tiểu Mộc Kha chạy khỏi viện mồ côi, chỉ cần trên đường trốn đi cậu nhóc không bị người nào hay quái vật nào bắt, thuận lợi chạy ra ngoài sống sót hoàn thành nhiệm vụ chính, cậu nhóc thành công, cậu cũng có thể qua cửa."
Tuy rằng Miêu Cao Phụ an ủi Bạch Liễu vậy, nhưng rõ ràng cả Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ đều cảm thấy phương án này xác suất thất bại quá cao.
Hai người từ ban đầu hoàn toàn không hề đặt hi vọng qua cửa lên tuyến thân phận trẻ em, đây là một phó bản cấp 2, để một đám trẻ con cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu thành công trốn ra từ trong tay một đống quái vật cấp A+ là điều không thể, cả người chơi cấp A còn thấy khó chứ đừng nói gì đám trẻ.
Đây là phương án cơ hồ khả năng thành công bằng 0.
Bạch Liễu cúi đầu, làm bộ súc vai run rẩy: "Được, tôi sẽ thử một chút."
Miêu Phi Xỉ thấy Bạch Liễu như vậy, khinh thường cười cợt hai tiếng, quay đầu tiếp tục chơi với túi máu của mình.
Ngay khoảnh khắc Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ quay mặt đi, trên mặt Bạch Liễu khôi phục bình tĩnh —— để trẻ em trở thành chủ thể phó bản đúng là một sách lược vô cùng mạo hiểm, song cũng là sách lược lãi suất cao nhất, nguy hiểm thấp nhất mà trước mắt Bạch Liễu có thể tính toán ra.
Mặc dù trình độ nguy hiểm cũng đã đủ cao.
"Người đầu tư của Mộc Kha, mời lên rửa tội cho trẻ em của ngài." Viện trưởng cao giọng nói.
Bạch Liễu ngước mắt, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Lục mặc đồ trắng trên mặt không biểu tình, họ cách ngọn lửa từ cây nến, vô cùng ngắn ngủi nhìn nhau một cái, Tiểu Bạch Lục quay mặt đi trước, cậu không có thói quen bị người ta nhìn thẳng, Bạch Liễu bỗng nhiên cong môi mỉm cười, nụ cười mang theo chút hoài niệm cùng lười biếng chắc chắn.
—— hắn năm mười bốn tuổi, chuyện am hiểu nhất chính là chạy khỏi viện mồ côi.
Bạch Liễu thành thực tiến lên, thân phận của hắn bây giờ là người đầu tư của Mộc Kha, hắn nên rửa tội cho cậu nhóc, Bạch Liễu dưới sự chỉ đạo của viện trưởng đứng yên trước mặt Tiểu Mộc Kha.
Tiểu Mộc Kha khẩn trương nuốt nước bọt nhìn về phía hắn, cậu đưa cây nến cho viện trưởng, mở ra cánh tay mình, thân thể không khống chế được run rẩy.
Tiểu Mộc Kha thật sự rất sợ, cậu sợ đến mức phân không rõ trước mặt không phải người đầu tư của mình, dù sao thì người đầu tư đều trông giống hệt nhau.
Bạch Liễu dựa theo chỉ thị của viện trưởng, tay xuyên qua đầu gối Tiểu Mộc Kha, ôm Tiểu Mộc Kha lên.
Tiểu Mộc Kha ôm lấy cổ Bạch Liễu, sợ hãi tràn ra ngoài từ ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể cậu, đôi chân trên không run rẩy bẩy, mặt trắng bệch, trên mặt Bạch Liễu không có biểu tình, hắn cũng không trấn an Tiểu Mộc Kha, mà rất bình tĩnh nghiêng người về phía trước đem Tiểu Mộc Kha đặt chìm vào nước.
Tiểu Mộc Kha chậm rãi chìm vào nước, cậu sợ hãi nắm tay nhắm chặt mắt, bọt khí từ khuôn mặt cậu nổi lên, cậu có thể cảm nhận được nước mắt nóng bỏng của mình dung nhập vào làn nước lặng băng, cứ như nhiệt độ cơ thể cậu hoàn toàn bị nước rửa trôi, trở nên lạnh giá.
Mình sẽ chết sao... Tiểu Mộc Kha có chút hoảng hốt nghĩ, tim mình hình như... không đập nữa, cảm giác.
Mấy chục giây sau, Bạch Liễu lại ôm cậu ra, Tiểu Mộc Kha cả người ướt đẫm từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bờ môi tím bầm, theo bản năng ôm chặt cổ Bạch Liễu, ho khan khạc nước ra ngoài, người chờ rút máu Mộc Kha bên cạnh tiến lên, rút nắp cao su bảo vệ lộ ra mũi kim bén nhọn bên trong.
Tiểu Mộc Kha hoảng sợ vô cùng điên cuồng lắc đầu lui về sau, cậu cơ hồ muốn bắt quần áo Bạch Liễu leo lên tận đầu hắn, Bạch Liễu nắm lấy mắt cá chân không ngừng giãy giụa của cậu.
Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha đôi mắt ướt nước: "Em an tĩnh một chút." Sau đó ngẩng đầu nói với người chuyên rút máu, "Không cần rút máu nó."
Người kia và cả Tiểu Mộc Kha đang giãy giụa đều ngẩn ra.
Viện trưởng hỏi: "Người đầu tư, ngài chắc chắn không lấy máu đứa trẻ này sao? Sau khi ngài mang nó đi nếu nó có bệnh gì ảnh hưởng đến ngài, chúng tôi sẽ không phụ trách."
"Bất kể máu nó thế nào." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng, thái độ nhạt nhẽo, "Cũng không cần lấy máu kiểm tra sàng lọc, tôi chắc chắn nó chính là đứa trẻ tôi muốn, chính tôi gánh vác mọi hậu quả."
Tiểu Mộc Kha ướt nhẹp rúc trong lồng ngực Bạch Liễu, cậu kinh ngạc nhìn hắn, đuôi tóc vẫn còn nước nhỏ giọt.
Bạch Liễu cúi đầu nhìn Tiểu Mộc Kha trong ngực một cái, thả cậu bạnh nhỏ còn chưa hồi phục tinh thần xuống, nói nhỏ bên tai Tiểu Mộc Kha 【 Cùng Tiểu Bạch Lục rời khỏi đây, anh không lấy máu em 】, sau đó như không có việc gì xảy ra vỗ vai Tiểu Mộc Kha, Bạch Liễu đứng dậy đi xuống ngồi về vị trí cũ.
Tiểu Mộc Kha ngơ ngác nhận cây nến của mình từ chỗ viện trưởng, về hàng đứng cạnh Tiểu Bạch Lục.
Rất nhanh, Tiểu Mộc Kha kịp phản ứng lại đây, cậu nhóc nhích tới gần thì thầm vào tai Tiểu Bạch Lục, giọng nói có chút kích động: "Tiểu Bạch Lục, anh ấy là người đầu tư của anh đúng không! Anh ấy nói không rút máu em, như anh nói ý!"
"Anh nói rồi." Tiểu Bạch Lục bình tĩnh trả lời, "Anh ta là một người đầu tư kì quái, không muốn sống vì cứu chúng ta."
Nhưng cũng rất nhanh, Tiểu Mộc Kha hoảng sợ nhìn về phía Tiểu Bạch Lục: "Nhưng anh ấy là người đầu tư của anh mà, sao lại làm lễ rửa tội cho em? Anh ấy rửa tội cho em rồi thì anh phải làm sao bây giờ?!"
"Người tiếp theo, Tiểu Bạch Lục, mời người đầu tư của Tiểu Bạch Lục tiến lên rửa tội cho cậu bé." Viện trưởng nhìn về phía Tiểu Bạch Lục.
Tiểu Bạch Lục thuận theo cúi đầu bước ra khỏi hàng.
Viện trưởng gọi hai ba lần, bên dưới không có ai trả lời, bỗng nhiên có một người cười khinh miệt, chậm rãi đứng lên đáp: "Viện trưởng, người đầu tư của Tiểu Bạch Lục bất hạnh qua đời, không bằng để tôi lên giúp cậu bé rửa tội?"
Người đứng lên đúng là Miêu Phi Xỉ.
"Không được, vị người đầu tư tiên sinh này, ngài đã rửa tội cho một đứa bé rồi." Viện trưởng từ chối Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ nhìn Tiểu Bạch Lục một cái, liếm liếm môi tiếc nuối ngồi xuống.
Viện trưởng đi tới trước mặt Tiểu Bạch Lục, dùng ánh mắt u ám như nhìn món hàng hóa ế ẩm đánh giá Tiểu Bạch Lục, lời nói từ miệng phát ra lại từ bi thương hại, "Người đầu tư đáng thương biết bao, đứa nhỏ đáng thương biết bao, cháu đã bị vứt bỏ, a, dĩ nhiên, bản thân việc cháu tới viện mồ côi đã đại biểu cháu bị cha mẹ vứt bỏ, mà bây giờ ngay cả người đầu tư có thể phát huy giá trị duy nhất của cháu, sẵn lòng mang cháu đi cũng đã từ bỏ cháu ngay trước lễ rửa tội."
Tiểu Bạch Lục cúi đầu đứng nghe viện trưởng trách mắng, con ngươi đen nhánh nhìn ngọn nến trong tay, ánh lửa chiếu lên gương mặt không biểu tình của cậu, sáng sáng tối tối.
"Cháu là một đứa trẻ bị thần linh vứt bỏ." Viện trưởng làm bộ làm tịch thở dài, "Tội ác trên người cháu không thể đo đếm, cho nên thần linh lựa chọn để tất cả mọi người vứt bỏ cháu, cháu biết chính mình sai ở đâu sao, Tiểu Bạch Lục?"
"Cháu nghĩ mình không biết, viện trưởng." Tiểu Bạch Lục rất bình tĩnh trả lời.
Viện trưởng dùng con mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Bạch Lục, ngôn từ chính nghĩa khiển trách cậu: "Bạn nhỏ, cháu sai ở chỗ không có ai nguyện ý giúp cháu rửa sạch tội ác sinh ra đã mang trên mình, cháu cần làm lễ rửa tội một mình, phải ở trong ao rất lâu mới có thể rửa sạch những tội ác ấy."
Tiểu Bạch Lục bị viện trưởng dắt tới trong bồn tắm, thời điểm Tiểu Bạch Lục còn chưa kịp đứng vững, viện trưởng đã cầm đi cây nến trong tay Tiểu Bạch Lục, ấn Tiểu Bạch Lục ngồi xuống nước, mặt không cảm xúc, cao cao tại thượng nhìn xuống Tiểu Bạch Lục.
Bà ta một tay giơ cao cây nến, một tay khác ấn đỉnh đầu Tiểu Bạch Lục, không chút do dự nắm tóc cậu, dùng sức dí xuống nước: "Cháu cần được rửa sạch sẽ, cháu ta."
Tiểu Bạch Lục bị ấn vào nước, mặt cậu hướng lên trên bị ấn chìm hẳn dưới mặt nước, hít thở khó khăn khiến cậu phản ứng theo bản năng muốn bắt lấy hai bên thành bồn tắm, rất nhanh, Tiểu Bạch Lục không khỏi không buông lỏng tay để mình hoàn toàn chìm nghỉm xuống dưới.
Viện trưởng nắm tóc cậu ấn xuống nước dịu dàng cười, bà ta giơ cây nến còn đang cháy, rũ mi nhìn Tiểu Bạch Lục dưới làn nước: "Trước khi cây nến này cháy hết, Tiểu Bạch Lục, cháu không được phép rời khỏi nước."
Ánh sáng từ cây nến lay động nhảy nhót, nến chảy nhỏ giọt rơi xuống mu bàn tay bắt lấy bồn tắm của Tiểu Bạch Lục, cảm giác đau nhói như bị lửa thiêu khiến Tiểu Bạch Lục theo bản năng buông lỏng tay, bàn tay theo thành bồn trơn trượt trôi xuống.
Sóng nước trong veo tới lui trong mắt Tiểu Bạch Lục, cậu thấy viện trưởng mặt mày dịu dàng vui vẻ cách một lớp nước, bị khúc xạ vặn vẹo trở nên dữ tợn đáng sợ.
Giọt nến chảy vừa chạm vào mặt nước liền đông lại, biến thành một vật như móng tay trẻ em bị vặt xuống lơ lửng trong nước, tóc cậu còn đang bị viện trưởng ấn, Tiểu Bạch Lục bị bắt giương cổ, khuôn ngực vì thiếu dưỡng khí phập phồng rất nhanh, cậu như một con thú nhỏ bị bắt, không có sức phản kháng, chẳng qua ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh một cách đột ngột, bình tĩnh đến giống như người bị ấn xuống nước không phải cậu.
Cậu dường như đã sớm đoán được mình sẽ phải trải qua chuyện này.
Sau đó, ngay khi dưỡng khí của Tiểu Bạch Lục sắp hao hết, cậu liền nắm lấy cơ hội, dùng hết toàn lực nhấc mặt lên khỏi mặt nước hít một hơi thật sâu, tiếp theo lại bị viện trưởng nhanh chóng ấn xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại, cái cảm giác giãy giụa toàn lực chạy trốn khỏi cái chết, tưởng chừng chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ ngạt thở tử vong.
Tiểu Mộc Kha nhìn thấy ậy bắt đầu che miệng, hốc mắt ửng đỏ, Miêu Phi Xỉ thấy Tiểu Bạch Lục bị tra tấn thì lộ biểu tình vui thích, gã rướn cổ định tới gần hơn xem kĩ khuôn mặt thống khổ của Tiểu Bạch Lục.
Miêu Cao Phụ ngược lại không quá thích cảnh tượng hành hạ trẻ em lúc này, nó khiến hắn ta nhớ lại đứa trẻ từng bị Miêu Phi Xỉ bắt cóc, hắn ta hơi nghiêng mặt đi không nhìn, sắc mặt đen sì.
Mà Bạch Liễu ở dưới an tĩnh nhìn, ánh mắt hắn dường như có bừng tỉnh, lại dường như có ôn hòa.
Tựa như người đang ở dưới nước giãy giụa bên bờ sự sống và cái chết không phải hắn mười bốn tuổi, cũng không phải tiền đặt cược duy nhất để hắn qua cửa phó bản vậy.
Trí nhớ phủ bụi như theo từng lần Tiểu Bạch Lục nhô ra khỏi mặt nước, từ từ hiện ra trong óc hắn.
Bạch Liễu rất ghét nước, bởi hắn đã từng vì phạm sai lầm mà bị trừng phạt giống như Tiểu Bạch Lục bây giờ, hình như lúc đó cũng tầm mười bốn tuổi, Bạch Liễu không nhớ rõ lắm, loài người sẽ quên đi những kí ức gây khó chịu theo bản năng, lúc đó hắn làm một ít chuyện sai trái, hắn cầm tiền của một người lớn, đồng ý giúp hắn ta làm vài chuyện, cũng y hệt Tiểu Bạch Lục vậy.
Sau đó rất nhanh liền bị những đứa trẻ khác trong viện mồ côi tố cáo, viện trưởng viện mồ côi khi ấy dùng ánh mắt kinh hoàng sợ hãi nhìn hắn, cứ như hắn làm ra chuyện gì cực kỳ tà ác vậy, dĩ nhiên Bạch Liễu, khi đó còn gọi là Bạch Lục, cũng vì bản thân thích những câu chuyện kinh dị máu me mà bị viện trưởng và các giáo viên sợ hãi nghị luận từ lâu.
Ánh mắt họ nhìn Bạch Liễu, chính là loại ánh mắt sợ hãi chán ghét kiểu 【 A, tao biết mà, mày rốt cuộc cũng sẽ làm ra chuyện như vậy 】.
Nói thật, Bạch Liễu còn khá hưởng thụ ánh mắt này, chẳng qua rất nhanh hắn bị trừng phạt.
Bạch Liễu híp mắt, có chút mờ mịt hồi tưởng —— hình như là ấn đầu hắn vào trong thứ gì đó, hắn không nhớ lắm, chỉ nhớ là một thứ đồ đựng đựng đầy nước, vừa đánh chửi hắn vừa thét lên mắng hắn lần sau không thể làm vậy, hắn khom người ho sặc sụa, nhu thuận đồng ý.
Nhưng các giáo viên kinh hoảng thất thố như vất vả lắm mới tìm được cơ hội trừng trị hắn vậy, họ không hề đơn giản vậy mà bỏ qua tiểu ác ma, thay phiên nhau ấn đầu hắn một hồi, đến lúc mệt mỏi hết hứng thú mới thôi, sau đó vui vẻ như vừa dạy dỗ được một tên tội phạm giết người rời đi.
Lục Dịch Trạm cũng bị ngộp nước một buổi chiều thở hổn hển nằm trên đất, bên cạnh anh là Bạch Liễu sắp hấp hối, hoặc có thể gọi là Bạch Lục, hắn khi đó còn chưa đổi tên.
Bởi Lục Dịch Trạm là một tên ngốc hiếm thấy trên đời, sau khi thấy những đứa trẻ khác tố cáo giáo viên, giáo viên ép hỏi rốt cuộc là ai làm chuyện xấu, Lục Dịch Trạm đứng ra cõng nồi thay Bạch Liễu, chủ động nhận là mình làm, mời giáo viên phạt mình —— con hàng này thậm chí còn không biết Bạch Liễu đã làm gì, đã như tranh công mà nhanh nhẹn đội nồi.
Tiếc rằng tấm lòng tốt muốn dâng hiến của Lục Dịch Trạm không nhận được kết cục tốt lắm —— đứa nhỏ đi tố cáo cắn chặt là Bạch Liễu làm không chịu nhả ra.
Kết quả sau cùng chính là Bạch Liễu và tên tưởng đồng lõa thực ra chả làm gì cả Lục Dịch Trạm đều bị giáo viên hung hăng trừng phạt.
Coi như đều bị phạt, Lục Dịch Trạm là đứa trẻ ngoan nổi tiếng, giáo viên đều rất thích anh, anh vốn sẽ không bị trừng phạt nặng như thế, nhưng anh không chịu đi, giáo viên phạt Bạch Liễu bao lâu, anh phải ở lại bồi Bạch Liễu bấy lâu, đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà đỏ mắt đứng cạnh Bạch Liễu, như một con trâu ngoan cố, ai tới khuyên đều không đi, cũng không mắng chửi người, không ngăn cản giáo viên, chính là không chịu đi, cứ đứng nhìn Bạch Liễu ho khan chằm chằm.
Bạch Liễu bị ấn vào nước, Lục Dịch Trạm liền vùi đầu mình vào nước, xem Bạch Liễu giãy giụa bên dưới, gấp gáp nói sắp xong rồi, cậu kiên trì chút né, Bạch Liễu, sắp xong rồi.
Tớ ở đây này, Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm dưới nước dường như gào thét nói vậy, tớ tin tưởng cậu không hề làm chuyện xấu gì hết!
Bạch Liễu ở dưới nước nhìn Lục Dịch Trạm vì mình nói chuyện, miệng thở ra bọt khí, nhìn Lục Dịch Trạm nóng nảy an ủi hắn, phát hoảng phát ra tiếng òng ọc òng ọc, Bạch Liễu dù đang bị hành hạ cũng muốn cười, hắn đích xác đã cười —— thật ra hắn chẳng nghe thấy thằng ngu này nói gì với hắn cả, cũng không biết lòng tin vô căn cứ của thằng ngu này từ đầu mà tới.
Nếu Bạch Liễu khi đó có sức nói chuyện, hắn nhất định sẽ nói cho Lục Dịch Trạm, ngu xuẩn, tớ thật sự đã làm chuyện rất xấu rất xấu —— đáng tiếc là hắn sắp hết hơi, sắp bị ngộp chết.
Lục Dịch Trạm không liên quan gì cuối cùng lại nhận lấy đau khổ không khác Bạch Liễu lắm, bây giờ đang ho khù khụ bò lên, lảo đảo tiến tới, muốn nâng Bạch Liễu cũng đang nằm thở hổn hển trên đất dậy.
Sau đó như là đầu óc nước vào, Lục Dịch Trạm đột nhiên ngồi xổm xuống nhìn Bạch Liễu chằm chằm, hỏi hắn, cậu có muốn đổi tên không, để thể hiện với các cô giáo là cậu đã thay đổi, sẽ không dùng cái tên Bạch Lục đi làm chuyện xấu nữa.
Các cô sau này có lẽ sẽ không trừng phạt cậu như vậy nữa —— Lục Dịch Trạm mơ tưởng hão huyền, đưa ra kiến nghị mà trong mắt Bạch Liễu là cực kỳ ngu xuẩn và chả có tí tính xây dựng nào.
Đó không phải lần đầu tiên anh làm ra chuyện mà Bạch Liễu cảm thấy không khác gì đầu óc nước vào như thế, trên thực tế Lục Dịch Trạm thường xuyên có loại ý tưởng không đâu vào đâu như thế —— chẳng hạn như nhất định phải cùng hắn làm bạn bè.
Bạch Liễu nằm trên đất chuyển động con ngươi một chút, hắn được Lục Dịch Trạm kéo một tay đứng dậy, quay đầu dùng ánh mắt hơi ướt do bị dìm nước nhìn Lục ngu si đang đầy mặt mong đợi nhìn mình, tóc mái ướt trượt xuống che mắt Bạch Liễu, hắn đột ngột ôm bụng cười to, cũng không biết đang cười cái gì, tại sao buồn cười, tóm lại hắn thấy rất kì quái, ngồi trên mặt đất bị chính mình làm ướt nhẹp mà cười.
Vừa cười vừa ho khan khạc nước, khạc xong, Bạch Liễu lại trở nên hết sức bình tĩnh nhìn về phía Lục Dịch Trạm đang bị hắn cười cho sững sờ, hắn lãnh đạm nói, được thôi, cậu bảo đổi, vậy tớ đổi.
Lễ rửa tội trong nước thánh, hoặc gọi là lần tra tấn của Tiểu Bạch Lục rốt cuộc kết thúc, viện trưởng buông tay để Tiểu Bạch Lục từ trong đi ra.
Trong nhà thờ không thể tàn sát trẻ em, cho nên Bạch Liễu cũng không lo lắng viện trưởng sẽ trực tiếp dìm chết Tiểu Bạch Lục, bà ta chẳng qua chỉ đang trừng phạt đứa trẻ không có người đầu tư nguyện ý cần này mà thôi —— bởi "được rửa tội" cũng là một trong số nhiệm vụ của đám trẻ, không làm được phải chịu phạt là điều đương nhiên.
Tiểu Bạch Lục chợt từ trong nước nhô ra, nằm cạnh bồn tắm ho khan ra mấy ngụm nước, cậu giơ tay lên xoa xoa mặt, rất nhanh từ trạng thái sắp nghẹt thở chết chìm hồi phục lại, đứa trẻ vừa suýt bị giết chết ngay trước mắt mọi người không có bất kì phản ứng gì, cứ như thành thói quen như vậy, rất dửng dưng nhận lấy cây nến đã cháy xong, lễ phép cúi người chào viện trưởng vừa dí đầu mình, trở về hàng.
Thiếu oxi thời gian dài khiến gương mặt Tiểu Bạch Lục theo phản ứng sinh lý đỏ ửng lên, ánh mắt ướt nhẹp, tóc mái ướt dính dán vào hai bên sườn mặt chậm rãi nhỏ nước, áo dài trắng rộng vì ướt hoàn toàn dính sát người cậu, để lộ thân hình nhỏ gầy.
Tiểu Bạch Lục cúi đầu che miệng khắc chế ho khan, hốc mắt đỏ ửng.
Nhìn... có chút đáng thương.
Pho tượng vốn an tường ngủ say trên cây thập tự ngược sau lưng không biết từ lúc nào nhíu mày, ngón tay vốn tản ra hơi khép lại. Thật giống như bị tiếng ho khan của Tiểu Bạch Lục quấy rầy, mà dây gai trên người cậu cũng quấn càng ngày càng chặt.
Tác giả có lời muốn nói:
6 thật sự không thích nước, nhưng ny lần nào xuất hiện cũng có liên quan đến nước, có thể nói là nghiệt duyên