Trên đường đến nhà hàng, Ngu Tinh nghe dì kể mới biết chú Chiêm muốn đích thân đưa đón hai dì cháu nhưng dì nhỏ đã từ chối. Ngu Tinh càng cảm thấy hài lòng với nhân cách của người chú này.

Ngu Uyển Trinh năm nay tuy đã ba mươi tám tuổi nhưng nhìn gương mặt, vóc dáng chỉ như phụ nữ mới ngoài ba mươi. Không chỉ có vẻ ngoài trẻ trung mà tính cách của dì cũng rất chân thành, là mẫu người phụ nữ của gia đình.

Trong lòng Ngu Tinh dì nhỏ là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế vị trí của dì. Dù bình thường Ngu Tinh không thể hiện ra mặt, nhưng cô vẫn âm thầm quan sát những người đàn ông theo đuổi dì.

Trong quá khứ có không ít những người đàn ông có điều kiện vật chất tốt tán tỉnh dì, nhưng về lâu dài bản chất của họ vẫn bộc lộ ra.

Ngu Tinh biết mình là kẻ tham lam.

Cô mong muốn được yêu thương chăm sóc dì nhỏ, lại hi vọng dì nhỏ có thể ở bên người mình yêu. Vì thế vừa lo lắng dì vẫn độc thân, lại không muốn dì phát sinh tình cảm với ai khác.

Ngu Tinh có ấn tượng khá tốt về chú Chiêm Tự Minh. Chú Chiêm hơn tuổi dì nhỏ, là giám đốc công ty. Trước đó chú Chiêm từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Ông đã li hôn được 6 năm, chưa có con cái. Có lẽ do điều kiện cuộc sống tốt, chú Chiêm dù bốn mươi nhưng chỉ như 36, 37 tuổi. Khuôn mặt vẫn còn nét đẹp trai thời trẻ, dáng người khỏe mạnh, tính cách trầm ổn cẩn thận. Là người từng trải nên biết thấu hiểu và cảm thông.

Tính cách của dì nhỏ và chú Chiêm rất hòa hợp. Chú Chiêm là người nghiêm túc, từ khi cảm thấy có tình cảm với dì nhỏ đã kiên trì theo đuổi ba năm.

Dù dì nhỏ không dễ dàng tiếp nhận tình cảm của ông ta, quan hệ của hai người vẫn duy trì ở mức bạn bè, chú Chiêm cũng không hề thể hiện sự oán trách hay khó chịu.

Trong khi nói chuyện với dì nhỏ trên đường tới nhà hàng, trong lòng Ngu Tinh đã sắp sẵn một kế hoạch.

Đến nhà hàng, Chiêm Tự Minh cố ý đến sớm để chờ hai dì cháu. Ông ta luôn chủ động ân cần và quan tâm trực tiếp cho Ngu Uyển Trinh.

Yêu ai yêu cả đường đi, ông ta nhìn Ngu Tinh với ánh mắt trìu mến.

“Cháu cao hơn trước rồi.”

Ngu Tinh lễ phép cảm ơn, cô níu cánh tay dì nhỏ như một cô bé ngây thơ: “Chú Chiêm cũng đẹp trai phong độ lắm ạ, lúc cháu vừa mới đến còn tưởng là nhìn thấy diễn viên.”

Chiêm Tự Minh mừng rỡ bật cười, ân cần hỏi Ngu Uyển Trinh: “Em có đói bụng không?”

Ngu Uyển Trinh dịu dàng nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”

Ba người lên gác ngồi trong phòng đặt trước, Chiêm Tự Minh tỏ ra rất quan tâm đến chuyện Ngu Tinh học ở trường mới, hỏi về tình hình học tập của cô đồng thời cho cô những lời khuyên kinh nghiệm.

Ngu Tinh tỏ vẻ hồn nhiên, chuyên tâm vào ăn uống nhưng thật ra cô đang vểnh vai nghe hai người nói chuyện, không nội dung nào trong cuộc trò chuyện lọt khỏi tai.

Dì nhỏ đã hi sinh quá nhiều vì cô.

Ngu Tinh cụp mắt, cầm lấy miếng trái cây đầu mùa hơi ngọt ngọt chua chua.

Chưa đến ba mươi phút, đồ ăn còm chưa bày biện hết, cô đã buông đũa.

Ngu Tinh ngẩng đầu lên cười ngọt ngào: “Dì nhỏ, chú Chiêm dùng bữa, con ăn no rồi ạ.”

“Sao đã no rồi.”

“Con mới ăn ít sao đã no được.”

Hai người lớn trên bàn nhìn về phía cô đồng thanh.

“Con ăn thêm chút trái cây đi, hay để ta gọi thêm đồ ngọt cho con.” – Chiêm Tự Minh muốn gọi người phục vụ, bị Ngu Tinh ngăn lại.

Ngu Tinh khoa trương một lần: “Con thật sự ăn no rồi.” Rồi cô nhìn về hướng Ngu Uyển Trinh làm nũng: “Dì nhỏ, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, bạn con có hẹn con đi chơi. Con xin phép ra ngoài được không ạ?”

Ngu Uyển Trinh dở khóc dở cười, giả vờ hờn dỗi: “Thì ra con ăn nhanh thế là vì muốn đi chơi.”

Ngu Tinh cười hồn nhiên nũng nịu: “Dì ơi――”

Chiêm Tự Minh không nói gì, chỉ nhìn hai dì cháu rồi cười. Không khí ấm áp thật giống một gia đình.

Ngu Uyển Trinh bất đắc dĩ cho cô đi: “Được rồi. Con phải chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.”

Ngu Tinh gật đầu như gà mổ thóc, bảo đảm liên tục, không quên cảm ơn Chiêm Tự Minh: “Cháu cảm ơn chú Chiêm, đồ ăn nơi này thật sự rất ngon!”

Hai người đối diện mỉm cười nhìn Ngu Tinh vội vàng rời đi, chưa đến hai giây liền đẩy cửa, thò đầu vào trong phòng.

“Chú ơi! Cháu hôm nay không thể ở nhà chơi với dì, cả buổi chiều dì ở một mình, chú thay cháu đưa dì đi chơi được không ạ? Lần sau cháu sẽ làm món trứng tráng gia truyền để cảm ơn chú!”

Ngu Tinh nói xong nhanh tay đóng cửa, tiếng bước chân ngày càng xa.

Ngu Uyển Trinh thở dài: “Đứa nhỏ này……” Cô cảm thấy cháu mình khôn quá rồi.

……

Chạy qua hai con phố, Ngu Tinh đi chậm lại, nhịp thở mới trở lại bình thường.

Vừa ăn no lại chạy nhanh như vậy, nguy cơ đau bụng rất cao.

Ngu Tinh lấy di động ra, cân nhắc xem tiếp theo nên đi đâu.

Tô Thu tham gia lớp học bổ túc, hiện giờ không thể ra ngoài, Ngu Tinh sẽ không làm phiền cậu ấy. Cô cũng không dám gọi cho bạn của Tô Thu. Không có Tô Thu ở đây làm cầu nối, ở chung với người khác cũng rất xấu hổ.

Các mối quan hệ ở Lâm Thiên của cô tệ đến mức, một người bạn thân cũng không có.

Thậm chí ở trường học trước đây……

Người xưa chuyện xưa, không nên đề cập tới.

Danh sách liên hệ dài thế này, trừ Tô Thu ra, thật đúng là cô không biết gọi cho ai.

Ngu Tinh chấp nhận số phận, quyết định đi dạo một mình. Cô nhớ ra gần đây có một nhà sách cô rất muốn đi, bèn dùng bản đồ trên điện thoại xác định vị trí, đi theo chỉ dẫn qua đó.

Hiệu sách nằm ở vị trí sầm uất, cách đó không xa là khu vui chơi. Các cửa hàng bên đường được trang hoàng tinh xảo, không khí đông vui náo nhiệt.

Cô vào nhà sách dạo một vòng, mua vài cuốn tạp chí.

Tiếp đó cô vào một của hàng bán đồ lưu niệm được sơn màu hồng nhạt. Bên trong có rất nhiều học sinh trung học, thậm chí cả sinh viên ngắm đồ ở đây.

Cơm trưa ăn quá nhanh, đi dạo một vòng đã tiêu hóa hết, Ngu Tinh bèn đến cửa hàng bên cạnh mua một cái hotdog, một li nước đá, vừa ăn vừa đi dạo.

Trên đường có rất nhiều đôi tình nhân đi dạo. Trên sân bóng cách đó không xa, trận đấu bóng rổ đang diễn ra sôi nổi. Các bà các cô đang diễn tập khiêu vũ ở công viên. Các hoạt động giải trí náo nhiệt thu hút đám đông chen lấn xô đẩy muốn đứng ở vị trí đẹp nhất để xem. Nhìn ai cũng vui tươi hớn hở.

Cô dạo qua mỗi nơi một lúc, thích thú khám phá các hoạt động đến quên ăn. Chiếc hotdog mới ăn được một nửa, cốc nước vẫn còn nguyên.

Một đám nam sinh đang vây quanh màn hình trực tiếp trận đấu quyền anh. Ngu Tinh cảm thấy không thích, tận lực né tránh. Ai ngờ đám người kia trong lúc phấn khích đã không chú ý có người đi qua, ồn ào xô đẩy. Một nam sinh phấn khích giả bộ làm động tác khó, dùng hết sức lực, khuỷu tay vô tình đập vào mặt Ngu Tinh.

Trời đánh tránh miếng ăn.Vậy mà lúc cô đang há mồm muốn ăn hotdog thì một cái khuỷu tay từ đâu đập vào mặt cô. Ngu Tinh cảm thấy đầu váng mắt hoa, đau đến phát khóc.

Người Ngu Tinh lảo đảo chỉ chực ngã. Cô gắng gượng bám tay vào người bên cạnh để đứng vững.

Tuy bị đau nhưng vẫn còn may mắn. Xúc xích vẫn còn nên cô không bị que tre xiên vào mặt. Nếu không thì…

“Chết thật ngại quá, tớ xin lỗi bạn xinh đẹp!”

Do sự cố ban nãy, đám kia nam sinh đang xem đều nhìn về phía cô.

Ngu Tinh nghe giọng liền biết đây là lưu manh, cả đám nam sinh đằng kia cũng cà lơ phất phơ, không mấy đứng đắn. Đã đánh vỡ khóe miệng người khác mà xin lỗi cũng chẳng ra làm sao.

“Bạn xinh đẹp còn cần dùng miệng mà bọn mày lại làm hỏng. Sau này bạn ăn bằng gì hả?”

Một đám người dùng ánh mắt phản cảm nhìn về phía cô. Ngu Tinh cảm thấy phiền phức, cũng không muốn dây dưa mất thời gian cùng loại người này. Cô lắc lắc đầu, nhanh chóng tìm cách chuồn khỏi chỗ này.

“Bạn xinh đẹp ơi ――”

“Đi nhanh như thế làm gì……”

Phía sau vẫn có giọng nói, Ngu Tinh càng bước nhanh hơn, không dám ngừng lại.

……

Ra khỏi hang cọp, nửa ly đồ uống cùng phần hotdog bị Ngu Tinh ném cả vào thùng rác. Cô chả còn cảm giác muốn ăn. Khóe miệng bị xước nhẹ, mất một ít máu.

May mà không phải vết thương quá nặng, qua hai ngày nữa hẳn là sẽ kết vảy bong ra.

Ngu Tinh đi dạo một lúc, tâm tình trở nên tốt hơn. Cô không quen thuộc với chỗ này, cảm thấy chỗ nào cũng lạ lẫm. Đi vòng vèo một hồi, cô cũng không biết bản thân đang ở đâu.

Xem thời gian đã 5 giờ nhiều.

Bên này không tiện bắt xe, Ngu Tinh tra lại bản đồ, chỉ dẫn gợi ý cô đi đến một ngõ nhỏ, từ đó có thể sang khu náo nhiệt bên kia. Khu đó có rất nhiều phương tiện công cộng, dễ dàng gọi xe. Cô ghi nhớ hành trình, cất di động vào trong túi, đi về phía ngõ nhỏ.

Hướng dẫn chỉ đường vô cùng hiệu quả, Ngu Tinh cũng không mắc bệnh mù đường, cô đi được đến ngõ nhỏ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Thấy biển hiệu sáng chói đề tên ngõ nhỏ, cô vui vẻ chạy thẳng một mạch.

Chỉ là cô không biết xui xẻo đang chờ cô ở phía trước.

Ngu Tinh toát mồ hôi hột nhìn đám ngưòi trước mặt. Cô vòng đi vòng lại, từ hang cọp nhảy vào hang sư tử.

Đám nam sinh tụ tập ở đầu ngõ, vây quanh một nam sinh khác.

Các nam sinh trố mắt nhìn người trước mặt. Khoảng cách không xa lắm, họ nhìn cô rồi bàn bạc với nhau. Ngu Tinh nhận ra bọn họ, là đám người vô duyên trêu cô vừa nãy. Kẻ to gan đánh vỡ khóe miệng cô cũng ở trong hàng ngũ này.

Đại não cùng với bản năng thuyết phục cô xoay người trở về.

Cô không muốn biết bọn họ đang làm gì, bắt nạt ai hoặc uy hiếp ai. Bản năng đối với nguy hiểm đã sinh ra cảnh giác.

Ngu Tinh đứng ở bên đường cân nhắc lợi hại. Đáng tiếc, vài giây sau, đằng sau vang lên tiếng bước chân, rõ ràng có người đuổi theo cô. Cô hít sâu một hơi, bật chế độ vận động viên điền kinh ra mà chạy.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà cô phải đóng vai vận động viên điền kinh không biết bao nhiêu lần.

Ngu Tinh thấy được ánh mắt xấu xa của bọn họ nhìn về phía mình ở khu trò chơi, mà trong ngõ nhỏ này, cô lại bắt quả tang bọn họ làm chuyện xấu. Đã vậy lại có người quyết tâm đuổi theo cô.

Bọn họ muốn làm gì cô không biết, nhưng cô biết đường thoát duy nhất của mình bây giờ là chạy thục mạng.

Nghe thấy âm thanh phía sau, Ngu Tinh chỉ biết chạy như điên. Người xưa nói không sai: càng lúc nóng vội con người càng dễ mắc sai lầm. Cô phát huy quá nhiều công lực, tận tụy rẽ trái rẽ phải, thế nên đã chạy vào nơi nào cô không rõ. Cô không biết phải ra ngoài bằng đường nào. Cô vừa chạy vừa dáo dác tìm đường, đến chỗ bức tường cô đột ngột dừng lại, không đam mê chạy bộ nữa.

Chỉ sau một giây, cô lập tức ra một quyết định mà theo cô là vô cùng thông minh.

Ngu Tinh ước lượng độ cao tường viện, sau đó lùi lại vài bước, chạy lấy đà rồi thực hiện tuyệt chiêu leo tường.

Do cô hơi sốt ruột khi nhảy, Ngu Tinh roi xuống đất một cách đột ngột, tư thế hạ cánh của cô không được đẹp mắt cho lắm. Ngu Tinh ngã ngồi trên đất. Cô lấy tay chống đất, dựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên kia, tiếng bước chân cho thấy người bên ngoài đang vô cùng gấp gáp.

Đợi tiếng bước chân nhỏ dần, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Số cô xem ra vẫn còn may chán.

Thả lỏng người mới phát hiện phần thân dưới bị đau. Xương cốt Ngu Tinh đang rã rời, đột nhiên cô để ý đến phong cảnh xung quanh, trong lòng hoảng hốt. Bình tĩnh chưa được bao lâu, cả người cô lại rơi vào trạng thái muốn đào cái hố nào đó để chui vào cho rồi…

Đây là một cái đình viện kiểu cổ, tọa lạc giữa nơi phố xá sầm uất, phong cách trang trí cực kỳ tinh xảo.

Ở trong viện, vườn cây, ao cá, núi đá đều được xây dựng tỉ mỉ thể hiện tâm huyết của ngưòi thợ, mang nét đẹp vừa nên thơ vừa mộc mạc.

Giống quán trà, lại giống tiểu viện nhưng mà vẫn có phần không giống.

Dưới mái hiên lớn, có một thiếu niên tuổi xấp xỉ Ngu Tinh, dáng người cao ráo, khoác trên người bộ quần áo rộng rãi. Khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Dáng vẻ lạnh lùng của cậu ta lại vô cùng mê hoặc người khác.

Cậu ta đứng ở hành lang cười như không cười, nhìn chằm chằm kẻ đột nhập là cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện