Đường đột xông vào địa bàn người khác mà không xin phép, lại không biết đây là chỗ nào. Ngu Tinh ý thức được sai lầm của mình, ngay lập tức xin lỗi:

“Xin lỗi bạn mình không cố ý……”

Cô vừa đứng lên thì thấy thiếu niên dưới mái hiên từ từ lại gần. Lời nói ra miệng được một nửa liền dừng lại.

Cô cảm thấy lo lắng, lùi về sau một chút, lưng càng dán sát lên tường.

Thiếu niên dừng lại trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần. Thân hình cậu ta cao gầy, từ trên cao nhìn về phía cô. Nhìn từ phía sau, thân hình của cậu ta che khuất cả người Ngu Tinh. Ngu Tinh chỉ cần thở nhẹ một chút là có thể hít trọn mùi hương thanh mát thuộc về cậu ta. Trong lòng cô căng thẳng như có hàng vạn con kiến bò qua.

“Cậu học Lâm Thiên à?”

Cậu ta nhướng mày quan sát chiếc váy cô đang mặc. Ngu Tinh nghe thấy câu hỏi thì sửng sốt, trong phút chốc không biết đáp lại thế nào.

Cậu ta nhận ra váy của mình, chẳng lẽ cũng học Lâm Thiên.

Ngu Tinh không có chút ấn tượng nào về gương mặt này. Trường Lâm Thiên học sinh theo học tương đối đông. Cô mới chuyển vào được hai tháng, cả lớp 11-3 cô còn chưa quen biết hết, nói gì tới những người học lớp khác.

Ngu Tinh đang muốn xin xỏ bạn cùng trường tha lỗi cho cô, đồng thời nhờ bạn chỉ lối ra cho mình. Ai ngờ cậu thiếu niên đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn cô chằm chằm. Cô không đoán được cảm xúc trong lòng cậu ta.

Cậu ta chăm chú quan sát cô, lại giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Dưới ánh mắt nhiệt tình như thế mà người quan sát lại vô cùng đẹp trai, mùi hương trên người cậu ta bao phủ lấy bầu không khí xung quanh cô, Ngu Tinh cảm thấy hơi khó thở, lại không dám nói ra.

Cậu ta vô cùng kiên nhẫn quan sát cô, ánh mắt dừng lại ở khóe miệng cô hơi lâu một chút, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô.

Thiếu niên cười dịu dàng, cất giọng nói trầm khàn có sức cuốn hút: “Cậu cho mình hôn một cái, mình sẽ giúp cậu ra ngoài. Thế nào?”

Câu “Thế nào?” của cậu ta vô cùng dịu dàng ấm áp, chỉ là Ngu Tinh nghe xong thì da gà da vịt nổi hết lên.

…… Hôn cái mông cậu ấy!

Chuông cảnh báo trong lòng Ngu Tinh réo liên hồi. Cô dựa sát vào tường, chỉ hận tường nhà này xây quá kín, không có lỗ nào để cô chui qua.

Cậu ta cậy mình có khuôn mặt đẹp trai đi ép bức con gái nhà lành đây mà. Trên khuôn mặt cậu ta viết chi chít chữ đào hoa, hẳn là đã có nhiều kinh nghiệm yêu đương. Kiểu người như vậy không lừa được cô đâu. Cô phải cho cậu ta thấy mình không phải người dễ dụ mới được.

Ngu Tinh liếc mắt nhìn cậu ta, chưa đấy nửa giây liền rời đi, nở một nụ cười gượng gạo: “Xin lỗi cậu mình thích người khác rồi……”

Đầu óc xoay chuyển tìm cách bảo vệ lời nói dối, tự nhiên cô nảy ra một ý tưởng.

Nếu cậu ta nhận ra đồng phục Lâm Thiên thì có khả năng học ở Lâm Thiên hoặc là quen ai đó ở Lâm Thiên, nhất định sẽ biết vài người nổi tiếng ở đây.

“Cậu biết người nổi tiếng nhất trường Lâm Thiên không?” – Ngu Tinh cái khó ló cái khôn: “…… Học trưởng Thịnh vừa đẹp trai lại ngầu lòi, mình thích anh ấy từ lâu lắm rồi.”

Cô phải nghĩ ra mọi lí do để từ chối Diêm Vương mới gặp này. Mà kể ra cũng có lí, thư tình đầu tiên cũng là cô “viết” cho anh ta mà.”

Ngu Tinh tự thấy mình nhanh trí. Thấy cậu ta im lặng, sợ cậu không tin, cô nhanh trí bịa ra một chuyện tình cảm động: “Mình đối với học trưởng Thịnh là nhất kiến chung tình, ngoại trừ anh ấy trong lòng mình không thể có thêm một ai khác. Anh ấy thích mình hay không không quan trọng, mình tuyệt đối không thay lòng đổi dạ đi theo người khác. Mình sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh ấy, dù phải lên trời xuống biển vì anh ấy mình cũng cam tâm tình nguyện!”

“Chuyện tình của cậu xúc động thật đấy”.

Cô nói một hơi đã đời, cuối cùng cậu ta chỉ đáp lại đúng câu này.

Thiếu niên híp mắt nhìn cô, cậu đang nghĩ xem nên xử trí cô thế nào.

Ngu Tinh muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện. Cô định cảm ơn cậu ta đã cho cô chỗ trốn rồi tìm đường tẩu thoát.

Ai ngờ cô chưa kịp mở miệng

――

“Cậu nói thật hả.”

Thiếu niên đột nhiên liếm môi cười, cặp mắt đào hoa hết sức mê người, giọng nói xảo trá: “Trùng hợp thật, mình chính là Thịnh Diệc.”

“……”

Câu chuyện trở nên cẩu huyết.

Ngu Tinh mất đi khả năng ngôn ngữ, cô ngốc nghếch mở to mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cái gì

Cậu ta nói gì cơ? Thịnh Diệc Thịnh Diệc Thịnh Diệc

Cậu ta chính là Thịnh Diệc!

Ngu Tinh choáng váng, chọc vào ai không chọc lại nhảy tường trước mặt Thịnh Diệc. Sao dạo này chuyện gì cô làm cũng đều liên quan tới trùm trường thế.

Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Diệc đang nở nụ cười đểu giả, không biết nên phản ứng thế nào.

Cả người cứng đờ không dám nhúc nhích. Ông trời sợ tinh thần cô hôm nay không đủ khủng hoảng, bồi thêm phát nữa. Một người từ trong viện đi về phía hành lang, nhỏ giọng hỏi:

“Ai đó.”

Hai người ngồi ở gần chân tường đều nghe thấy giọng nói. Thịnh Diệc quay đầu lại, đứng thẳng.

Chỉ còn lại Ngu Tinh ngồi trên mặt đất, đang kinh ngạc há hốc mồm vì quá nhiều chuyện hoang đường xảy ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi bưng khay trà, trên đó đặt hai chén trà, đứng dưới mái hiên mà Thịnh Diệc đã đứng trước đó.

“Sao lại đứng kia……”

Người này chú ý tới Ngu Tinh, hơi dừng lại: “…… Cô là”

Ngu Tinh lập tức qui củ đứng lên, chỉnh lại áo váy một chút, lễ phép nói: “Xin lỗi anh, do tình thế cấp bách nguy hiểm nên tôi mới trèo tường vào đây. Tôi thật lòng xin lỗi hai người.”

Cô cúi đầu hối lỗi, rồi tranh thủ hỏi thăm: “Có thể cho tôi hỏi một chút, đường nào để đi ra phía bên ngoài ạ?”

Người đàn ông không nói, dùng tay chỉ đường. Ngu Tinh cảm ơn rối rít, vội vàng thoát khỏi chỗ Thịnh Diệc. Cô không dám quay đầu lại, chạy thoăn thoắt dọc theo hành lang về hướng cửa, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Chu Hãn Uyên bưng khay trà tuy cảm thấy hơi bất mãn, nhưng do cô chạy trốn nhanh, nên cũng lười truy tìm nguyên do. Cậu ta chỉ cảm thấy tường của tiểu viện phải xây cao thêm một chút. Cậu ta nhớ ra còn Thịnh Diệc ở đây bèn hỏi: “Vừa nãy hai người làm gì ở đây vậy?”

Vừa rồi cậu thấy Thịnh Diệc cùng cô gái trèo tường xa lạ đó nói chuyện. Điều này không phù hợp với tính cách của Thịnh Diệc cho lắm.

Thịnh Diệc cười nhạt: “Không có gì.”

Đang muốn cất bước, mắt cậu để ý trên mặt đất có vật nhỏ đang phát sáng.

Thịnh Diệc dừng lại, đi qua cúi người nhặt lên.

Cầm ở trên tay quan sát, Thịnh Diệc nhận ra vật này.

Là bảng tên, mà cái tên trên này quen thuộc với cậu, cái tên làm mưa làm gió ở trường suốt mấy ngày – Ngu Tinh.

Cô nàng hôm trực nhật kéo người bạn chặn xe của cậu ra ngoài. Hôm đó ngồi ở ghế sau cậu chỉ thoáng nhìn qua cảnh tượng tức cười. Sau đó cô nàng này lại mặt dày viết thư tình cho cậu rồi dán lên bảng tin bị nhà trường phát hiện khiến ho tên của cả hai được vinh danh trên loa trường. Sau đó khi cô sửa lỗi chính tả trên bức thư thì bị nhóm của cậu vừa vặn bắt gặp.

Chỉ là……

Thịnh Diệc nghĩ đến gương mặt vừa rồi với cô gái ở Lâm Thiên, như hai người hoàn toàn khác nhau.

Trong trí nhớ của cậu Ngu Tinh là một cô gái đeo mắt kính đen nặng trịch, tóc mái dày che kín khuôn mặt. Tính cách có vẻ sợ hãi rụt rè, lúc nào cũng cúi đầu.

So với cô gái đã thuần thục trèo tường vào quán trà, thật không giống chuyện Ngu Tinh ở Lâm Thiên có thể làm.

Chu Hãn Uyên thấy Thịnh Diệc đứng bất động, lên tiếng nhắc nhở: “ Thẩm Thời Ngộ cùng Tần Hoài đang đi trên đường, lát nữa bọn họ sẽ đến.”

Thịnh Diệc lấy lại tinh thần: “…… Biết rồi.”

Chưa kịp cất bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Tần Hoài

Gương mặt vừa rồi với cô gái quê mùa ở trường Lâm Thiên khác nhau một trời một vực, nhưng lại giống cô gái trong ảnh chụp của Tần Hoài đến bảy tám phần. Cậu không nhớ ra ngay bởi vì cô gái trèo tường này so với ảnh chụp càng xinh đẹp rực rỡ, khuôn mặt sinh động, tràn ngập nhiệt huyết. Người mà Tần Hoài muốn tìm có lẽ chính là cô ấy.

Thịnh Diệc đầu tiên chỉ tò mò về cô nàng trông nhỏ nhắn lại biết trèo tường này. Khi cô phát hiện ra cậu đang đứng ở hành lang, gương mặt xinh đẹp biểu lộ sự kinh ngạc. Đôi mắt trong trẻo sợ hãi nhìn về phía cậu giống như con nai con lọt vào bẫy người thợ săn. Vì thế kẻ rỗi hơi là cậu nảy sinh ý định trêu chọc.

Phản ứng của cô càng làm cậu muốn trêu chọc. Cậu để cô bịa chuyện một lúc rồi mới vạch trần lời nói dối để chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của cô. Cậu chỉ định đùa vui chứ không có suy nghĩ sâu xa gì. Thế nên khi cô chạy trốn thật nhanh như con thỏ nhỏ, cậu cũng không có ý định ngăn cản.

Thời gian để đuổi người lạ như cô chỉ dài hơn một chút so với bình thường.

Nhưng mà bây giờ, thấy cái bảng tên này, cậu bắt đầu cảm thấy phấn khích.

Thịnh Diệc cất bảng tên vào ví, cùng Chu Hãn Uyên đi về hành lang phía sau.

Thấy Thịnh Diệc tâm trạng phơi phới, Chu Hãn Uyên khó hiểu: “Sao cậu lại cười?”

Thịnh Diệc lắc đầu, đôi mắt hoa đào cong cong như trăng khuyết.

Không có gì, chỉ là phát hiện ra vài chuyện thú vị thôi.

……

Chu Hãn Uyên mở quán trà do sở thích, cũng không dùng nó để mưu sinh.

Chu gia xuất thân ở vùng khác, nhưng căn cơ gia tộc lại quen biết với hào môn thế gia ở đây. Chu Hãn Uyên tuy không có ý định nối nghiệp gia đình nhưng vẫn là một con người đứng đắn. Cậu ta được nhiều gia đình quyền quý để ý, muốn kết thông gia từ khi còn nhỏ.

Cậu ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã xây một quán trà cổ ở ngay vị trí trung tâm sầm uất.

Thịnh Diệc không thích uống trà, cậu tìm anh ta để nhờ vả việc sửa xe. Nhìn bên ngoài anh ta có vẻ nghiêm trang nghiên cứu trà đạo nhưng anh ta đã từng có thời nổi loạn. Chu Hãn Uyên là một kẻ đáng gờm trong lĩnh vực đua xe. Anh ta thông thạo kĩ thuật sửa xa, phía sau lại có đoàn đội cùng nhiều chuyên gia hỗ trợ.

Nhưng Chu Hãn Uyên nào có dễ dàng đáp ứng Thịnh Diệc, thương lượng bao lâu cũng không chịu gật đầu.

Nguyên do là chiếc xe này Thịnh Dược đã sử dụng để đua nhiều lần, không cần bắt nó phải lăn xả thêm. Hơn nữa trong gara của cậu không phải không có lựa chọn khác, nửa năm trước đã mua một chiếc xe nhập khẩu nguyên chiếc từ Anh, giá trị hơn bảy trăm vạn. Nguyên nhân quan trọng nhất, Chu Hãn Uyên biết ông của cậu ta không thích cậu ta đua xe. Nếu ở trên đường đua cậu ta xảy ra chuyện gì, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.

Thuyết phục hết nửa ngày, Chu Hãn Uyên kiên trì giữ vững lập trường, vất vả xin tha: “Cậu buông tha cho tôi đi. Nếu tôi giúp cậu, ông của cậu sẽ đánh gãy chân tôi.”

Thịnh Diệc không ngờ anh ta vẫn kiên trì như vậy, khuôn mặt nghiêm túc, cũng không khăng khăng miễn cưỡng, trầm mặc thưởng trà.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Hẳn là bọn họ tới rồi.” – Chu Hãn Uyên đứng dậy ra ngoài đón chào.

Một lát sau, cả Thẩm Thời Ngộ, Tưởng Chi Diễn cùng Tần Hoài vào trong phòng.

Đợi bọn họ ngồi xuống, Chu Hãn Uyên rót cho mỗi người một tách trà.

Biết được Thịnh Diệc khó chịu vì chuyện sửa xe, Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn không dám vuốt râu hùm, chỉ có Tần Hoài không sợ chết đi trêu chọc cậu ta. Cậu ta kể chuyện chính mình thiết kế chiếc xe, lại kể chuyện đoàn đội giúp cậu ta nâng cao khả năng của chiếc xe. Sau khi tân trang, chiếc xe của cậu ta sẽ là thiên hạ vô địch.…

Thật ra Tần Hoài không giống Thịnh Diệc, không quá đam mê chuyện đua xe. Cậu ta nâng cấp xe để cho vui, nhưng cũng ít khi kể với người ngoài. Hôm nay nói nhiều như vậy chỉ để chọc tức Thịnh Diệc.

Tưởng Chi Diễn luôn sống chết mặc bay, Thẩm Thời Ngộ càng vui vẻ, lại có trò hay xem. Đằng nào cũng không phải chính mình tự mình tìm đường chết, mừng rỡ xem náo nhiệt.

Ngoài dự đoán của mọi người, Thịnh Diệc không phản ứng lại, lẳng lặng nghe Tần Hoài lảm nhảm hết nửa ngày, như người ngoài cuộc.

Tần Hoài một bên nói một bên ngắm vẻ mặt của cậu ta. Thấy cậu ta bình tĩnh như vậy, càng nói càng nản.

Chờ cho Tần Hoài tự thấy mất mặt nên không nói nữa, Thịnh Diệc lúc này mới lảng sang đề tài không liên quan: “Hồi trước mày ầm ĩ nhờ tao tìm một nữ sinh, đã tìm được chưa?”

Nhắc tới chuyện này, Tần Hoài liền khó ở: “Chưa có.”

Cậu ta nhìn về phía Thẩm Thời Ngộ, quở trách: “Mày cắm rễ ở Lâm Thiên lâu như thế mà không biết vợ tao. Mày lừa tao phải không? Mày muốn gì nói nghe coi!”

“Mày không tìm được là lỗi của mày, đổ trách nhiệm lên đầu tao làm gì?” – Thẩm Thời Ngộ không cam lòng yếu thế, hai người bắt đầu cãi nhau.

Nếu người đó ở Lâm Thiên thì việc tìm kiếm phải dễ dàng mới phải.

Thịnh Diệc ban đầu tính toán kể về cô gái trèo tường cho Tần Hoài, chỉ trách Tần Hoài vừa rồi cố ý khoe khoang xe mới để chọc tức cậu, lại còn khoe chuyện thuê thêm đoàn đội mới, khuôn mặt vô cùng đắc ý. Chuyện tình cảm của cậu ta thất bại một chút có đáng là gì.

Thịnh Diệc cười tủm tỉm, thảnh thơi nâng chén trà thưởng thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện