" Hàn Thất Bát! Mày làm gì thế? "
Cố Minh lúc này từ đâu xuất hiện, kéo Hàn Thất Bát ra.

Anh là người duy nhất trong cái quán bar này dám cản Hàn Thất Bát lại.
" Tránh ra! Hôm nay tao phải giết chết nó !! "
" Mày giết chết nó rồi tới lúc tìm được Xuân Nghi thì mày bị nhốt vô tù rồi ! " Cố Minh hét lớn, lúc này anh mới bình tĩnh lại đôi chút.
Đúng, dù anh có là Hàn thiếu gia đi nữa thì giết người không có căn cứ cũng bị tóm dô tù như chơi.
Anh không nói gì nữa mà bỏ đi khỏi quán bar để lại Tiểu Mỹ đang nằm trong đống máu, mọi người xung quanh cũng đưa cô ta đi cấp cứu.
Anh đi loạng choạng vì say trên con đường tối tăm không có bóng người.

Nhìn thấy một tiệm tạp hóa nhỏ, anh ghé vào.
" Lấy cho tôi gói thuốc với cái bật lửa "
Thanh toán xong, anh đi lại một cái ghế đá ngồi xuống.

Lấy một điếu thuốc ra, giây phút anh chuẩn bị bật lửa, trong đầu anh lại hiện lên câu nói của Xuân Nghi hồi trước :
" Em ghét thuốc lá lắm "
Anh cười nhạt một cái rồi ném bao thuốc vào cái thùng rác gần đó.
______________________________
" Mày là đồ ăn bám "
" Đồ phiền phức "
" Mày không xứng với anh Thất Bát "
Cô bừng tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi nhề nhoại.

Chết tiệt, lại mơ thấy cái giấc mơ đáng sợ đó.

Xuân Nghi ngồi trên giường, khuôn mặt thờ thẫn.


Không có anh ấy dường như cô không bao giờ ngủ ngon giấc.

Cái mùi hương dễ chịu ấy, cái hơi thở ấm áp ấy..

Tất cả đều biến mất rồi.
Cô không ngủ mà xuống nhà uống một cốc nước, sau đó ngồi ở phòng bếp chống tay lên má buồn bã suy nghĩ về anh.

Tiểu Bát của cô bây giờ đã đi ngủ chưa nhỉ? Anh có bị mất ngủ giống cô không? Không biết anh có uống rượu hay thức khuya không,..

một ngàn câu hỏi về anh luôn chen chút trong đầu cô.

Xuân Nghi lại nhớ đến cái ôm ấm áp ấy, cái nụ cười tươi như hoa nở và sự diệu dàng mà từ trước giờ anh đều dành cho cô, cô nhớ tất cả, và rất nhớ anh.
Cô lại bật khóc, khóc nấc lên từng cơn trong đêm.
" Mày làm cái gì đấy? nữa đêm nữa hôm không ngủ ra đây ngồi khóc " Thanh Thanh từ phòng còn ngáy ngủ bước lại bàn ăn, rót một cốc nước rồi ngồi xuống cạnh cô.
" Thôi, nín đi.

Chị biết mày còn thương nó dữ lắm.

Còn thương nó thì về với nó đi, sau lại ép buộc bản thân mình làm như thế ? "
" Rời xa anh ấy là cách tốt nhất.

Nếu em thương anh ấy, em không nên ở lại làm phiền đến anh ấy nữa.

Em là một đứa phiền phức, đúng không chị? " Cô nhìn Thanh Thanh, nước mắt lại chảy ra.
Thanh Thanh thương xót ôm lấy Xuân Nghi vào lòng, vỗ về cô :
" Thôi, mày không phiền.


Đi vô ngủ nè, không ngủ được vì nhớ chị đúng không? Qua ngủ chung với chị nhé "
[.....]
Sáng hôm sau, cô mệt mỏi thức dậy với đôi mắt gấu trúc.

Hôm qua mất ngủ, đến 2h sáng cô mới thiếp đi một chút.

Nhìn đồng hồ đã 8h sáng, cô vệ sinh cá nhân sau đó ngồi ở bàn ăn, thấy đồ ăn đã được dọn sẵn, trên đó còn có một tờ giấy note.
"Ăn sáng đi, chị mày đi làm.

Nấu cơm dùm chị nhoa.

Yêu yêu "
Cô cười nhạt rồi ăn sáng.

Chả ăn được bao nhiêu cả, sau này chắc là gầy hơn rất nhiều rồi, cô chả có tâm trạng nào ăn cả.
Ăn xong, cô vào phòng thay bộ quần áo.

Chuẩn bị túi xách đi chợ mua đồ ăn.

Bước đến cửa, cô đứng chừng 10s sau đó quay đầu mang một cái kính râm và khẩu trang vào.
Bước ra đường phố, cô đi đến đâu đều nghe mấy bà dì bàn tán về cô.
" Ê hôm qua bà đọc mấy cái tờ rơi chưa? "
" Rồi.

tên Mai Hoàng Xuân Nghi, cái mặt con bé đó tôi cắt ra dán dô cái giỏ xách rồi nè.

Gặp nó lú đầu ra là tôi hốt liền "
" Bắt được nhỏ đó thì chia cho tôi chút đỉnh nhe.

Chị em bạn dì với nhau không à "
....
Cô nuốt nước bọt rồi bước đi trong lo sợ.

Không biết cô trốn ở đây được bao lâu đây..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện