Sau khi mua đồ ăn về, Xuân Nghi nấu một bàn ăn thịnh soạn cho bà chị Thanh Thanh của mình.
_______________________
" Tìm được người chưa? " Một giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
" Thiếu...!thiếu gia..
vẫn chưa ạ "
" Lũ vô dụng, đi chết hết đi ! "
Anh tức giận ném cái điện thoại đắt tiền xuống đất, đây là cái điện thoại thứ n anh đã ném xuống rồi.
Anh lại uống rượu, uống mãi, anh muốn cho mình thật say để quên đi những chuyện đau khổ ấy.
Nhưng dù có cho say đến tí bỉ thì giọng nói của cô ấy, nụ cười của cô ấy, cái thơm ấm áp của cô ấy..
luôn hiện lên lần lượt như một thước phim tua chậm ùa về trong tâm trí của anh.
Dù anh có mạnh mẽ đến đâu cũng phải rơi lệ trước người con gái anh yêu.
Nhìn con trai mình tiều tụy như thế, dì Vương vô cùng đau lòng, bà cũng cảm nhận được sự mất mát.
Không còn ai dậy sớm để phụ bà nấu bữa sáng nữa, không còn ai cùng bà đi dạo phố, đi shopping nữa, và cũng sẽ không còn ai có thể thay thế đứa con dâu như Xuân Nghi, một cô gái ngây thơ, trong sáng, đảm đang..
Còn cả ông nội, sau khi biết Xuân Nghi bỏ đi.
Ông hoàn toàn suy sụp, lại trở về dáng vẻ lúc đầu, khó chịu, cáu gắt.
Ngày nào ông cũng ngồi ở trước nhà chờ cô cả, ông luôn dõi ra ngoài cổng bằng đôi mắt mờ, đục ngầu, đôi mắt chứa chan bao nhiêu sự yêu thương triều mến.
" An Thủy..
cháu gái bà bỏ đi rồi, bây giờ nó ở đâu thế? bà nói cho tôi biết đi..
xin lỗi bà, tôi không thể chăm sóc cho Xuân Nghi tốt, lúc trước tôi nợ bà một ân tình, bây giờ cũng thế..
"
Ngày nào ông cũng ngồi trước nhà rồi lẩm bẩm một mình.
Mấy người giúp việc ai nấy cũng khó hiểu, cứ nghĩ ông già rồi lẫn, nên cũng không quan tâm mấy.
[...]
2 tháng sau
" Hàn Thất Bát! Con định uống bao nhiêu nữa hả ? " chú Hàn cau mày giật lấy li rượu trên tay anh.
" Trả cho con, trả cho con " Khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ, coi bộ đang say dữ lắm.
* BỐP!!
Chú Hàn tát anh một cái mạnh vào má, khiến anh ôm mặt đầy đau đớn.
" Bố làm gì thế? " Anh cau mày khó chịu nhùn chú Hàn.
" Tỉnh lại đi con, sao mày ngu thế? Xuân Nghi con bé bỏ đi là mày trở thành bộ dạng này sao? Thật mất mặt "
Anh không trả lời.
Chú Hàn nói tiếp.
" Làm ơn mày sống cho có ý nghĩa giùm tao được không? Uống rượu nhiều như thế mày muốn chết à? "
" Bố muốn con phải làm sao? Con nhớ cô ấy, bố tìm Xuân Nghi cho con đi, con sẽ không uống nữa "
" Con ơi là con! Trái đất hình tròn, mày kiểu gì cũng phải gặp lại Xuân Nghi thôi.
Mày yêu nó từ nhỏ, bây giờ cũng thế.
Đây gọi là duyên phận, nếu hai đứa bây có duyên như thế, thế nào cũng phải gặp lại nhau rồi yêu nhau thôi.
Mày cứ coi như lúc này mày còn nhỏ, còn bồng bột, đợi đến khi mày lớn, mày trưởng thành.
Tao chắc chắn mày sẽ gặp lại con bé vào một ngày không xa.
Còn bây giờ mày tỉnh táo lại dùm tao đi, mày tự hành hạ bản thân như thế, đợi tìm được Xuân Nghi hai tụi bây chưa kịp hạnh fuck thì mày đã chết tươi rồi! Giờ mày đi uống canh giải rượu rồi đi ngủ liền cho tao! Đi vô " Chú Hàn chỉ tay về phía phòng ngủ.
Anh đơ ra một hồi.
Nói cũng đúng.
Bây giờ anh phải làm việc để sau này thành công, gặp lại cô ấy phải vừa thành công vừa đẹp trai.
Chứ sau này gặp lại, anh thành một cái xác khô cằn xấu xí thì ai mà thèm yêu anh chứ?
Anh ôm bố mình một cái thật chặt, từ nhỏ đến giờ hình như..
anh chưa bao giờ ôm bố cả.
" Ngoan, đi vô trỏng ngủ đi, tao kêu người đem canh giải rượu lên cho " chú Hàn mỉm cười, vỗ vỗ lưng con trai mình mấy cái.
______________________
Tại nhà Thanh Thanh, hai chị em đang ăn cơm thì bỗng nhiên Xuân Nghi chạy vào nhà vệ sinh, nôn xối xả.
Thấy thế Thanh Thanh cũng chạy vào, vỗ vỗ lưng cô, lo lắng hỏi :
" Mày có bầu hả Nghi? Nói đi, là của ai? "
" Chị điên à? Bầu bì gì? " Cô nôn xong lấy khăn lau miệng rồi cau mày nhìn Thanh Thanh.
" Tao không biết, đi bệnh viện với tao ! "
Thế là hai chị em kéo nhau đi bệnh viện.
Hai người ngồi hồi hộp nhìn bác sĩ, sau đó ông bác sĩ phán một câu xanh rờn :
" Bầu hơn 1 tháng rồi ".