---------

"Ginny Weasley. Cô bé sẽ nhập học vào Hogwarts trong năm nay, nên chúng tôi chỉ đang trò chuyện một chút thôi. Ginny, đây là bạn anh, Blaise Zabini. Cậu ấy cũng là một Slytherin," cậu nói, quay lại nhìn cô bé. Harry hơi lo lắng Ginny sẽ trở nên đầy định kiến khi ở trước một Slytherin khác, nhưng nhìn mặt cô bé, cậu biết mình đã lo lắng thừa thãi rồi.

Toàn bộ gương mặt Ginny là một màu đỏ ửng, còn hơn cả khi mới gặp Harry, một điều cậu không nghĩ là khả thi. Cậu nhìn theo ánh mắt đầy ái mộ của cô bé đang dán chặt vào Blaise với vẻ hứng thú.

Phản ứng mà cậu nhóc mắt xám gây ra ở những người khác thật sự rất đáng kinh ngạc.

"Xin chào," Blaise lịch sự nói, có chút cứng nhắc.

"X...xin...chào...ừm...xin chào," Ginny lắp ba lắp bắp, giọng nói thì trở nên cao vút. Cô bé ôm chặt lấy cái vạc trong tay mình.

Harry phải cố gắng lắm mới giữ cho mình không bật cười. Từ ánh mắt mà Blaise ném sang, cậu đang không thành công lắm. Miễn là Ginny không phát hiện ra thì Harry cũng chẳng quan tâm.

"Xin lỗi, nhưng bọn anh sẽ muộn mất nếu Harry không mua xong sách. Xin thứ lỗi," Blaise nói, đặt một tay lên vai Harry rồi bóp chặt.

"Ôi, đương nhiên rồi, em xin lỗi! Em đi đây! Tạm biệt nhé, Harry, hẹn gặp lại! Tạm...tạm biệt nhé anh Zabini!"

"Không cần đâu, chúng ta có thể...." Harry cất lời, nhưng Ginny đã quay người đi và hướng đến phía cửa, va vào một giá sách và làm rơi vài cuốn sách xuống đất. Cô bé vội vã cúi xuống để nhặt chúng đặt lại chỗ cũ.

"Thú vị ghê," Blaise khô khan nói, hiển nhiên không ấn tượng chút nào.

"Nói chuyện với cô bé khá vui, cho đến khi cậu xuất hiện," Harry nói, nở nụ cười trêu chọc với Blaise. Blaise hừ một tiếng, ném lại cho cậu một cái lườm nửa vời.

"Tôi thật may mắn làm sao."

"Á!"

Harry và Blaise quay lại nhìn Ginny khi nghe tiếng kêu ấy. Cô bé đã ngã ra sàn, những cuốn sách trong cái vạc đổ hết ra ngoài. Trước mặt cô bé là Lucius, trông ông hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẻ lịch sự thường thấy trở lại.

"Đi đường phải cẩn thận chứ, cô bé," ông nói, giọng điệu có chút lạnh lẽo, nhưng rồi nhanh chóng nghiêng người nhặt lên những cuốn sách Ginny làm rơi. "Đừng chạy mà không nhìn đường như vậy, rất nguy hiểm."

Ginny đứng hình mất vài giây, rồi đột nhiên bừng tỉnh và lao đến nhặt lại những cuốn sách của mình. "Ôi Merlin, cháu rất xin lỗi! Cháu đã quá phân tâm, cháu thật sự rất xin lỗi!"

Harry suýt nữa bật cười trước sự xấu hổ của cô bé. Cậu đang xoay người định đi đến chỗ họ để hỏi xem cô bé có ổn không, thì đột nhiên để ý thấy một điều kì lạ với phép thuật của Lucius.

Nó trở nên đông cứng lại, thế rồi đột ngột vỡ tan, giống như một tấm kính bị ném đá vào vậy. Mỗi mảnh vỡ đều bị nhuốm màu đen, một bóng tối dường như đến từ trong cốt lõi.

Và khi Lucius đưa tay ra để cho những cuốn sách của Ginny vào vạc, từ trong áo choàng, ông đột nhiên lôi ra một vật nhỏ màu đen rồi nhẹ nhàng thả nó lẫn vào đống sách dưới chân mình. Sự đen tối trong phép thuật của ông dường như đến từ đồ vật kia, nuốt chửng lấy nó, và khi rơi xuống, bóng tối ấy phát tán xung quanh Lucius như một cơn mưa mực. Nhưng chỉ trong chớp mắt nó đã biến mất, hoà lẫn vào những đồ vật trên sàn như thể nó đã ở đó từ đầu.

Harry nhìn chằm chằm vào nơi nó đã rơi xuống, sửng sốt trước điều mình vừa chứng kiến, và trước khi cậu kịp phản ứng Ginny đã nhặt chồng sách lên và nhét chúng vào trong vạc. Cô bé vội vã đứng dậy, cúi chào Lucius với khuôn mặt vẫn đỏ bừng, lắp bắp ra thêm một câu xin lỗi rồi chạy ra khỏi hiệu sách, gần như ngay lập tức biến mất trong dòng người đông đúc bên ngoài.

"Những đứa trẻ, lúc nào cũng vội vội vàng vàng," Lucius lẩm bẩm, giọng nói không chứa chút bất mãn nào, dùng tay phủi lại áo choàng rồi thẳng người lại, cứ như không hề nhận ra điều gì bất thường. Phép thuật của ông cũng vậy, bây giờ đã hoàn toàn bình thường, trầm tĩnh và vẫn đầy nguy hiểm như mọi khi. Sự nứt vỡ vừa rồi không còn, phép thuật của ông hoàn chỉnh, và bóng tối đã hoàn toàn rút đi khi ông thả đồ vật kia khỏi tay. Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Harry nuốt xuống cục nghẹn trong cổ.

Đồ vật đó, dù nó là gì đi nữa, là một thứ Hắc ám. Không, không chỉ là Hắc ám, nó là thứ phép thuật đen tối nhất Harry từng thấy, đậm đặc đến mức nó đã nuốt chửng bản thân đồ vật ấy như nhựa đường vậy. Nó hắc ám đến mức đã ngăn không cho Harry nhìn rõ đồ vật đó là gì, và đó là việc chưa từng xảy ra trước đây. Phép thuật thường sẽ giống như một quầng sáng cực kì nhạt bao quanh vật chứa, và kể cả thứ phép thuật hùng mạnh nhất không bao giờ che phủ được vẻ ngoài của đồ vật đó. Nhưng thứ này, dù là gì đi nữa, đã bị bao phủ hoàn toàn bởi phép thuật của nó. Nó đã chủ động che giấu bản thân.

Và Harry không biết phải làm gì.

Điều kì lạ nhất với Harry là việc đã xảy ra với Lucius, vào khoảnh khắc đó. Harry chưa từng thấy phép thuật vỡ ra như vậy. Nó trông thật kinh khủng, dị thường, đau đớn, và Harry nghĩ rằng một điều như vậy có thể giết chết bất cứ ai.

Nhưng Lucius thật sự có vẻ không hề biết gì về việc đó.

Harry muốn hỏi ông, nhưng cậu phải nói thế nào đây? Ngài Malfoy, ngài có nhận ra mình đã bị ám bởi một món đồ vô cùng Hắc ám mà mình đã mang theo không? Làm sao cháu biết ư? Cháu có thể nhìn thấy phép thuật! Vì thế, ngài có thể chia sẻ một chút về đồ vật hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm và phạm pháp kia chứ?

Cậu không thể tưởng tượng được một cuộc đối thoại như thế sẽ diễn ra suôn sẻ, đặc biệt là với một người như Lucius, người nổi tiếng với là kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ gia đình mình. Việc Harry là bạn với con trai ông chẳng quan trọng; Harry là một Phù thuỷ Sáng mười hai tuổi  có cha mẹ bị giết bởi Chúa tể Hắc ám mà Lucius từng phục vụ. Nếu Lucius quyết định rằng Harry là mối đe doạ đối với sự an nguy của gia đình ông...

Chỉ có thể kết luận rằng, Harry thật sự không muốn khơi lên vấn đề này với Lucius một chút nào cả.

Sự lựa chọn còn lại là đuổi theo Ginny, nhưng kể cả khi cậu có thể gặp được cô bé, Harry cũng không chắc mình sẽ phải làm gì. Cậu không thể cứ thể đánh cắp món đồ kia với phép thuật của mình; tất cả những gì Harry biết là nó rất Hắc ám, và thần chú Volito là không đủ. Cậu cần phải biêt vài đặc điểm nhận dạng của món đồ mà mình định điều khiển, nếu không phép thuật của cậu sẽ bị bối rối. Harry cũng không thể trực tiếp hỏi Ginny. Làm sao cậu có thể giải thích về việc mình đã nhìn thấy cô bé nhặt một đồ vật nhỏ mà không biết, cho dù cậu đã ở tận phía bên kia của cửa hàng? Và nhỡ đâu Ginny nhận ra nó là một đồ vật Hắc ám thì sao? Cậu không biết nó là gì, nó có thể rất dễ nhận dạng. Và biết đâu có người khác nhìn thấy nó, và Harry sẽ phải giải thích rằng nó không phải của cậu, mà là của Lucius? Đuổi theo Ginny có lẽ sẽ giúp được cô bé, nhưng sẽ ảnh hưởng xấu đến cả Harry và gia đình Malfoy.

Và nếu phải chọn giữa sự an toàn của Ginny và nhà Malfoy, cậu sẽ chọn vế sau mà không cần nghĩ ngợi. Nó không lí tưởng, nhưng bản thân tình huống này đã đủ phức tạp rồi.

Vậy nên, cậu quyết định sẽ đợi, hi vọng Ginny sẽ đem món đồ ấy tới Hogwarts, và sẽ giải quyết nó ở đó. Harry chắc rằng cậu sẽ nhận ra nó trong bất cứ hoàn cảnh nào nhờ thứ phép thuật độc đáo kia. Cậu chỉ còn biết hi vọng rằng nósẽ không nguy hiểm đến mức có thể ảnh hưởng quá nặng nề đến Ginny trong vòng một tháng tới.

"Đi nào, Harry, chúng ta đang lãng phí thời gian đấy! Mọi người đều đã sẵn sàng để đi rồi."

"Được rồi, xin lỗi, tôi tới ngay đây," Harry nói, lắc đầu và quyết định không tiếp tục lo lắng về những việc ngoài tầm kiểm soát của mình nữa. Cậu thầm gửi cho Ginny một lời xin lỗi và tự hỏi liệu cô bé có ổn cho đến lúc hai người gặp lại hay không. Hi vọng rằng quyết định giữ kín chuyện này là đúng đắn.

-------

Hết chương 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện