CHƯƠNG 19: TEMPERO (Điều khiển)

---------

Việc trở lại Hogwarts đối với Harry đầy hào hứng nhưng cũng ít ấn tượng hơn so với tưởng tượng, nếu so với lần đầu tiên cậu đặt chân đến lâu đài. Không còn sự lạ lẫm như trước kia, bởi lẽ giờ đây Harry đã quen dần với nó, hơn nữa còn có thể thoải mái tận hưởng vẻ đẹp cổ kính của nơi này mà không cần mảy may e dè điều gì. Cậu đã không gặp những người bạn của mình từ hôm sinh nhật, nên đó cũng là một điều mà Harry hết sức mong chờ. Cậu không ngờ mình sẽ có cảm giác ấy, nhưng thực sự là Harry đã bắt đầu thấy rất nhớ bạn bè của mình từ lúc bắt đầu nửa cuối của kì nghỉ.

Họ đã dành một giờ đầu tiên ôn chuyện trên tàu, và thời gian còn lại để chơi các phiên bản khác nhau của bài nổ và một trò chơi Pansy đã học được khi đến Pháp cùng gia đình. Lisa Turpin đã tham gia cùng vào khoảng giữa buổi và chơi cùng vài ván, rồi rời đi để gặp gỡ những người bạn khác. Pansy đã mỉm cười trêu chọc với Daphne sau khi Lisa đi khỏi, và Daphne đã đỏ bừng mặt rồi ném cho cô bé một cái lườm nguýt. Harry không dám đưa ra lời bình luận nào; cậu và Daphne đã làm hoà, nhưng cậu vẫn cảm thấy tồi tệ vì lỗi lầm của mình lần trước và không muốn làm ra chuyện gì có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.

Bữa tiệc Chào mừng cũng đỡ căng thẳng hơn nhiều vào năm thứ hai, và Harry có thể tự do theo dõi những học sinh năm nhất được Phân loại mà không phải là nhân vật chính của nghi lễ đó. Khi Ginny được gọi lên, và được phân vào Gryffindor đúng như đã dự đoán, Harry vỗ tay thật lớn và mỉm cười đầy khích lệ. Cô bé bắt gặp ánh mắt của cậu và nở một nụ cười yếu ớt trước khi bước đến bàn của Nhà mình.

Cậu gần như đã quên về chuyện của Ginny và thứ đồ vật Hắc ám kia, vì cũng không làm gì được trong suốt mùa hè, và mắt Harry hơi híp lại khi quan sát Ginny. Cậu không thấy được dấu vết của Phép thuật Hắc ám nào trên người cô bé, nhưng điều đó không có nghĩa cô bé không mang theo thứ kia đến Hogwarts. Mà đằng nào nếu có thì nó cũng sẽ ở trong rương của cô bé, thứ sẽ được tự động chuyển thẳng đến kí túc xá. Từ những gì Harry có thể thấy được từ xa, đúng là Ginny trông có vẻ mệt mỏi hơn so với lần gặp nhau trước đó ở Hẻm Xéo, nhưng nó không quá tồi tệ và có thể là do chuyến đi dài đến đây. Cậu sẽ phải chờ đợi để có thể đưa ra những đánh giá chính xác hơn. Ít nhất cô bé đã đến được đây, Harry nhẹ nhõm nghĩ, mừng vì đã không phạm phải sai lầm tồi tệ khi để Ginny giữ đồ vật kia lâu đến vậy.

Ai mà biết được chứ, có thể nó thực sự hoàn toàn vô hại, và từ đầu Harry đã chẳng có gì phải lo lắng cho cô bé cả.

----------

Một vài tuần trôi qua và các lớp học bắt đầu bước vào một guồng quay mới, Harry bắt đầu lên kế hoạch về việc tiết lộ cho Snape về phép thuật của mình. Không phải là cậu không muốn chia sẻ với Bậc thầy Độc dược, nhưng khả năng Snape sẽ phản ứng tiêu cực làm cậu thấy e ngại; một khi bí mật đã lộ ra, cậu sẽ không thể quay đầu nữa. Nhưng lại phải nói, Snape đã biết được một nửa câu chuyện rồi, thêm nữa thì có sao? Hơn nữa, Blaise đã có phản ứng khá tốt, và hi vọng là Snape cũng sẽ thế.

Khi đã đặt quyết tâm, Harry quyết định sẽ đến văn phòng của Snape sau giờ học vào thứ năm, vì thường thì vị Giáo sư sẽ ở đó trong khoảng thời gian này. Đó cũng là khoảng thời gian mà họ hay gặp mặt vào năm ngoái, một việc mà Harry đã khá quen thuộc, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng dần leo thang trong lòng mình khi gần đến nơi. Trước khi có thể đổi ý, cậu đưa tay gõ cửa.

"Vào đi," giọng nói của Snape vọng ra, và Harry bước vào, khép lại cánh cửa sau lưng.

"Thưa thầy? Thầy có thể dành ra chút thời gian cho em chứ ạ?" cậu lo lắng hỏi, không ngăn được vẻ bồn chồn.

Snape nhìn cậu hiếu kì, ngẩng lên khỏi đống bài kiểm tra trên mặt bàn. "Có chuyện gì sao, trò Potter?"

"Không hẳn? Em muốn...nếu được..." Cậu nuốt khan. "Có thể chúng ta...Em muốn nói với thầy...nói về..." Sao nó lại khó khăn đến thế này cơ chứ?

Snape nhíu mày, đứng lên khỏi bàn làm việc. "Ngồi xuống đi, Potter. Ta sẽ chuẩn bị chút trà để trò bớt căng thẳng," ông nói, rõ ràng rằng Harry sẽ cần đến sự giúp đỡ của ông để có thể trình bày được lí do tại sao cậu lại ở đây.

Harry thở dài, ngồi xuống chiếc trường kỉ ở giữa căn phòng, nơi cậu và Snape thường hay có những cuộc thảo luận.

Sau vài phút, Snape quay lại và đặt một chiếc cốc trước mặt Harry rồi ngồi xuống đối diện cậu. "Nào, nói đi."

"Em muốn nói với thầy về phép thuật của mình." Harry nhanh chóng bật ra.

Snape chớp mắt, hiển nhiên câu trả lời ấy nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của ông. Sau đó, Snape từ tốn đặt cốc của mình xuống bàn và nhìn vào mắt Harry với vẻ nghiêm túc. "Harry, ta không muốn miễn cưỡng trò phải kể với ta bất cứ chuyện gì. Ta muốn biết thêm, đúng thế, nhưng phần lớn là vì lo lắng cho sự an toàn của trò. Phép thuật có thể rất nguy hiểm, đặc biệt là thứ phép thuật hùng mạnh mà trò đã thực hiện, và ta chỉ muốn chắc chắn rằng trò sẽ không gây nguy hiểm đến người khác, hay đến bản thân mình."

Harry nuốt nước bọt. Thật kì lạ khi có thể cảm nhận được sự lo lắng của Snape một cách dễ dàng như vậy. Kể cả khi giọng điệu của ông không quá nhẹ nhàng, có thể dễ thấy được ông vô cùng lo lắng cho Harry.

"Không, em...em muốn kể cho thầy. Em tin tưởng thầy. Em muốn thầy được biết," cuối cùng cậu mới cất tiếng, dần trở nên tự tin hơn. "Em tin thầy."

Một biểu cảm không rõ ràng lướt qua trên mặt Snape, rồi nét mặt ông dịu đi. "Ta rất cảm kích về điều đó, Potter," ông nhẹ nhàng nói, và đột nhiên Harry có cảm giác như ông đã không được nghe những lời ấy từ rất lâu rồi. Ý nghĩ ấy làm trái tim cậu quặn lại, và lại càng khiến Harry thấy quyết tâm hơn.

Thế rồi, Harry bắt đầu nói. Về nhà Dursley, về Sandy, về thư viện. Về việc phát hiện ra tiếng Latinh, rồi sau đó là phép thuật, và thêm một lần khi nhận được lá thư nhập học. Về việc đến với Thế giới Phép thuật và nghĩ rằng mình không cô đơn, rồi sau đó là nhận ra mình cô độc đến chừng nào.

Cậu cố gắng giải thích hết mức có thể về cách phép thuật của mình hoạt động, cách những từ ngữ Latinh có thể dẫn dắt những ý định của cậu nhưng cơ chế thực sự nằm ở sự kiểm soát sức mạnh và vốn hiểu biết của cậu về vật lý hoá học liên quan. Để có thể giải thích cơ sở khoa học đằng sau phép thuật của cậu khá khó khăn khi Snape chỉ có hiểu biết ở mức độ cơ bản, nhưng vị Bậc thầy Độc dược rất thông minh và rất thông thạo về Thảo dược học và Độc dược, hai lĩnh vực khá tương đồng với Sinh học và Hoá học, nên ông có thể nhanh chóng nắm được những khái niệm dù không biết quá cụ thể.

Sau đó, để biểu diễn cách phép thuật của mình hoạt động, Harry cho Snape thấy Illuminare, IgnisVolito, và cách cậu có thể điều khiển chúng bằng cách cung cấp một lượng phép thuật cụ thể vào câu thần chú, hoặc ngắt lại khi cậu muốn dừng nó. Cậu cho quầng sáng của Illuminare di chuyển vòng quanh cánh tay, như khi cho Blaise xem, để nó đi xa nhất có thể khỏi mình rồi quay lại, gần giống như một chiếc yo-yo. Harry cũng cho ông xem việc mình có thể thực hiện một số câu thần chú không lời, nhưng đã đảm bảo rằng đó là một kĩ năng rất khó để học hỏi và thực hiện đúng cách. Snape chứng kiến mọi thứ với một biểu cảm không rõ rằng, nhưng phép thuật của ông hơi giật mỗi khi Harry làm một điều gì đó bất ngờ, và cậu không biết điều đó là tốt hay xấu. Phép thuật của Snape khó đọc vị được hơn nhiều so với của Blaise.

Đến khi cậu giải thích xong mọi chuyện, vài giờ đồng hồ đã trôi qua.

"Cảm ơn vì đã nói cho tất cả những việc này. Ta biết chuyện này rất khó khăn đối với trò," Snape đáp khi Harry tuyên bố mình đã nói hết. Harry gật đầu với ông, mệt mỏi thở dài. Cậu không nghĩ việc này sẽ tốn sức đến vậy.

"Thầy là người đầu tiên biết về quá khứ của em."

Snape cho cậu một cái nhìn cân nhắc, rồi ông ra hiệu về phía cốc trà của Harry. "Để ta đi lấy cốc khác."

"Được ạ. Cảm ơn thầy," Harry nói khi cậu chuyển chiếc cốc sang, hơi giật mình vì sự thay đổi chủ đề. Cậu không nhận ra mình đã uống hết trà trong cốc, quá nhập tâm vào câu chuyện của mình.

Snape đi khỏi trong khoảng nửa phút, rồi trở lại với hai chiếc cốc đang bốc hơi. Harry nhận lấy hớp một ngụm nhỏ. Nó hơi nóng, nhưng cậu không phiền chút nào.

"Còn ai khác biết về phép thuật của trò không?" Snape hỏi sau vài giây.

"Có ạ," Harry đáp, hơi bất an vì giọng điệu của Snape. "Em vô tình sử dụng một thần chú không lời trước mặt Blaise, nên em đã phải giải thích cho cậu ấy. Blaise đã hứa sẽ giữ bí mật, và em tin cậu ấy."

Snape im lặng, rồi ông gật nhẹ đầu. "Ta có điều quan trọng cần cho trò biết. Một thứ có thể sẽ vô cùng quan trọng đối với trò trong tương lai." Ông nói.

Harry nhướn mày. "Ý thầy là?"

Snape đặt cốc của mình xuống mặt bàn, cẩn thận đan những ngón tay của mình lại đặt trên đùi. "Có một câu thần chú," ông cất tiếng, đầy chậm rãi, cẩn trọng, "cho phép một phù thuỷ đọc được tâm trí của người khác."

--------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện