Bạc Nhược nhìn theo bóng lưng của Diễn Phong, hai tại đặt dưới gầm bàn âm thầm siết chặt lại.

Chính vì không thể lấy được một chút tin tức từ Vô Kỵ, cô mới lựa chọn ra tay bên phía Diễn Phong, nhưng lại không thể ngờ tới anh ta rất khó đối phó.
Cùng với lúc ấy Diễn Phong đã bước lên xe, điện thoại của anh ta rung lên, một cuộc điện thoại được gọi đến.

Anh ta nhìn tên được hiện thị trên màn hình điện thoại bất giác nhíu mày một cái.
“ Có chuyện gì ? ”.
“ Anh Phong, người ...!Người trốn rồi ! ”.
Chiếc điện thoại trong tay lập tức bay ra khỏi xe, khi đáp xuống mặt đường đã bị biến dạng.

Diễn Phong thầm mắng một câu, sau đó chiếc xe hơi màu đỏ nhanh chóng lăn bánh, chẳng mấy chốc đã biến mất.
\[ ...!\]
“ A Nhược ...!”.
Bước chân Bạc Nhược dừng lại, túi đồ trong tay rơi xuống đất.

Tiếng gọi quá mức quen thuộc vọng vào tai cô, cô theo phản xạ liền quay xung quanh tìm kiếm.

Trong khu trung tâm thương mại, người người tấp nập qua lại, chỉ có duy nhất người đàn ông ấy đứng đó, đứng cách Bạc Nhược một khoảng rất xa, nhưng ánh mắt dường như chưa từng rời khỏi cô.
Bàn tay Bạc Nhược bất chợt run rẩy.

Người gọi tên cô là Giác Mạc Thiên, người mà cô luôn chạy đi tìm tung tích.

Người mà trong lòng cô luôn lo lắng nhất.

Nhưng Bạc Nhược không hề chạy ra chỗ hắn ngay, cô cẩn thận dò xét xung quanh, chắc rằng không có kẻ theo dõi mới đi tới chỗ của Giác Mạc Thiên.
“ Xin lỗi ...!”.
Giác Mạc Thiên nhìn thấy cô chạy tới, bàn tay để dọc bên chỉ quần khẽ động, muốn đưa lên chạm vào gương mặt mà hắn hằng ngày mong nhớ nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định hạ tay xuống.
“ Đi theo em ”.
Bạc Nhược không hề đáp lại lời xin lỗi kia, bởi vì cô biết câu xin lỗi ấy mang ý nghĩa gì.

Hắn là đang xin lỗi về việc nổ súng bắn cô trong khu rừng ngăn cách giữa hai thành phố.

Nhưng Bạc Nhược này từ trước đã không trách hắn, càng không dám hận hắn, cô vốn dĩ đã không có tư cách, trong hoàn cảnh lúc ấy làm gì có kẻ nào có đủ dũng khí để tin tưởng cô khi đã bị chính cô phản bội một lần.
Bạc Nhược thấp giọng, kéo tay hắn xuyên qua đám đông, rẽ vào một cửa tiệm bán quần áo dành cho nam, tuỳ tiện chọn một bộ đồ rồi đưa cho hắn.

Bộ đồ đang mặc trên người Giác Mạc Thiên đã chẳng ra hình thù gì nữa, những vết đánh bằng dây thừng khiến nó biến dạng, lại thêm vết máu in đậm càng khiến hắn trở thành tâm điểm chú ý, vậy nên nếu muốn an toàn rời khỏi đây buộc phải thay đổi trang phục.

Để an toàn, Bạc Nhược đứng canh trước phòng thay đồ.

Cô đứng dựa lưng vào cửa gỗ, tâm tình có chút phức tạp.

Cô nghiễm nhiên biết rằng một khi bản thân đưa Giác Mạc Thiên chạy trốn, Vô Kỵ nhất định sẽ không buông tha cho cả cô và hắn.

Khó khăn lắm cô và anh mới làm lành, nhưng hiện tại là cơ hội tốt nhất, cô không thể bỏ lỡ.
Bạc Nhược từng nói, Giác Mạc Thiên là ân nhân lớn nhất trong đời cô, không có hắn sẽ không có cô của hiện tại.

Vậy nên nếu không trả được phần ân này, Bạc Nhược sống sẽ không yên ổn.
“ A Nhược, em vẫn quyết định ở bên cạnh hắn ta ư ? ”.
Giọng nói trầm ấm từ bên trong rơi vào tai Bạc Nhược.

Cô không hề bất ngờ, điềm tĩnh đáp.
“ Phải ”.
“ Vậy ngay lúc này em nên gọi điện cho hắn ? ”.
Giác Mạc Thiên cười khẽ một tiếng.

Giọng nói vừa có phần lạnh lẽo lại có phần chua chát.

Lạnh lẽo vì sự thẳng thắn của cô, chua chát vì trái tim của cô vĩnh viễn không dành cho hắn.
“ A Thiên, anh cũng biết em sẽ không làm như vậy ”.
Bạc Nhược bất lực thở dài một tiếng.
“ A Nhược, vẫn là câu nói ấy, em ở bên cạnh hắn nhất định sẽ không thể hạnh phúc, rời xa hắn mới là điều nên làm nhất ”.
“ Đây là lần cuối cùng em liều mạng ở bên cạnh ấy ”.
Phải rồi, cô đã tự hứa đây là lần cuối cùng dùng mạng sống để đánh đổi hạnh phúc.

Ở bên cạnh Vô Kỵ là việc rất khó, vậy nên Bạc Nhược không dám thử nhiều lần, hai lần trước đã đó đã đau thấu tâm can, lần này nhất định sẽ là lần cuối cùng !
“ Vậy sao ? ”.
Tiếng cười chế giễu của Giác Mạc Thiên vang lên.

Gian phòng thay đồ rất rộng, được ngăn cách thành năm phòng nhỏ, hiện tại chỉ có mình hai người, tiếng cười của Giác Mạc Thiên hoà vào không gian tĩnh lặng càng tạo áp lực trong lòng Bạc Nhược.
“ Em sẽ bảo toàn mạng sống của anh cho đến khi anh ra nước ngoài.

Giác Mạc Thiên, lần này coi như chúng ta không ai nợ nhau ”.
Cô biết việc Giác Mạc Thiên trốn thoát đã truyền đến tai Vô Kỵ, ắt hẳn anh đã cho người phong toả toàn bộ lối đi.


Vậy nên việc đưa người bình an ra nước ngoài là việc khó hơn lên trời.

Nhưng Bạc Nhược vẫn phải liều một lần, trả được món nợ này cô mới có thể an lòng mà ở bên cạnh Vô Kỵ.
“ Anh đi rồi, hắn sẽ nghiền nát em thành trăm mảnh ”.
Giọng Giác Mạc Thiên lạnh đi.

Hắn vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước ra.

Lúc này bộ độ cũ rách rưới đã hoàn toàn được thay thế bởi bộ vest màu xám nhạt.
“ Anh cứ bình an ra nước ngoài là được, việc của em anh đừng bận tâm nữa ”.
\[ ...!\]
Hai người ra ngoài, người của Vô Kỵ đã đứng sẵn ở đó, còn có cả anh.

Anh đứng giữa đám người, chỉ tuỳ tiện mặc một chiếc áo phông trắng giản dị đã trở thành điểm sáng giữa bầu trời đêm tối, nổi bật vô cùng.

Bạc Nhược đi đằng trước Giác Mạc Thiên, vừa nhìn thấy Vô Kỵ đã không tự chủ được mà run lên.
“ Nhược Nhược, em không ngoan ”.
Giọng anh không nóng không lạnh, cũng không nhìn ra được có tức giận hay không.

Mồ hôi bất giác đổ đầy lòng bàn tay Bạc Nhược.

Cô biết, anh đang cảnh cáo cô, nếu như lúc này cô không chạy về phía anh, cơn thịnh nộ đằng sau đó không biết sẽ lớn đến mức nào.
“ A Kỵ, thả Giác Mạc Thiên đi, có được không ? ”.
“ Em đi ra đây ”.
Vô Kỵ nhíu mày, không hề có ý trả lời câu hỏi của Bạc Nhược.

Anh đưa tay về phía cô, như đang chờ quyết định của Bạc Nhược.

Nếu như cô lựa chọn đi về phía anh, đứng bên cạnh anh, quan hệ giữa cô và anh vẫn sẽ được duy trì như hiện tại.

Nhưng còn nếu cô lựa chọn bảo vệ Giác Mạc Thiên đến cuối cùng, mối quan hệ này có lẽ duy trì không nổi nữa.
“ Anh thả người đi, em sẽ trở về.


Vô Kỵ, anh đừng ép em ”.
“ Anh ép em ? Bạc Nhược, là chính em đã hứa em và người đàn ông kia không còn bất cứ quan hệ nào nữa ”.
“ Anh rõ ràng biết anh ấy đối với em quan trọng như thế nào.

Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em, món nợ này em ắt phải trả ”.
“ Vậy nên hôm nay em quyết định chống đối anh ? ”.
Sắc mặt Vô Kỵ tối hẳn.

Anh nhận lấy khẩu súng lục từ tay Diễn Phong, đem ra chơi đùa.

Mới ngày hôm qua họ vừa chính thức làm lành, quả nhiên điều tốt đẹp thường giữ không được bao lâu.
“ Em chỉ muốn hoàn trả mối ân tình này ”.
Bạc Nhược trước sau vẫn dùng giọng nói ôn hoà để chấn an Vô Kỵ.

Giác Mạc Thiên đứng phía sau cô từ đầu tới cuối không hề chen nửa lời.

Hắn chỉ lặng lẽ quan sát Bạc Nhược, rõ ràng là cô đang bảo vệ hắn, nhưng vì sao trái tim hắn lại vẫn đau như vậy ?
“ Được, em có thể làm điều em muốn.

Anh cho em một cơ hội, đám người phía sau và Giác Mạc Thiên em chọn ai ? ”.
Những người đi theo Vô Kỵ đứng thành hàng ngang lúc này liền tự động lui sang hai bên, xuyên qua khoảng trống vừa lộ ra Bạc Nhược nhìn thấy rất nhiều người bị bắt giữ, đều là những khách hàng ghé thăm trung tâm thương mại.

Cõi lòng Bạc Nhược lạnh buốt.
“ Đừng nói là anh không cho em cơ hội.

Thế nào, cơ hội đến rồi lại chần chừ không chọn ? Anh có thể thả Giác Mạc Thiên đi, nhưng Bạc Nhược đám người này nhất định phải chết, đấy coi như là món quà xoa dịu cơn tức giận của anh.

Em thấy sao ? ”.
“ Anh buộc phải thấy anh ấy chết anh mới vừa lòng ư ? ”.
“ Phải ”.
Đáy mắt Vô Kỵ loé lên một tia sáng.

Một khắc ấy, bên phía Bạc Nhược đã có hành động, cô rút con dao hay mang bên mình đặt vào tay Giác Mạc Thiên, sau đó đưa bàn tay cầm con dao ấy đặt lên cổ mình, cô nhỏ giọng nói với hắn.
“ Dùng em, anh ấy sẽ cho anh một con đường sống ”.
Giác Mạc Thiên cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hắn sâu rộng nhìn không thấu.

Một hồi sau, hắn mới có phản ứng, siết chặt Bạc Nhược trong lòng.
“ Hiện tại tôi cũng cho anh một cơ hội, hoặc sắp xếp xe để tôi rời đi, hoặc là mất cô ấy vĩnh viễn.

Vô tổng có lẽ không biết, thứ mà tôi không có được, tôi thà rằng huỷ đi cũng không mong muốn nó rơi vào tay người khác ”.
Dứt lời liền rạch trên cổ Bạc Nhược một vết rất lớn, máu tươi nhỏ xuống, chảy dọc theo cần cổ trắng ngần.
“ Giác Mạc Thiên ! ”.

Vô Kỵ quát lên, thái độ rõ ràng là tức giận.

Dùng người của anh để đổi lấy bình an lại còn dám tổn thương cô.
“ Thế nào, có chọn không ? ”.
Giác Mạc Thiên cười nhạt một tiếng, lại tiếp tục dùng dao rạch thêm một vết trên cổ Bạc Nhược.

Bạc Nhược đau đến sắc mặt trắng bệch nhưng không hề phản kháng, cực kỳ yên phận làm dụng cụ để mặc hắn sử dụng.
Vô Kỵ siết tay, xoay người nói với Diễn Phong.
“ Chuẩn bị xe “.
“ Khi tôi bình an rời khỏi nơi này sẽ tự giác thả A Nhược ”.
Vô Kỵ rất giữ lời không hề cho người đuổi theo Giác Mạc Thiên.

Giác Mạc Thiên lái xe, Bạc Nhược ngồi bên ghế lái phụ.
“ Em không sao chứ ? “.
“ Không sao ”.
Dứt lời Bạc Nhược bỗng cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề, phía trước bỗng chốc trở thành một mảng tối đen.

\[ ...!\]
“ Cô ấy sao rồi ? ”.
Sau khi Bạc Nhược ngất đi Giác Mạc Thiên vội vàng đưa cô đến căn cứ cũ của tổ chức Hắc Môn, đồng thời gọi bác sĩ riêng của hắn đến.
“ Giác thiếu, Bạc tiểu thư có thai rồi.

Chúc mừng anh.

Cơ thể cô ấy vốn đã yếu, nếu muốn giữ đứa bé nhất định phải bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng ”.
Giác Mạc Thiên cho vị bác sĩ kia lui ra ngoài.

Hắn nhìn cô yên lặng nằm trên giường, bỗng cười thành tiếng.

Chúc mừng cái gì chứ ? Đứa bé vốn chẳng phải của hắn.

Lúc này hắn mới thật sự hiểu quyết tâm của Bạc Nhược lớn đến đâu, nếu cô không quyết tâm ở bên cạnh Vô Kỵ, cô cũng sẽ không để bản thân mang thai con của anh.
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cô, mỉm cười hiền dịu.
“ A Nhược, anh thật sự rất yêu em vậy nên anh nhất định sẽ không để đứa bé này chào đời.

Anh sẽ để người đàn ông em yêu thương nhất, để chính cha ruột của đứa bé tự tay giết chết nó.

Anh chịu tổn thương mười, em cũng phải chịu tổn thương một.

A Nhược, em nói tình yêu của anh dành cho em có lớn không ? ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện