Giác Mạc Thiên nắm chặt lấy tay cô, ôn hoà mà nói, nhưng thực chất hàn khí nơi đáy mắt đã hằn sâu trong cốt tuỷ.

Hắn không thể phủ nhận hắn đối với Vô Kỵ có hận, có đố kị.

Rõ ràng hắn là người gặp cô trước, điểm này hắn thắng Vô Kỵ.
So về thời gian ở bên cạnh cô, hắn cũng thắng Vô Kỵ.
Nhưng tại sao từ trước đến giờ trong lòng Bạc Nhược hắn vẫn mãi mãi chỉ là một ân nhân không hơn không kém ? Cô thà rằng động lòng với một người xa lạ, thà cố chấp dù tổn thương cũng để được ở bên cạnh Vô Kỵ, thậm chí là có con của anh cũng không hề để mắt tới hắn !
Giác Mạc Thiên đối với cô rốt cuộc là điểm nào không tốt ?
Hắn buông tay Bạc Nhược ra, bàn tay di chuyển đến gương mặt cô, vén sợi tóc dính trên mặt Bạc Nhược ra đằng sau.

Vốn định thu tay về lại bị cô giữ chặt lấy.

Một khắc ấy hắn động lòng rồi, trái tim như bị thứ gì đó kích thích mà đập nhanh không thể kiểm soát, hắn muốn hôn cô ...!Muốn hôn cô ngay lúc này !
Chỉ là cánh môi còn chưa kịp đáp xuống đã bị câu nói của Bạc Nhược như một gáo nước lạnh dội thẳng.
“ A Kỵ ...!Đừng giận ...!Đừng giận có được không ? ”.
Cả giấc mộng cô cũng dành trọn cho Vô Kỵ.

Vì sao những gì tốt đẹp nhất trước nay đều vốn không thuộc về hắn ?
Giác Mạc Thiên rút tay về, đem tay cô để vào trong chăn.

Hắn đứng thẳng dậy, trời ngoài kia chẳng biết từ khi nào đã tối rồi, ánh đèn bên ngoài rọi vào bóng lưng cô độc mà thẳng tắp ấy, càng tô đậm một nỗi bi thương khó mà che giấu.
Hắn cất giọng chua chát.
“ A Nhược, em đã có được tình yêu của anh rồi, có thể quan tâm tới nó một chút không ? ”.
Hắn không xin cô phải yêu hắn ngay, hắn chỉ xin cô một lần quay đầu nhìn hắn.


Năm năm nay, tầm mắt của cô chỉ có Vô Kỵ, vì vậy hắn muốn xin một vị trí trong tầm mắt ấy dù chỉ là vị trí nhỏ bé nhất.
“ A Nhược, nếu hiện tại em biết tin mình có con của Vô Kỵ em có vui không ? Nhưng A Nhược à, dù em vui hay không đứa bé này đã định sẵn là sẽ không thể chào đời.

Xin đừng trách anh, anh chỉ vì quá yêu em ”.
Không cầu xin tha thứ, chỉ xin đừng hận ...
\[ ...!\]
“ Tìm thấy người chưa ? ”.
Diễn Phong bước vào bên trong.

Căn phòng này tối đến mức không nhìn thấy lối đi, anh ta thở dài, dựa theo trí nhớ tìm công tắc của đèn, công tắc vừa gạt lên cả căn phòng liền bừng sáng.

Những món đồ nằm ngổn ngang ở dưới đất.

Vô Kỵ đứng bên cửa sổ, dưới chân anh đều là tàn thuốc, một mảng đen sẫm in dưới nền gỗ.

Kể từ khi Bạc Nhược trở về, Diễn Phong không hề thấy anh hút thuốc.
“ Đã điều động tất cả mọi người đi tìm, Vô tổng anh yên tâm, Bạc tiểu thư rất nhanh sẽ được đưa về đây ”.
Tiếng cười trầm thấp của Vô Kỵ vang lên.

Nói nhiều như vậy tóm lại vẫn là chưa tìm ra cô.

Có trời mới biết khi nhìn thấy cô bị Giác Mạc Thiên dùng dao rạch hai vết ở cổ, anh đã phát điên thế nào.

Nếu là anh của thường ngày, khẩu súng trong tay sẽ không phải là vật để chơi đùa, nhưng vì người ấy là cô anh mới không dám nổ súng.
Anh biết Bạc Nhược tình nguyện làm con tin để giúp Giác Mạc Thiên trốn thoát.

Nhưng anh càng hiểu Giác Mạc Thiên hơn, là đàn ông với nhau làm sao không thể nhìn ra sự chiếm hữu trong mắt hắn.

Hắn nói, đồ hắn không có được thà rằng huỷ đi cũng không để người khác có được, câu này anh tin là thật.

Vậy nên khi ấy anh mới cho Diễn Phong đi chuẩn bị xe.
Vứt điếu thuốc đã tàn trong tay xuống đất, Vô Kỵ đi xuyên qua đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất tới ghế sofa rồi ngồi xuống.

Ánh đèn rọi thẳng vào đôi mắt màu hổ phách sâu hút của anh, cũng không thể nào rọi sáng tâm tư được giấu ở trong đó.
“ Diễn Phong, cậu nói xem trong lòng cô ấy có phải hắn ta quan trọng hơn tôi không ? Năm lần bảy lượt trong lòng cô ấy chỉ có cứu Giác Mạc Thiên ”.
Nụ cười trên khoé môi Vô Kỵ đã tắt đi, anh nhắm mặt lại, không biết đang suy tính điều gì nữa.
“ Vô tổng, anh cũng biết rõ đối với Bạc tiểu thư hắn ta chỉ là một ân nhân ”.
“ Ân nhân ? ”.
Rốt cuộc định nghĩa về hai chữ này là như thế nào ? Chỉ vì một tên ân nhân mà bất chấp tất cả phản kháng lại anh ? Vì hắn ta mà có thể đem tính mạng ra cược ? Tất cả những điều này thật sự chỉ vì hai chữ ‘ân nhân’ ư ?
“ Tiểu thư ”.
Diễn Phong vừa xoay người đã nhìn thấy Tôn Nặc đứng ở cửa, vội vàng mở lời, cũng chẳng biết đoạn đối thoại kia cô ấy đã nghe được bao nhiêu.

Tôn Nặc ra hiệu cho Diễn Phong ra ngoài, sau khi anh ta đi thì tự mình đưa tay đóng chặt cửa lại.

Thư phòng vốn gọn gàng sạch sẽ giờ đã bị cơn thịnh nộ của Vô Kỵ biến trở thành một mớ hỗn độn.
Mùi thuốc lá lưu lại trong không khí khiến Tôn Nặc khó chịu.

Cô theo bản năng đưa tay lên che mũi, chậm rãi lách qua những món đồ nằm dưới nền đất tiến dần đến chỗ Vô Kỵ.
“ Anh lo lắng cho cô ấy sao ? ”.
Vô Kỵ không trả lời cô ấy.


Nhưng kỳ thực Tôn Nặc biết đáp án của anh.

Tuy hai người nhận lại nhau chưa lâu, lại không hề sống chung nhưng đối với người anh trai này Tôn Nặc vẫn có thể hiểu rõ.
“ Anh, nếu như anh coi cô ấy là một người khác vậy thì để cô ấy đi đi, không cần tìm cô ấy nữa ”.
“ Em có ý gì ? ”.
Tôn Nặc vừa dứt lời Vô Kỵ liền có phản ứng.

Anh mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy.
“ Em nói, nếu như anh coi cô ấy là Duẫn Giản Giao vậy thì buông tay cô ấy đi.

Anh buộc phải phân biệt được đâu là Duẫn Giản Giao, đâu là Bạc Nhược ”.
“ Anh biết rất rõ, Bạc Nhược không phải Giao Giao ”.
“ Giao Giao ? Anh cảm thấy bản thân hiểu rõ phải không ? Anh trai, em hiện tại nói cho anh biết, từ trước đến giờ anh đều coi Bạc Nhược là Duẫn Giản Giao ”.
“ Không phải ! ”.
“ Nếu không phải vì sao trong ví của anh lại có ảnh của Duẫn Giản Giao ? Nếu đã là như vậy thì nên buông tay, đừng tổn thương Bạc Nhược nữa, cô ấy rất tốt ”.
“ Đủ rồi ! Chuyện của anh không đến lượt em lo, đi cho sóc con của em đi ”.
Vô Kỵ vốn không muốn tiếp tục chuyện này nữa liền đuổi Tôn Nặc ra ngoài.

Kỳ thực, sau khi nghe cô ấy nói xong anh cũng không rõ anh có coi Bạc Nhược là thế thân của Duẫn Giản Giao không.

Nhưng hiện tại anh biết rất rõ, trong lòng anh là đang lo lắng cho Bạc Nhược.
\[ ...!\]
Đến chiều hôm sau Bạc Nhược mới tỉnh lại.

Cô vừa mở mắt liền nhìn thấy Giác Mạc Thiên vội vàng chạy tới.

Hắn đỡ cô ngồi dậy, quan tâm hỏi.
“ Thấy thế nào rồi ? Em không sao chứ ? ”.
Giác Mạc Thiên kéo chiếc ghế đã để sẵn bên cạnh rồi ngồi xuống.


Sắc mặt Bạc Nhược hôm nay đã hồng hào lên không ít, khác hẳn một trời một vực với hôm qua.
“ Em ổn rồi.

A Thiên, em sẽ về chuyển tầm chú ý của Vô Kỵ, anh có thể tự mình đi tới cảng biển chứ ? Vết thương trên người anh có chịu được không ? ”.
“ Muốn anh đi nhanh như vậy ? ”.
Giác Mạc Thiên cười khểnh một cái.
“ Em đã nói rồi nhất định sẽ giúp anh bình an rời khỏi đây ”.
Bạc Nhược không thích nhất chính là nợ ân tình người khác.

Mấy năm nay cô sống không được thoải mái, lúc nào cũng nghĩ cách để trả phần ân phần nghĩa này cho hắn.

Vì vậy lần này chỉ cần nhìn thấy hắn an toàn rời đi, tảng đá đè nặng lòng cô mới có thể gỡ bỏ.
“ Oh, nói như vậy là muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với anh ? ”.
“ Em không có ! ”.
“ A Nhược, thứ em nợ anh chỉ cần trả như vậy đã là đủ rồi sao ? ”.
“ Anh muốn gì ? ”.
Bạc Nhược nhạy bén bắt được ý trong lời nói của hắn.

Cô theo bản năng khoác lên cơ thể một lớp cảnh giác.

Cô dĩ nhiên không biết Giác Mạc Thiên muốn gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được có một sự nguy hiểm không tên ẩn nấp trong đó.
“ Em chỉ cần giúp anh một chuyện.

Đây coi như là món nợ cuối cùng em phải trả anh ”.
“ Anh muốn lấy mạng của anh ấy ư ? ”.
“ Không hề ”.
“ Vậy được ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện