“ Vậy ư ? Vậy anh nói xem con của chúng ta là kẻ nào giết ? ”.
Cằm bị Vô Kỵ nắm chặt đến đau đớn, Bạc Nhược cảm tượng như nơi ấy sắp vỡ vụn.

Cô khẽ mỉm cười, đây có lẽ là nụ cười bi ai nhất.

Lời anh nói giống như chứng tỏ Vô Kỵ anh là người đàn ông tuyệt vời nhất, là người ba chu đáo nhất.

Nhưng mấy năm về trước đứng giữa lợi ích và mạng sống của Bạc Nhược cô, anh đã chọn thứ gì ? Không phải đến cuối cùng vẫn là chọn lựa ích để rồi gián tiếp hại chết đứa con mới được hai tuần tuổi.

Đứa bé mất tựa như một vết nứt trong trái tim cô, mà vết nức này mãi mãi không thể chữa lành.
“ Chuyện của quá khứ đừng nhắc lại nữa ”.
Vô Kỵ mím chặt môi, rõ ràng là đang không hài lòng.

Có những chuyện đã có thì phải tập cách buông bỏ để sống tiếp Bạc Nhược vì sao luôn luôn dùng cái cớ này để trốn tránh anh.

Cô và anh vẫn còn rất trẻ, mất một đứa bé còn chưa thành hình người đã là gì, không phải vẫn còn nhiều cơ hội khác sao ?
“ Không nhắc lại ? Haha ! ”.
Bạc Nhược cười đến điên dại, dường như ngay lúc này cô đã bắt đầu không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.


Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Bao nhiêu năm nay, đối mặt với chuyện này ngoài cách trốn tránh thì anh vẫn học được cách chối bảo trách nhiệm.
Nực cười không ? Có !
Hận không ? Hận !
“ Vô Kỵ, anh mở miệng là nói sẽ bảo vệ tôi chu toàn.

Nhưng anh nhìn xem, từ đầu đến cuối anh mang lại cho tôi ngoại trừ đau khổ thì còn có cái gì ? ”.
Quá khứ, nhiều lần lợi dụng tình cảm của cô để giết chết ân nhân của cô, còn hại chết đứa con của hai người.

Hiện tại, năm lần bảy lượt đều muốn động thủ huỷ đi mạng sống của một đứa bé hai tuổi.

Mạng người đối với anh rốt cuộc chỉ như cỏ rác đúng không ?
“ Nhược Nhược, là người phụ nữ của tôi em phải chịu cách đau khổ ! “.
“ Vô Kỵ, anh đúng là điên thật rồi, điên thật rồi ”.
“ Nếu có điên cũng là vì em mà điên ”.
“ Xin ...!Cầu xin anh đừng nói là vì tôi ”.
Là bản tính anh định sẵn đã độc ác, tàn nhẫn vậy nên cầu xin anh đừng đem toàn bộ tội lỗi này đổ lên đầu cô.

Bạc Nhược này gánh không nổi.
Nếu như được lựa chọn một lần nữa, cô sẽ không bao giờ trở về mảnh đất này, để rồi gặp lại người đàn ông khiến trái tim cô tổn thương đến biến dạng.

Nhưng cuộc đời con người chưa từng có hai chữ nếu như.

Cái câu nói này, Bạc Nhược từ lâu đã hiểu rõ.

Trong quá khứ, cô vì chấp ngộ với đoạn tình cảm này mà khiến bản thân trở nên yếu đuối.

Nhưng hiện tại thì khác, tình yêu của cô đối với Vô Kỵ đã nhỏ hơn hận thù của cô dành cho anh.
Bạc Nhược nhanh chóng xoay người, động thủ ra đòn tấn công Vô Kỵ.

Cô biết trước, anh chắc chắn sẽ né tránh vậy nên nhân cơ hội trốn thoát khỏi phạm vi của anh.

“ Nhược Nhược, hôm nay, em đừng hòng trốn thoát.

Đi cùng tôi, em sẽ không phải tận mắt chứng kiến cạnh tượng đứa nhỏ kia bị giết chết ”.
Vô Kỵ sau khi tránh một đòn của cô thì lại không có phản ứng gì, chỉ lẳng lẽ đứng phía sau nhìn cô dẫn theo Tiểu Hoạ bỏ chạy.

Nhưng hai người họ chạy chưa được mấy bước, người của Vô Kỵ đã tiến tới, dẫn đầu là Diễn Phong.

Anh ta vừa nhìn thấy Bạc Nhược liền cung kính cúi đầu.
“ Bạc tiểu thư, mời đi theo tôi ”.
“ Vô Kỵ, anh đừng ép tôi ”.
Bạc Nhược giữ chặt lấy cánh tay của Tiểu Hoạ khiến nó hằn lên một mảng đỏ ứng.

Có bé rõ ràng rất đau, cơ miệng động đậy liên hồi nhưng vẫn không có lên tiếng.

Bạc Nhược vì hoảng hốt, gấp gáp nên nhất thời không nhận ra.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông cách mình vài bước chân, tức giận mà hét lớn.
“ Tôi chính là muốn ép em ở bên tôi.

Ngoài việc tuân theo lời tôi nói, em có thể làm gì ? ”.
“ Cô ấy có thể đi theo tôi ”.
Bạc Nhược chưa kịp lên tiếng, Helen đã xuất hiện, hắn mang theo người, số lượng chỉ có hơn Vô Kỵ chứ không hề thua kém.

Diễn Phong khi nhìn thấy Helen, đáy mắt có chút xao động, Bạc Nhược không biết bản thân có phải đã nhìn nhầm hay không, cô theo phản xạ nhìn về hướng của Vô Kỵ, người đàn ông ấy vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đến phát sợ.

“ Chuyện giữa hai chúng tôi cậu đừng có xen vào ”.
Vô Kỵ nhíu mày, thiện ý nhắc nhở một câu.
“ Giữa hai người ? Cô ấy là mẹ của con tôi, trên mặt pháp lý còn là vợ của tôi.

Chuyện của anh với vợ tôi, nói xem một người chồng như tôi có liên quan hay không ? ”.
Helen cúi người bế Tiểu Hoạ lên, vỗ nhẹ lưng nó, cố gắng chấn an sự sợ hãi.

Hắn và Bạc Nhược đứng rất gần nhau, cái khoảng cách khiến cho toàn thân Vô Kỵ khó chịu.
“ Tôi đã từng nói người phụ nữ này cậu đừng động tới ”.
Vô Kỵ tiến lên phía trước, đến trước mặt Helen thì dừng lại.

Hai người đàn ông luận về vóc dáng không ai hơi ai, cũng không ai thua ai, luận về khí chất một chín một mười.

Bạc Nhược đứng bên cạnh Helen, lòng bàn tay đã ướt nhẹp vì mồ hôi đổ đây.
“ Nhưng đã lỡ động vào thì nhất định sẽ giữ đến cùng.

Vô Kỵ, anh đấu không lại tôi đâu ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện