\#38
Ngay lúc này Vô Kỵ lại bật cười.
Tầm mắt của anh đặt trên người Bạc Nhược, đem mũi nhọn chĩa lên người cô khiến ánh nhìn của hai người đàn ông đều đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé kia, áp lực lớn đè lên người Bạc Nhược, trong chốc lát cô cảm thấy hô hấp có phần khó khăn.
“ Em sẽ đi theo ai ? ”.
“ Vậy anh nghĩ thử xem lựa chọn của tôi sẽ là gì ? ”.
Bạc Nhược đem cuộn chặt tay lại, điều chỉnh thân thể để khống chế lại cảm xúc.
Nếu như lần này ông trời đã sắp xếp cho cô và Vô Kỵ gặp mặt thì nhất định cuộc gặp gỡ này sẽ không thể tránh khỏi.
Thà rằng nhân cơ hội này một lời nói thẳng đem quan hệ giữa hai người triệt để chấm dứt, một là tốt cho chính bản thân cô, hai là tốt cho tương lai và cuộc sống của con gái cô.
Con người đều sẽ phải trưởng thành.
Nếu đoạn tình cảm này định sẵn không có được thì nên tìm cách sớm buông bỏ.
Hơn nữa hiện tại Bạc Nhược đã có người mình cần bảo vệ, muốn bảo vệ được một người phải làm cho bản thân trở nên thật mạnh mẽ.
“ Tôi nghĩ em sẽ đi theo tôi bởi vì em vĩnh viễn không thể quên được tôi ”.
Vẫn là nụ cười ấy, chỉ có điều giọng nói lần này đã trở nên kiên định.
Bạc Nhược tiến lên một bước, đưa tay chạm lên vết thương trên lồng ngực của anh, ấn mạnh một cái.
Vô Kỵ dù đau cũng không hề lên tiếng, hai đầu lông mày theo bản năng nhíu thật chặt.
Cô khẽ cười.
“ Dựa vào anh, không xứng ”.
Dứt lời cô liền được Helen đưa đi.
Lần này người của Vô Kỵ không hề ngăn cản nữa.
Cũng chính vì thế Bạc Nhược bỗng trở nên lo sợ, anh chưa từng dễ dàng buông tha cho bọn họ, không biết sắp tới sẽ dùng cách gì để trừng phạt Helen.
\[ ...!\]
Helen sắp xếp máy bay riêng cho hai mẹ con.
Lên đến máy bay, Helen chủ động tranh dỗ Tiểu Hoạ, còn dặn Bạc Nhược nghỉ ngơi một chút.
Hắn dỗ Tiểu Hoạ rất khéo, con bé rất nhanh đã không còn sợ hãi nữa, chơi một lúc liền đánh một giấc ngon lành ở trong lòng hắn.
Bạc Nhược thì không sao chợp mắt nổi.
Họ còn chưa đặt chân đến đất nước K một giây nào thì giây ấy nhất định vẫn có khả năng gặp nguy hiểm.
Bạc Nhược biết rất rõ chỉ cần có kẻ dám chống đối Vô Kỵ, sẽ có kẻ chết.
Người đàn ông ấy trước nay vẫn luôn bá đạo và ngang tàn.
Helen ngồi bên cạnh như nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay của Bạc Nhược, nhẹ nhàng đan năm đầu ngón tay của mình vào năm đầu ngón tay của cô, trầm thấp nói.
“ Sẽ không sao hết.
Không phải chúng ta đã trên đường trở về đất nước K rồi sao ? ”.
“ Helen, em rất sợ, rất sợ sẽ phải mất đi Tiểu Hoạ ”.
Kể từ khi gặp lại Vô Kỵ, Bạc Nhược chưa bao giờ có cảm giác an tâm.
Cơ thể cô đã bắt đầu run rẩy.
Chỉ cần khi nhắc đến chuyện của Tiểu Hoạ hay thậm chí nhắc đến hai từ ‘đứa bé’ tâm trạng của Bạc Nhược sẽ không thể không chế nổi.
Người ngoài dĩ nhiên nhìn không ra sự bất thường này, nhưng Helen lại nhìn thấy rất rõ.
“ Sẽ không đâu.
Có anh ở đây không một ai dám cướp Tiểu Hoạ khỏi tay em ”.
Một lời hứa kiên định, chắc nịch như thế nhưng vẫn không thể xoa dịu sự bất an trong lòng Bạc Nhược.
Bởi vì hai chữ ‘Vô Kỵ’ đã trở thành nỗi đau của quá khứ khảm sâu vào tâm can cô, khiến cô vĩnh viễn không thể quên được, khiến cô ám ảnh cả một đời.
“ Helen, em thật sự cảm thấy không ổn ...!”.
“ Ngủ đi.
Ngủ một giấc khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn ”.
\[ ...!\]
“ Máy bay cất cánh rồi ? ”.
Kể từ khi Bạc Nhược rời đi, Vô Kỵ vẫn lưu lại ở trên sân bay.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát sàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời ở bên ngoài.
Hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, bầu trời cao trong xanh nay được phủ một tầng mây dày đặc.
Diễn Phong đứng đằng sau lưng anh, nhanh chóng đáp lời.
“ Máy bay của Bạc tiểu thư đã cất cánh ”.
Hành động đúng thật rất nhanh, rời xa anh chưa đủ mười phút mà máy bay đã cất cánh rồi.
Xem ra lần này Bạc Nhược cô đã quyết tâm tránh mặt anh.
Nhưng đáng tiếc, anh sẽ không để cô toại nguyện.
Anh để cô thời gian ba năm thoải mái, tự do chính là sự lớn nhất của Vô Kỵ này.
“ Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa ? ”.
“ Đã chuẩn bị xong rồi.
Máy bay và vũ khí đã đầy đủ theo như lời anh căn dặn ”.
“ Rất tốt ”.
“ Vô tổng, anh thật sự muốn bắn rơi máy bay của Bạc tiểu thư ? ”.
Chuyện này vốn không phải chuyện đùa.
Máy bay nếu thật sự mà gặp trục trặc, rơi ở độ cao hơn nghìn mét có thể nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí có những trường hợp máy bay đáp xuống mặt đất lập tức phát nổ ...
Diễn Phong biết Vô Kỵ muốn giữ Bạc Nhược ở lại, nhưng dùng cách này có phải nguy hiểm quá rồi không ?
“ Phải.
Tôi sẽ khiến máy bay của cô ấy rơi xuống ”.
Muốn thuần phục một người phụ nữ trở nên cứng rắn, trước hết phải khiến cô ấy chịu một chút khổ cực.
Vậy nên lần này anh sẽ khiến Bạc Nhược khắc ghi thật sâu việc này vào trong lòng, cái giá phải trả khi muốn rời xa anh rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Ngay lúc này Vô Kỵ lại bật cười.
Tầm mắt của anh đặt trên người Bạc Nhược, đem mũi nhọn chĩa lên người cô khiến ánh nhìn của hai người đàn ông đều đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé kia, áp lực lớn đè lên người Bạc Nhược, trong chốc lát cô cảm thấy hô hấp có phần khó khăn.
“ Em sẽ đi theo ai ? ”.
“ Vậy anh nghĩ thử xem lựa chọn của tôi sẽ là gì ? ”.
Bạc Nhược đem cuộn chặt tay lại, điều chỉnh thân thể để khống chế lại cảm xúc.
Nếu như lần này ông trời đã sắp xếp cho cô và Vô Kỵ gặp mặt thì nhất định cuộc gặp gỡ này sẽ không thể tránh khỏi.
Thà rằng nhân cơ hội này một lời nói thẳng đem quan hệ giữa hai người triệt để chấm dứt, một là tốt cho chính bản thân cô, hai là tốt cho tương lai và cuộc sống của con gái cô.
Con người đều sẽ phải trưởng thành.
Nếu đoạn tình cảm này định sẵn không có được thì nên tìm cách sớm buông bỏ.
Hơn nữa hiện tại Bạc Nhược đã có người mình cần bảo vệ, muốn bảo vệ được một người phải làm cho bản thân trở nên thật mạnh mẽ.
“ Tôi nghĩ em sẽ đi theo tôi bởi vì em vĩnh viễn không thể quên được tôi ”.
Vẫn là nụ cười ấy, chỉ có điều giọng nói lần này đã trở nên kiên định.
Bạc Nhược tiến lên một bước, đưa tay chạm lên vết thương trên lồng ngực của anh, ấn mạnh một cái.
Vô Kỵ dù đau cũng không hề lên tiếng, hai đầu lông mày theo bản năng nhíu thật chặt.
Cô khẽ cười.
“ Dựa vào anh, không xứng ”.
Dứt lời cô liền được Helen đưa đi.
Lần này người của Vô Kỵ không hề ngăn cản nữa.
Cũng chính vì thế Bạc Nhược bỗng trở nên lo sợ, anh chưa từng dễ dàng buông tha cho bọn họ, không biết sắp tới sẽ dùng cách gì để trừng phạt Helen.
\[ ...!\]
Helen sắp xếp máy bay riêng cho hai mẹ con.
Lên đến máy bay, Helen chủ động tranh dỗ Tiểu Hoạ, còn dặn Bạc Nhược nghỉ ngơi một chút.
Hắn dỗ Tiểu Hoạ rất khéo, con bé rất nhanh đã không còn sợ hãi nữa, chơi một lúc liền đánh một giấc ngon lành ở trong lòng hắn.
Bạc Nhược thì không sao chợp mắt nổi.
Họ còn chưa đặt chân đến đất nước K một giây nào thì giây ấy nhất định vẫn có khả năng gặp nguy hiểm.
Bạc Nhược biết rất rõ chỉ cần có kẻ dám chống đối Vô Kỵ, sẽ có kẻ chết.
Người đàn ông ấy trước nay vẫn luôn bá đạo và ngang tàn.
Helen ngồi bên cạnh như nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay của Bạc Nhược, nhẹ nhàng đan năm đầu ngón tay của mình vào năm đầu ngón tay của cô, trầm thấp nói.
“ Sẽ không sao hết.
Không phải chúng ta đã trên đường trở về đất nước K rồi sao ? ”.
“ Helen, em rất sợ, rất sợ sẽ phải mất đi Tiểu Hoạ ”.
Kể từ khi gặp lại Vô Kỵ, Bạc Nhược chưa bao giờ có cảm giác an tâm.
Cơ thể cô đã bắt đầu run rẩy.
Chỉ cần khi nhắc đến chuyện của Tiểu Hoạ hay thậm chí nhắc đến hai từ ‘đứa bé’ tâm trạng của Bạc Nhược sẽ không thể không chế nổi.
Người ngoài dĩ nhiên nhìn không ra sự bất thường này, nhưng Helen lại nhìn thấy rất rõ.
“ Sẽ không đâu.
Có anh ở đây không một ai dám cướp Tiểu Hoạ khỏi tay em ”.
Một lời hứa kiên định, chắc nịch như thế nhưng vẫn không thể xoa dịu sự bất an trong lòng Bạc Nhược.
Bởi vì hai chữ ‘Vô Kỵ’ đã trở thành nỗi đau của quá khứ khảm sâu vào tâm can cô, khiến cô vĩnh viễn không thể quên được, khiến cô ám ảnh cả một đời.
“ Helen, em thật sự cảm thấy không ổn ...!”.
“ Ngủ đi.
Ngủ một giấc khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn ”.
\[ ...!\]
“ Máy bay cất cánh rồi ? ”.
Kể từ khi Bạc Nhược rời đi, Vô Kỵ vẫn lưu lại ở trên sân bay.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát sàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời ở bên ngoài.
Hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, bầu trời cao trong xanh nay được phủ một tầng mây dày đặc.
Diễn Phong đứng đằng sau lưng anh, nhanh chóng đáp lời.
“ Máy bay của Bạc tiểu thư đã cất cánh ”.
Hành động đúng thật rất nhanh, rời xa anh chưa đủ mười phút mà máy bay đã cất cánh rồi.
Xem ra lần này Bạc Nhược cô đã quyết tâm tránh mặt anh.
Nhưng đáng tiếc, anh sẽ không để cô toại nguyện.
Anh để cô thời gian ba năm thoải mái, tự do chính là sự lớn nhất của Vô Kỵ này.
“ Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa ? ”.
“ Đã chuẩn bị xong rồi.
Máy bay và vũ khí đã đầy đủ theo như lời anh căn dặn ”.
“ Rất tốt ”.
“ Vô tổng, anh thật sự muốn bắn rơi máy bay của Bạc tiểu thư ? ”.
Chuyện này vốn không phải chuyện đùa.
Máy bay nếu thật sự mà gặp trục trặc, rơi ở độ cao hơn nghìn mét có thể nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí có những trường hợp máy bay đáp xuống mặt đất lập tức phát nổ ...
Diễn Phong biết Vô Kỵ muốn giữ Bạc Nhược ở lại, nhưng dùng cách này có phải nguy hiểm quá rồi không ?
“ Phải.
Tôi sẽ khiến máy bay của cô ấy rơi xuống ”.
Muốn thuần phục một người phụ nữ trở nên cứng rắn, trước hết phải khiến cô ấy chịu một chút khổ cực.
Vậy nên lần này anh sẽ khiến Bạc Nhược khắc ghi thật sâu việc này vào trong lòng, cái giá phải trả khi muốn rời xa anh rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Danh sách chương