Chương 1013

Cả hai đứa nhỏ đều khóc, Diệp Như Hề sao có thể cứng rắn được, vôn dĩ là cô thiệt thòi bọn nhỏ.

Cô điều chỉnh cảm xúc một hồi lâu, mới tìm vê giọng nói của chính mình, “Ta không phải mami của các cháu.”

Cho dù nói ra câu này vô cùng khó khăn, nhưng Diệp Như Hê vẫn miễn cưỡng bản thân nói ra.

Nhưng mà, Nhạc Nhạc không nghe gì hết, chỉ ôm chặt hơn nữa, khóc càng lớn hơn nữa “Không, không phải, mẹ chính là mamil Hu hu hụ, mami, con rất nhớ mẹ, đừng rời bỏ con, cầu xin mẹ đừng bỏ lại bọn con, hu hu hu, mamil”

Nhạc Nhạc khóc đến thở hỗn hền, cả khuôn mặt nhem nhuốc như mèo hoa, nước mắt dính ướt cả quần áo Diệp Như Hề.

Diệp Như Hề lập tức dỡ xuống lạnh nhạt, những lời ác hơn đêu nói không nên lời.

Cô bị từng tiếng mami này gọi tới vỡ nát trái tim.

Tạ An xoa xoa nước mắt, quật cường ng gắng đầu lên, nói: “Mai, mẹ không muôn nhận bọn con, là bởi vì mẹ cũng mắt trí nhớ sao? Mẹ quên con và em gái rôi sao?

Diệp Như Hề muốn nói không phải, cô không hề quên, cũng căn bản không có khả năng quên!

Nhưng, cô không có cách nào nói ra.

Tất cả chuyện này, cô không thể giải thích.

Nhạc Nhạc khóc lóc thảm thương, giờ vẫn đang nức nở, Diệp Như Hề sốt ruột tới hoảng, bảo hai đứa tiền vào, vội vàng rót chén nước cho Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc uống xong rồi ôm cái ly, mắt trông mong nhìn Diệp Như Hê, không rời mắt một giây nào.

Nhìn dáng vẻ tủi thân của con gái, Diệp Như Hề chỉ cảm thấy trong lòng càng rồi loạn.

Hai đứa nhóc ngồi trên sô pha, đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Diệp Như Hề, cô ngồi giữa đón nhận ánh mắt của chúng từ hai phía.

Diệp Như Hề trực tiếp gọi điện thoại nút Tạ Trì Thành, nhưng di động đối phương trực tiếp tắt máy, cô thậm chí có muôn nói chuyện cũng không thấy người!

“Cái này…… daddy các cháu đâu?”

Tạ An ngoan ngoãn nói: “Daddy đi công tác. Daddy bảo bọn con tới tìm mami.”

“Ta không phải……

Nhạc Nhạc lại muốn khóc, “Mamii,, vì sao mẹ trở lại còn không tới thăm con, hu hu…… Mamii, con rất nhớ Diệp Như Hề hạ quyết tâm, nói: “Ta không phải mạmi của các cháu, các cháu nhận nhằm.”

Nhạc Nhạc giương miệng, nói không nên lời, chỉ là nước mắt vẫn luôn roi, cách thức không ôn không nháo, chỉ khóc thút thít mới khiên người ta mềm lòng nhát.

Diệp Như Hề đau lòng ngay cả hô ò hấp cũng rồi loạn, đôi tay chỉ biết nắm chặt.

Chuyện Tạ An nghĩ tới càng nhiều, trong đầu đang xoay quanh, người trước mặt chính là mami, cảm giác quen thuộc này, hơi thở quen thuộc, _chính là dáng vẻ của mami, nhưng loại cảm giác này cậu đã từng thây được trên một người khác nữa.

Chính là người chị đã cứu bọn họ kial Còn có căn nhà này chính là nhà của chị gái kial Bọn họ còn ở đây mây ngày!

Thì ra, căn bản không có người chị tốt tính nào đó, thì ra người xả thân cứu bọn họ như vậy, chỉ có mami.

Tạ An nghiêm túc nhìn mami, mơ hồ có thể lông ghép được dáng vẻ chị gái đó vào nhau, thì ra mẹ chỉ hóa trang thành một người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện