Chương 1012

Lúc này, bên kia, bên trong vườn Tạ Gia Trang.

Tạ Trì Thành ngôi trong thư phòng, máy tính đang hiện màn hình cuộc họp trực tuyên, nhưng tâm tư của anh lại hoàn toàn không đặt ở cuộc họp lân này.

Anh mát anh dừng trên tờ tạp chí trên mặt bàn, ngón tay gõ gõ liên tục lên ảnh chụp, ánh mặt âm trâm dọa người.

Người phụ nữ trong bức ảnh tuy mơ hồ, nhưng chỉ cần một phần sườn mặt, Tạ Trì Thành có thê nhận ra là ai.

Nửa ngày sau, cuộc họp video bên kia dân yên tĩnh, chờ đợi tổng giám đốc quyết định.

Tạ Trì Thành thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Ừ, cứ làm vậy đi, thứ tôi muốn chính là kết quả.”

Dúứt lời, anh đóng lại máy tính, đứng lên, rời khỏi thư phòng.

“Daddy.”

Tạ An dừng lại bước chân, ngoan ngoãn hô một tiêng.

Càng thêm thành thục Tạ An cũng càng ngày càng cùng Tạ Trì Thành lớn lên giống, này một đôi phụ tử quặng ra ngoài hoàn toàn chính là .một cái khuôn mẫu khắc ra tới.

An Tạ An do dự một chút, thấp giọng nói: “Daddy, em gái nhớ mami, gân đây vân luôn Ôn ào muôn đi tìm mami.

Con cảm thấy, em gái hình như đã biết……

Ánh mắt Tạ An cũng dần ảm đạm.

Thật ra cậu biết rõ mami đã chết, nhưng cậu chưa bao giờ nói, còn giúp giâu giêm em gái.

Nhưng theo thời gian dần qua, lời nói dôi kia càng ngày càng yêu ớt, Ta An cảm thây mình sắp giâu không nồi nữa.

Tạ Trì Thành duỗi tay xoa xoa đầu Tạ An, thấp giọng nói: “Không cân lo lắng.”

Tạ An cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Daddy, cha nhớ tới mami chưa?”

Dút lời, Tạ An mang theo ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía daddy, nhưng kết quả nhận được chỉ là cái lắc đầu.

Cậu bé thất vọng, khóe mội kéo xuống, vẻ mặt vỗ cùng khổ sở.

Mami quan trọng như vậy, nhưng daddy lại quên mất mami, chuyện này khiên cho Tạ An muôn hận cũng không thể hận được.

Tạ Trì Thành nhìn khuôn mặt nhỏ buôn bã của mình, suy tư một chút, nhẹ nhàng nói: “Nói cho Nhạc Nhạc, ta mang các con đi tìm mami.”

Tạ An đột nhiên trừng lớn hai mắt, giọng điệu khó có thê tin: “Daddy, cha đang nói cái gì? Mang chúng con đi tìm mami?! Nhưng, chính là……”

“Ừ, ngay hiện tại, đi thôi, đi gọi Nhạc Nhạc.”

Cho dù Tạ An tràn đầy nghỉ hoặc, nhưng vẫn rất kích động chạy đi tìm em gái.

Tạ Trì Thành nhìn dáng vẻ vui sướng của cậu nhóc mà im lặng, sau đó híp híp mắt, ánh mắt hiện lên một tia âm lãnh.

Người thuộc về anh, sao có thể đề người khác nhúng chàm?

Cơm nước xong, Nhiếp Tịch liền đưa Diệp Như Hề trở về, hai người đạt thành thỏa thuận, lần này đính hôn chẳng qua là vì bệnh tình của bà ngoại, chờ khi phẫu thuật thành công, vượt qua thời kỳ dưỡng bệnh, bọn họ sẽ hủy bỏ hôn ước.

Sau khi đạt thành thỏa thuận, tâm tình Diệp Như Hề vô cùng nhẹ nhàng trỏ về nhà, không bao lâu, chuông cửa đã bị ấn vang lên.

Cô còn cho rằng Nhiếp Tịch còn có chuyện gì chưa nói xong, liền bất đắc dĩ đứng dậy, mở cửa ra trong miệng nói: “Anh lại quên……”

Nói đến một nửa liền dừng lại, chỉ vì, người đứng trước cửa là Tiểu An và Nhạc Nhạc.

Diệp Như Hề nháy mắt cứng đờ thân thê, vẫn không nhúc nhích.

Tạ An và Nhạc Nhạc cũng đồng thời trừng lớn tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Như Hề.

Diệp Như Hề đột nhiên phục hồi tinh thần lại, giờ phút này cô không có bắt cứ lớp trang điểm ngụy trang nào, là dáng vẻ bình thường của côi Nhạc Nhạc buột miệng thốt ra: “Mamil”

Sau đó cô bé trực tiếp nhào vào lòng Diệp Như Hề, gắt gao ôm eo mẹ, nước mắt lập tức rơi xuông, trong miệng gọi: “Mamil Mamil Con nhớ mẹ lãm, mamil Hu Hu hu……”

Diệp Như Hề vốn dĩ còn muốn đầy con bé ra, nhưng nghe tiếng con khóc lại không thể.

Tạ An cũng đỏ hốc mắt, cậu còn cho răng đời này không bao giờ có khả năng nhìn thầy mami, cậu còn cho răng daddy lừa mình, không nghĩ tới, mami vẫn còn sông!

Tuy Tạ An đã trưởng thành và chín chăn hơn nhiều cũng đỏ đôi mắt, lặng lẽ rơi nước mắt, vừa khóc vừa lau nước mắt, nhìn qua rất đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện