Chương 1015

Nhạc Nhạc vừa khóc vừa hô to: “Mami, mamil Đừng bỏ mặc bọn con, hu hu hu, mamil”

Tiểu An chỉ gắt gao bắt lây góc áo Diệp Như Hê, không ôn không kêu, nhưng cũng không buông tay.

Diệp Như Hề mềm lòng tới hồ đồ, tràn đầy tự trách, nhẹ nhàng ôm lấy chúng, thập giọng nói: “Ngoan, đừng khóc, muôn án cái gì? Ta làm cho các con.

Diệp Như Hề tốn công sức hồi lâu mới dỗ dành hai đứa nhỏ ng gừng „ khóc, rót cho hai đứa hai ly nước âm, cô xoay người đi vào phòng bếp,nhìn xem trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn gì.

Nhưng mới vừa xoay người, liền thấy hai đứa nhỏ đã lon ton đi theo, ánh mắt trông mong nhìn cô, dường như sợ cô biên mật vậy.

Diệp Như Hề dừng một chút, áp xuông Sự áy náy, nói: “Ta sẽ không đi, các con ngoan ngoãn ở phòng khách chờ ta, sẽ nâu ăn rất nhanh thôi, hẳn là chỉ có thể ăn mì sợi, có thê chứ?”

Hai đứa bé đáng yêu nhất trí gật đầu, dường như ăn cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần mami ở đây thì tốt rôi, hơn nữa cũng không muôn ngoan ngoãn ở phòng khách chờ.

Diệp Như Hà thở dài, „ cũng không ngăn cản, trực tiếp nâu mì, sau khi nâu xong Thì bưng đồ ăn ra.

“Ăn đi, ăn no, ta lại giải thích cho hai đứa.”

Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ôm chén, ăn mì sợi, Tiều Ấn còn chủ động kéo ra ghế dựa, đề mami ngồi.

Trong lòng Diệp Như Hề khó chịu vô cùng, đồng thời, cô không biết nên giải thích như thế nào mỏi tốt.

Thời điểm thế này, tên khốn Tạ Trì Thành cũng không ở đây, trực tiếp ném hai đứa nhỏ tới cho cô, thậm chí ngay cả việc giải thích biết tới thân phận của cô lúc nào cũng không nói, Chờ bọn nhỏ ăn xong, Diệp Như Hề mới chần chừ mở miệng: “Ta……”

Mới vừa nói một chữ, liền nói không nôi nữa.

Nên giải thích như thế nào?

Nói cô không chết, lại nhẫn tâm bỏ mặc chúng không để ý tới sao?

Trái tim Nhạc Nhạc căng thẳng, vô cùng đáng thương nói: “Mami, con không hỏi, con không hỏi bắt cứ điều gì, con chỉ cần biết răng mẹ sẽ không rời bỏ con và anh trai nữa đúng không?”

Diệp Như Hề rất muốn nói sẽ không, nhưng cô không có cách nào lừa gạt Nhạc Nhạc.

Tạ An vội vàng bổ sung một câu, “Mami, cho dù mẹ đi đâu, chúng con đều sẽ đi theol”

| Diệp Như Hề nắm chặt ly, cúi đầu, không nói gì.

Nhạc Nhạc luống cuống, nhảy xuống ghế dựa, chạy đên trước mặt mamii, non nót gọi: “Mami, cầu xin mẹ, đừng bỏ mặc con, mami, con muốn được ở cùng mẹ, Nhạc Nhạc hiện tại rất khỏe mạnh, về sau đều sẽ không liên lụy tới mamil Nhạc Nhạc không phiền toái, một chút cũng không phiên toái, mami đừng bỏ mặc con……

Diệp Như Hề rốt cuộc nhịn không đun duỗi tay ôm lây Nhạc Nhạc, đuôi mắt rơi xuống hai giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Được, mami sẽ không bao giờ bỏ mặc Nhạc Nhạc.”

Lúc này đây, nếu đã sai, như vậy cô tình nguyện sai tới cùng.

Đây là hai miếng thịt từ thân thể cô mà ra, sao cô có thê nhãn tâm vứt bỏ chúng lần thứ hai chứ.

Diệp Như Hề nghĩ tới vô số tình cảnh mẹ con tương nhận, duy chỉ cảnh tượng hôm nay là chưa từng nghĩ đên, cũng trở tay không kịp.

Cô hình như cũng không hồi hận vì hành động theo cảm xúc.

Hai đứa nhỏ khóc đến mệt mỏi, đã ngủ rồi, trước khi ngủ còn năng năng năm tay mami mới bằng lòng đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện