Chương 1016

Diệp Như Hề dịu dàng nhìn hai đứa, cho đến khi chúng ngủ say cô mới rón ra rón rén rời khỏi phòng.

Đi đến phòng khách, Diệp Như Hề tự pha cho mình ly trà hoa, lãng lặng ngôi trên sô pha, trong đầu rơi vào trồng rỗng.

Tiêu An và Nhạc Nhạc, cô đã không thể bỏ mặc chúng thêm một lần nữa, mà Tạ Trì Thành, cũng biết thân phận thật sự của cô.

Như vậy, cô phải làm sao bây giờ?

Còn có câu nói kia của Tạ Trì Thành, lại là ý gì?

Diệp Như Hề chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, cô gọi điện thoại cho Trương Thu, chỉ nói ngày mai bản thân có sắp xếp riêng, bảo chị ây không cân tới tìm mình.

“Cũng đúng, trong khoảng thời gian này cô bức ép bản thân quá, quả thật cũng nên thả lỏng một chút, không có việc gì, ngày mai tự cô sắp xệp đi, đúng rồi, cô thuận tiện tới lây quân áo đã đặt trước, ngày kia sẽ có một bữa tiệc tối, nhớ kỹ, bữa tiệc tối này rất quan trọng.”

Trương Thu còn nhắn mạnh câu cuối cùng.

*Tôi đã biết. Cảm ơn chị Thu.”

“Ừ, từ từ thả lỏng một chút, bên phía lão phu nhân cô cũng không cân tới đâu, giao cho tôi đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Như Hề liền cầm di động L bắt đầu tìm xem quanh đây có chỗ nào tiện đưa bọn nhỏ đi chơi, cô thiệu nợ chúng quá nhiều, nhiều đến mức không biệt nên đền bù thế nào, chỉ có thê đền bù từng chút một.

Suốt buổi tối, hai đứa nhỏ đều không thể ngủ. Say, thường xuyên gặp ác mộng rồi bừng tỉnh, sau đó lại khóc kêu tìm mamii, có lễ là do cảm ứng của thai đôi, một đứa tỉnh, một đứa khác nhất định sẽ tỉnh lại.

Cuối cùng Diệp Như: Hè bát đắc dĩ, trực tiệp ngủ cùng với cả hai.

Hôm sau, Diệp Như Hệ đã dậy sóm chuẩn bị một bữa sáng rât phong phú, chờ sau khi bọn họ ăn xong, cô mới khụ khụ hai tiếng, nói: “Các con có muốn đi đâu không?”

Hai đứa nhỏ đáng yêu. đồng loạt lắc đầu, Nhạc Nhạc lại nói: “Mami, bọn con không muôn đi đâu cả chỉ muốn ở cạnh mẹ.”

Đối mặt với mami tưởng mắt mà vừa tìm lại được, Nhạc Nhạc chỉ biết năm lấy thật chặt, ai cũng không thê cướp đi.

Diệp Như Hề bắt đắc dĩ cười cười, nói: “Mami không đi đâu cả, ít nhát, hiện tại sẽ không rời khỏi các con.”

Tạ An càng thêm bình tĩnh, thâp giọng nói: “Nhạc Nhạc, còn nhớ rõ món quà em chuân bị cho mami không?”

Mắt Nhạc Nhạc sáng rực lên, “Nhớ rõI”

“Em mang tới đây, mau đi lấy qua đây cho mami.”

Nhạc Nhạc nhảy xuống ghế dựa, bỏ lại một câu: “Mamil Anh trai! Hai người chờ một lát nel” sau đó lại lộp cộp chạy vê phòng, lục soát hành ý của bản thân.

Chờ Nhạc Nhạc đi rồi, Tạ An nhìn về phía mami, thập giọng nói: “Mami, mẹ không có chết, vì sao lại muốn thay đôi vẻ ngoài, cũng không muốn trở về?”

Trong lòng Diệp Như Hề nhẹ thở dài một hơi , cô biệt cô có thê lừa gạt được Nhạc Nhạc, nhưng thòng lừa nồi Tiểu An, Tiêu An quá thông minh, cũng quá trưởng thành.

“Là bởi vì liên quan tới daddy sao?”

Diệp Như Hề thấp giọng nói: “Tiểu An, đừng hỏi.”

Những chuyện trong quá khứ tựa như cơn ác mộng gắt gao quản quanh cô, Diệp Như Hệ cũng không tình nguyện nhắc tới thêm lân nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện