Chương 1004

“Ở ngoại ô phía bắc có một chùa miêu, nơi đó hương khói quanh năm, nghe nói rất linh, có chuyện tới cầu khán đều sẽ trở thành sự thật, em xác định không đi một chút à?”

Không thể không nói, Diệp Như Hề quả thật có chút lung lay.

“Tôi biết bà nội Hứa đang sinh bệnh, là một vận bối tôi cũng không biết làm gì mới tốt, không bảng cứ đi cầu phúc, trước kia lúc ông nội của tôi sinh bệnh, tôi có đi tới một lần, rất linh nghiệm.”

“Nói cho tôi địa chỉ.”

“Nơi đó có rất nhiều đường nhỏ, hướng ‹ dẫn không chuẩn đâu, người ngoài rất dễ bị lạc đường, tìm không ra đường đi, cho nên đề tôi mang em đi đi.”

“Không cần.”

“Tiểu Hề, em không cần phòng bị tôi như thế, tôi không có ác ý, ông nội bảo tôi chăm sóc em nhiều hơn, em coi tôi như anh trai cũng được, huống hồ, nghe giọng em đang rất mệt, tôi trở thành tài xê cũng được.”

Diệp Như Hề vẫn cảm thầy không ồn, nhưng Nhiếp Tịch lại dứt khoát nói: “Cứ quyết định vậy ởi, vị trí chùa miều chờ em nói với tôi địa chỉ nhà em, tôi mới nói cho em, còn nữa, que hương đầu tiên ở ngôi chùa này là linh nghiệm nhất, chúng ta cân đi từ nửa đêm qua đó chờ đợi.”

Diệp Như Hề bát đắc dĩ, cuối cùng vân đông ý.

Có lẽ tình thân chính là lại cảm tình bắt chấp lý trí nhất, biết rõ đây chỉ là cách thức ủy thác lỉnh thần, những Diệp Như Hệ vân muôn đi câu phúc cho bà ngoại.

Lại nhiều thêm một chút hy vọng, nhiêu thêm một chút thành công cũng lỐP..

Trời cao đừng tàn nhẫn như vậy, mang bà ngoại rời khỏi bên người cô.

Chuyện cô có thể làm cũng không nhiêu lám, nhưng chỉ cân có bất cứ một khả năng nào, cô nhất định sẽ đi làm.

Không bao lâu, Nhiếp Tịch đã gọi điện thoại tới, đang ở dưới lầu.

Diệp Như Hề thay một bộ quần áo, tây đi lớp trang điêm nhem nhuộc trên mặt, đề mặt mộc trực tiếp đi xuống.

Khi Nhiếp Tịch thấy Diệp Như Hề đi tới, trái tim đập nhanh vài phần.

Anh ta tự xưng là gặp qua không ít phụ nữ, trắng xanh đủ màu, nhìn chán đủ mọi kiểu dáng, nhưng hiện tại mới phát hiện, có một sô người,cho dù không chút son phần cũng có thể khiến người ta rung động.

Cho đến khi Diệp Như Hà lên xe, Nhiếp Tịch mới cười nói: “Đây vẫn là lân đâu tiên tôi nhìn thấy Pht mộc của em, rất thanh thuần.”

Diệp Như Hệ mặt vô cảm nói: “Đây chỉ là lần thứ ba chúng ta gặp mặt.

Nhiếp tiên sinh hiểu được cũng sâu quá nhỉ.”

Nhiếp Tịch nở nụ cười, nói: “Đừng gọi tôi là Nhiếp tiên sinh, gọi tôi một tiêng A Tịch là được rồi.”

Diệp Như Hề không gọi.

Nhiếp Tịch cũng không tức giận, nói: “Đường xá hơi xa, em ngủ một lát đi, tôi lái xe rất vững, chờ tới nơi rồi sẽ gọi em.”

Diệp Như Hề ừ một tiếng, nhưng thật ra cũng không hề khách khí, đôi mắt nhăm lại, giỗng như sắp ngủ tới nơi Nhiếp Tịch hoàn toàn bị tức giận đến mức Thông biết làm gì, người này thật đúng là cứ như vậy mà ngủ, chẳng, qua anh ta chỉ lịch sự nói một câu thê thôi, nào nghĩ đến cô làm thật, hơn nữa đánh chết hắn cũng không tin cô thật sự có thể ngủ được!

Người này thà rằng giả bộ ngủ, cũng không chịu cùng mình nói chuyện phiêm!

Nhiếp Tịch thở phì phì tiếp tục lái xe.

Diệp Như Hệ nhăm hai mắt, cũng chợp mất, so với việc phải cùng Nhiễp Tịch nói chuyện suốt một đường, cô thật ra cảm thấy giả bộ ngủ còn đơn giản hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện