Chương 1022

Diệp Như Hề thấy Nhạc Nhạc và Tiểu An đều muốn đi, cũng không cân nhắc nhiều, chỉ nói: “Được, vậy các con đi chuẩn bị một chút, đi thay bộ quân áo.”

Tiểu An và Nhạc Nhạc ngoan ngoãn trở về phòng thay quân áo.

Nhiếp Tịch chủ động nói: “Hai đứa thật nghe lời.”

Nhiệp Tịch rất muôn hỏi cô nhận nuôi hai đứa nhỏ ngoan ngoan này từ cô nhị viện nào? Anh ta cũng có vợ chồng người bạn muốn nhận nuội một đứa, nhưng nghĩ nghĩ vân đề này hỏi ra miệng có vẻ không đúng lắm, liền nhịn xuông.

Nhiếp Tịch nhớ rõ nếu không nhằm thì quỹ hội của bà nội Hứa cũng có . một hạng mục cô nhi viện, đên lúc đó điều tra một chút có thể biết được là nhận nuôi ở đâu.

“Hai đứa nhỏ tên là gì?”

Nhiếp Tịch thuận miệng hỏi một câu.

“Tiểu An và Nhạc Nhạc, Tiểu An là anh trai, Nhạc Nhạc là em gái.”

Chỉ là tên gọi ở nhà thôi sao?

Nhiếp Tịch vốn dĩ muốn hỏi tên họ thật, nhưng Diệp Như Hề hình như không có ý muôn nói.

Chờ bọn họ tới được công viên giải trí, Nhiếp Tịch mới phát hiện bản thân đã sai rồi, sai quá sai.

Vốn dĩ còn cho rằng rất dễ thu phục bọn nhỏ, còn cho răng chúng là hai thiên sứ nhỏ, kết quả lại nháy mắt hóa thân thành ác mai Ở nhà thì giọng điệu thân thiết, ra đường hoàn toàn biên thành người.

xa lạ, , không chỉ không còn ngọt ngào gọi tiếng ‘ Chứ’, thậm chí còn làm bộ nhìn không thấy anh tai Thậm chí anh ta còn không tìm ra thời cơ nào đề bắt chuyện với Tiểu Hè , dù chỉ một câu.

Toàn bộ quá trình, Nhiếp – Tịch chỉ biết tro mắt nhìn hai nhóc quỷ này giống như hộ sứ bảo vệ chặt chế nàng công chúa là Tiểu Hề, đau đầu nhát là anh ta không tìm được chút khe hở, anh ta đi theo ở phía sau, chẳng khác nào một vệ sĩ.

Diệp Như Hề cũng dở khóc dở cười, giờ nêu còn không hiểu rõ tâm tư của hai đứa nhỏ thì cô đã không phải mami của chúng, không nghĩ tới Tiểu An và Nhạc Nhạc còn có thê chơi xấu như vậy.

Nhưng, vậy có thể làm sao bây giờ?

Cô không nỡ từ chối hai đứa nhỏ, cũng không nỡ răn dạy chúng, cứ mặc chúng đi.

Chơi suốt một buồi chiều, đoàn người chơi tới mệt mỏi nên cùng đi tới một nhà hàng dùng cơm. Tiêu An và Nhạc Nhạc lân lượt gọi những món ăn mình thích, Nhiếp, Tịch vung tay lên, gân như gọi hết tât cả những món ăn ngon nhất.

Diệp Như Hề nhíu nhíu mày, nói: “Ăn không hết.”

“Không sao cả, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn, rất muốn cho Tiểu An và Nhạc Nhạc nêm thử xem.”

Ở trong mắt Nhiếp Tịch, này hai ác ma nhỏ này vẫn là đứa trẻ lớn lên ở cô nhỉ viện, tự nhiên chưa từng thưởng thức qua đồ ăn ngon.

Nhưng mà……

Vì để trị chứng kén ăn, đầu bếp trong nhà đều đên từ khách sạn năm sao phục vụ – Tiểu An: “…… ý Quá được cưng chiều, tuổi còn nhỏ đã có trong tay mây nhà hàng cao cập – Nhạc Nhạc: “……

Mặc cho ông chú ngu ngốc này tiếp tục hiểu lầm đi, thích nghĩ gì thì nghĩ!

Gọi xong đồ ăn, Nhiếp Tịch đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ, đột nhiên nghĩ tới một vần đề, liền buột miệng thót ra, “Chúng tôi nhìn qua trông giống người một nhà không?”

Người phục vụ bị hỏi mà ngần ra.

Diệp Như Hề cũng cảm thấy sửng sốt, không tán đông nhìn Nhiệp Tịch.

Nhiếp, Tịch tự giác biết mình vừa hỏi một vân đề ngu xuẫn, đang muốn . chuyên chủ đề, liền nghe thấy người phục vụ do dự nói: “Cái này, nhìn không phải rất giống……

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện