Chương 116

Không thể không nói, một câu này của Tạ An này giống như con dao hung hăng đâm cho Tạ Trì Thành một nhát, Chuyện này là sự nhục nhã nhất trong cuộc đời anhl “Tạ An, câm miệng!”

Hai vành mắt của Tạ An đỏ lên, nói: “Con không muôn đi, con muôn được ở cạnh mami , cha vốn dĩ không thể bảo vệ được cho mami và em gái!”

Tạ Trì Thành nhìn chằm chằm cậu bé, sắc mặt lạnh băng.

“Con nói lại một lần nữa”

“Con không có nói sai, lần này đây nêu không có sư phụ giúp đỡ giảm phạm vi tìm kiếm, mami nhất định đã xảy ra chuyện.”

Tạ Trì Thành trầm mặc.

Lần này, đúng là anh đã sơ suất.

Giọng điệu lúc này cũng trở nên mềm mỏng hơn.

“Nói một chút đi, con đã dọa người khác hôn mê như thế nào.”

Khuôn mặt nhỏ liền nhăn nhó, cậu nói: “Con, con chỉ gọi mami…….”

Tạ Trì Thành trầm mặc một chút, nói: “Tạm thời đừng để cho cô ấy biết.”

“Vì sao ạ ?”

Tạ An không phục, cậu bé không muôn đợi thêm phút giây nào nữa.

Tạ Trì Thành nâng bàn tay to đặt lên đầu con trai, hơi dùng lực đè xuống, anh nói: “Trước khi ta chưa giải quyết xong những người kia, thì hãy an phận một chút cho ta.”

Tạ An lập tức hiểu rõ “Là phía bà cố sao?”

tên Tạ An gắt gao nắm chặt hai tay.

“Daddy, con có thể làm cái gì không?

Con cũng có thê bảo vệ mamil”

“Cái gì cũng không cần làm, chính là cách tốt nhất con có thể làm.”

Tạ Trì Thành thu tay về, nói: “Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, coi như không biệt chuyện gì.”

Tạ An hơi há miệng, lại khép lại, tuy răng cậu đang giận dối daddy, nhưng cũng không phải đứa trẻ không biết phân biệt tình hình, daddy làm như thế ắt hẳn có lý của daddy.

P\// Goïn……. Không gọi nữa.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Trì Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường bệnh.

Khuôn mặt tái nhợt kia còn chưa rút hết vẻ hoảng sợ, nghĩ đến những chuyện cô phải trải qua lúc mắt tích, mặt Tạ Trì Thành liền trở nên tối tăm.

Mấy tên bắt cóc kia không tóm lại được, bọn chúng tìm được một con đường nhỏ để đảo tâu, cho nên cũng không điều tra được người đứng sau là ai.

Không bắt được người muốn hại chết Diệp Như Hề, người của lão phu nhân bên kia lại ra tay độc ác.

Hai phía hợp lại, Tạ Trì Thành cần phải ổn định tình hình, giấu nhẹm chuyện này trước đã, chờ sau khi anh xử lý hết đồng rác rưởi kia, lại thẳng thắn nói về sự thật.

Tạ Trì Thành mang theo Tạ An rời khỏi bệnh viện, lúc Diệp Như Hề vừa tỉnh lại, người ngôi Bên cạnh giường bệnh lại là Lục Tư Viễn.

“Tiểu Hề! Thật tốt quá, em không sao cải”

Diệp Như Hề nhìn nhìn chung quanh, không tìm ra bóng dáng Tạ An đâu cả, trong lòng có chút nghỉ hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện