Chương 117

Chẳng lẽ…… chuyện trước đó chỉ là mơ sao?

Phải không, hẳn là mơ thôi, nều không tại sao Tạ An lại gọi cô là mami được chứ?

Lục Tư Viễn không biết tâm trạng Diệp Như Hề đang phức tạp, anh vội vàng gọi bác sĩ tới kiểm tra qua một vòng, cuối cùng mới thấy an tâm.

“Tiểu Hề, em đã ngủ một ngày một đêm rôi, làm anh sợ muôn chêt, may mãn là em không có việc gì, nều không anh không thể nào tha thứ cho chính mình.”

Diệp Như Hề nghe đến thời gian cô đã ngủ, đột nhiên lục tìm di động của mình.

Lục Tư Viễn nhìn là hiểu ngay, vội vàng đưa đến cho cô.

“Di động. của em ở chỗ này, đã sạc xong rôi.’ Diệp Như Hề vội vàng gọi điện thoại về nhà, Nhạc Nhạc và chị Dương nhất định sẽ lo lắng lắm.

Quả nhiên, vừa kết nối cuộc gọi, liền nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc khóc.

Trái tìm Diệp Như Hề mềm nhũn, lập tức an ủi Nhạc Nhạc, đang định nói ra sự thật thì cô do dự một chút, vẫn lựa chọn bịa ra một cái cớ, nói đột ngột – phải đi công tác một chuyền, phải mắt mây ngày nữa mới có thê trở vê.

Nhân tiện dặn dò Nhạc Nhạc ở nhà phải ngoan ngoan nghe lời, mà Dương San cũng nghe được chuyện không đơn giản, nhưng cũng không có nhiều lời hỏi thêm gì, chỉ là nói chung chung nếu cô chịu đựng không nồi thì cứ quay vê nhà.

Diệp Như Hề cảm động lắm, sau khi cúp điện thoại , cô đôi diện với ánh mắt Lục Tư Viễn.

Trong đôi mắt kia chứa đầy lo lắng. và tình cảm, Diệp Như Hề theo bản năng lập tức tránh đi.

Trong lòng Lục Tư Viễn tê rần, nhưng cũng không nói thêm câu nào, lần này đây vẫn là Tạ Trì Thành dẫn người đem Tiểu Hề tìm trở vê, tuy răng không biết Tạ Trì Thành vì sao lại có ý tôt như vậy, nhưng đây đúng là sự đả kích rất lớn đổi với anh.

Ngay cả người phụ nữ mình yêu mà còn không thê bảo vệ được, ám ảnh thất bại như vậy sẽ khắc sâu trong lòng anh.

Dưới tình thế cáp bách, Lục Tư Viễn muốn bắt đủ lít “Tiểu Hề, em……

Diệp Như Hề mơ hồ đoán được chuyện anh sắp nói nhất định không phải là chuyện mình muôn nghe, vội vàng nói: “Tự Viễn, em có chút mệt mỏi, em muôn nghỉ ngơi một lát.”

Lục Tư Viễn bị chặn miệng, cuối cùng vẫn chỉ biết thở dài, dặn dò cô vài câu rôi rời đi.

“Chuyện bên phía công ty em cũng .

đừng gấp, lúc nào cảm thấy khỏe hẳn rồi hãy nghĩ đến chuyện đi làm.”

Sau khi anh rời đi rồi, Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút đau đầu, phải làm như thế nào mới có thể khiên Lục Tư, Viễn hiểu rõ, bọn họ thật sự không thể quay lại nữa đây.

Diệp Như Hề không có tiếp tục phiền não chuyện này, vẫn còn có chuyện quan trọng hơn mà cô chưa làm.

Cô gọi một cuộc điện thoại cho Tôn Bân, người này mây ngày nay lo tìm cô mà miệng lưỡi cũng bị bỏng rộp luôn rôi, nhưng làm thê nào cũng không liên hệ được cho Diệp Như Hề, vốn tưởng rằng bản thân đã hết hi vọng thì thình lình nhận được điện thoại.

Giọng nói Tôn Bân từ đầu dây bên kia dường như còn mang theo vài phần ủy khuất.

Diệp Như Hề vội vàng giải thích vài câu, nói thăng là mình xảy ra chuyện ngoài ý muôn, đang ở bệnh viện, bảo anh ta mang hết tư liệu chạy qua đây một chuyên.

Tôn Bân không nói hai lời, chuẩn bị tốt tất cả liền lao đến bệnh viện.

Lúc nhìn thấy Tộn Bân bước vào, Diệp Như Hễ thề, cô thật sự nhìn thấy trong mắt người đàn ông này sự ủy khuât cùng hy vọng.

Trong lúc nhất thời, Diệp Như Hề cũng cảm thấy rất áy náy với người ta, bất chấp thân thê của mình còn rất suy yếu, cô cũng gắng gượng cùng Tôn Bân bí mật lên kê hoạch tác chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện