Chương 994
Trương Thu đi theo lão phu nhân làm việc đã lâu, tự nhiên cũng là nhận ra được Hạ Lan Hinh.
Nhưng từ lúc bắt đâu, chị đã không thích Hạ Lan Hinh, bởi vì Hạ Lan Hinh xuất hiện quá đột nhiên, cô gái này mang vẻ mặt như thiên sứ, nói chuyện dịu dàng mềm mỏng, hoàn mỹ giỗng như là một con ma nơ canh.
Nhưng Trương Thu chưa bao giờ xen vào chuyện của lão phu nhân, hơn nữa lão phu nhân vì nhiều năm nhớ thương con gái mình nên nhung nhớ thành bệnh, có người như vậy làm vật thay thế, còn có thể dời đi lực chú ý.
Đôi là một người khác nhận được quan tâm nhiêu như vậy thì sóém nên cảm tạ lão phu nhân tới rơi nước mắt, Trương Thu không quên Hạ Lan Hinh có thân phận như vậy nhưng vân có thể lăn lộn trong giới quý tộc Anh quốc, có được nhiêu cơ hội như vậy đêu là bởi vì lão phu nhân cho cô ta.
Kết quả này cô gái này chính là sói mắt trắng nuôi không thân, có được ngon ngọt liền ham muốn càng nhiều, thậm chí còn mưu tính muốn ‘Ìi miêu đổi Thái Tử’, muốn hàng giả biến thành hàng thật.
Trương Thu không nhịn xuống mà lắm miệng một câu: “Tiểu Hè, cô không cân tới gân loại người ghê tởm này.”
Diệp Như Hề kinh ngạc, cô rất ít thấy chị Ti biểu đạt rõ ràng chán ghét vê người nào đó đến vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Năm đó, trước khi lão phu nhân còn chưa tìm được cô, cô gái này còn ngụy tạo chứng cứ, muốn thay thế vị trí của cô.
Nghe vậy, Diệp Như Hệ thật sự kinh ngạc, bởi vì cô chưa từng nghe bà ngoại đề cập tới chuyện này, mà Hứa lão phu nhân cảm thầy chuyện này chính là viên cứt chuột, không muôn nói ra bắn lỗ tai Diệp Như Hề.
Trương Thu tóm gọn mọi chuyện qua dăm ba câu, Diệp Như Hề nghe mà hoang mang.
“Loại người này chính là sói mắt trăng, không có lão phu nhân thì cô ta chả là cái thá gì cả, còn mưu tính có được càng nhiêu, sau khi quỷ, kế bị chọc thủng, còn da mặt dày câu bàn tha thứ. Phi, thứ gì đây không iêt”
Câu nói cuối cùng hoàn toàn xé toạc tu dưỡng mà Trương Thu vần luôn duy trì, có thể thấy được chị chán ghét Hạ Lan Hinh đến mức nào.
“Cô ả này khăng định là biệt được lộ trình của lão phu nhân từ đâu đó, muôn mò tới trình điện mặt, không được, tôi hiện tại phải đuổi bọn họ đi.”
Không đợi Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, Trương Thu đã trực tiếp đi qua.
Diệp Như Hề bắt đắc dĩ, cũng đi theo lên cùng Vẻ mặt Hạ Lan Hinh giờ phút này có chút vội vàng, thường xuyên nhìn xung quanh, Hạ Minh Kiệt ở bên cạnh càng là vẻ mắt kiên nhẫn.
Hạ Lan Hinh dậm chân một cái, nói: “Anh xác định tin tức này chính xác sao? Lão phu nhân thật sự sẽ xuống máy bay ở chỗ này à?”
Hạ Minh Kiệt cười nhạo một tiếng, nói: “Hiện tại còn biết khẩn trương?
Còn bắt đầu nghi ngờ tôi2 Nếu cô có bản lĩnh, cô tự đi tìm tin tức đi.”
Hạ Lan Hinh căn chặt môi dưới, giận mà không dám nói gì, hiện tại địa vị cô ta ở nhà họ Hạ vô cùng nguy hiểm, mắt đi lão phu nhân và sự quan tâm đặc biệt của Tạ Trì Thành, cô ta chỉ là đứa con gái nuôi hai bàn tay trăng của nhà họ Hạ mà thôi.
Đối với Hạ Minh Kiệt, cô ta không dám thật sự đắc tội, đành phải bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Tôi chỉ là sốt ruột mà thôi. Không có ý gì khác.”
“Tôi thấy cô cũng không dám có, lại đây.”
Mặt Hạ Lan Hinh lập tức trắng đi một chút, giọng yêu dân XuÔng, nói: “Anh, anh đừng như vậy, nơi này là sân bay, chúng ta trở về lại nói được không?”
“Tôi bảo cô lại đây, không nghe thấy sao? Đừng để tôi phải lặp lại.”