Chương 995

Hạ Lan Hinh cuối cùng vẫn phải đến gần một chút, lại đột nhiên bị kéo giật lại, Hạ Minh Kiệt trực tiếp dùng bàn U ay to ôm lấy. vòng eo cô ta, cúi đầu đột nhiên ngửi một chút, lại nói: “Sao có thể còn quyến rũ như thế nhỉ? Ôi, tôi thấy cô nên trực tiếp đi theo tôi mới phải, làm gì phải nịnh bợ bà già kia?”

Trong lòng Hạ Lan Hinh cho dù buôn nôn muốn chết, cũng không dám mở miệng cãi lại, chỉ có thể cố gắng trần an: “Anh, đừng như vậy, chúng ta trở về lại nói chuyện này, anh cũng biết, sản nghiệp trong nhà vẫn luôn tại.

xuống dốc, cha mẹ đều rất đau đầu, chúng ta phải nghĩ biện pháp.”

Hạ Minh Kiệt cũng nghĩ đến công ty trong nhà, nhịn xuông nảy lên đâu dục, vọng, nói: “Ngươi xác định thật sự có thê thu phục?”

“Chỉ cần có thể nói chuyện được với bà ta, chuyện của công ty sẽ được giải quyết hoàn toàn.”

“Nhưng lão phu nhân không chịu gặp cô, cô định làm gì đây? Đêu tại cô lúc trước đưa ra suy nghĩ ngu xuân, một hai phải li miêu hoán Thái Tử, mất nhiêu hơn được.”

Chuyện này đã là cây kim ghim trong lòng Hạ Lan Hinh, vẫn luôn đau nhói, hiện tại còn phải Hạ Minh Kiệt nhắc tới, sắc mặt lập tức âm trầm.

“Tôi còn đang nói là ai đây, ở chỗ này làm cay đôi mắt người ta như vậy.

Nghe thấy một câu châm chọc như vậy, Hạ Minh Kiệt lập tức buông tay, Hạ Lan Hinh cũng vội vội vàng vàng sửa sang lại quân áo, xoay người, liền thấy Trương Thu mang vẻ mặt trào phúng đi tói.

“Thư ký Trương.”

Trương Thu đã từng là thư ký của lão phu nhân nên người quen biết đều khách khí gọi một tiêng thư ký Trương.

Trong lòng Hạ Lan Hinh lộp bộp một tiêng, không nghĩ tới ở chỗ này còn gặp phải thư ký Trương, cô ta còn cho rằng thư ký Trương đã biến mát!

Hạ Lan Hinh âm thầm cảm thấy hành động lần này sẽ không quá thuận lợi, quả nhiên, câu tiệp theo của thư ký Trương chính là: “Cô tới nơi này làm cái gì? Không phải cô vẫn còn điều tra lộ trình của lão phu nhân đấy chứ?”

Chỉ cần hai chữ điều tra” đã định sẵn hành vi phạm tội của Hạ Lan Hinh.

Hạ Minh Kiệt không quen biết thư ký Trương, chỉ cảm thầy bà cô già này vừa mở miệng đã hùng hồ doạ người, vô cùng khó chịu, nói: “Cô là ai thê? Ơ chô này lón tiếng ôn ào cái gì, thật phiền.”

Hạ Lan Hinh vội vàng kéo hắn một cái, thấp giọng nói: “Ảnh, vị này. là thư ký Trương, là thư ký trước đó của lão phu nhân.”

Hạ Minh Kiệt hừ một tiêng, chưa nói cái gì, nhưng nhìn qua cũng không có bạo nhiêu tôn kính, Hạ Lan Hinh thầy hối hận đã mang theo hắn.

“Thư ký Trương, tôi biết tin bà sinh bệnh, còn cô ý tới sân bay nhìn bà, tôi rất lo lắng cho bà.”

“Đừng, lão phu nhân cũng nhận không nồi một tiếng bà của cô đâu, đừng gọi lung tung, miễn cho hiều lâm.”

Đối mặt với Hạ Lan Hinh, thư ký Trương sẽ không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào.

Cho dù Hạ Lan Hinh đã bị mắt mặt, nhưng vẫn duy trì thái độ tôn kính, nói: “Thư ký Trương, tôi biết sai rồi, tôi muôn cùng bà nội…… là lão phu nhân nhận sai, xin cô hãy cho tôi một cơ hội đi.”

Thư ký Trương cười lạnh, nói: “Có một sô việc sai rôi thì chính là Sai rồi, không có cơ hội lần thứ hai, huông hồ lão phu nhân đã nói qua, không muôn gặp lại cô, Hạ Lan Hinh, nêu cô còn mặt mũi thì đã tự biết cút càng xa càng tốt rồi.

Hạ Minh Kiệt nhịn không được mà châm chọc: “Này, cô cũng chỉ là một thư ký, cũng không phải lão phu nhân chân chính, làm gì phải ra oai nhự thế? Người không biết, còn cho rằng cô là ai đó quan trọng cơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện