Chương 996
“Anh, đừng nói nữal”
“Nhún nhường cái gì chứ? Một bà cô già, còn ở nơi này nói lung tung, không phải chỉ ni thư ký thôi à? Kiêu ngạo cái quái gì!
Lúc này, phía sau truyền đến một chất giọng lạnh lùng, “Anh sai rồi .
Hạ Lan Hinh và Hạ Minh Kiệt cùng, ngắng đầu lên, liền thấy một cô gái mang vẻ mặt lạnh lùng đang đi tới, mang theo hơi thở quen thuộc.
“Chị Thu không chỉ từng là thư ký của lão phu nhân, hiện tại còn là tổng thư ký của Hiệp hội tương trợ kinh tê châu Á – Thái Bình Dương, trưởng phòng ngoại giao nữ được bình chọn là một trong mười nhân vật xuất sắc của thương hội, nhận được dạnh hiệu từ thương hội trao tặng, thu hồi sự coi thường của anh đi, vì anh không xứng.”
Diệp Như Hề nói từng câu vang dội hữu lực, hoàn toàn phản bác lại thái độ khinh thường của Hạ Minh Kiệt.
Sắc mặt Hạ Minh Kiệt một trận xanh một trận trăng, tức giận nói: “Cô lại là ai?”
Diệp Như Hề cười cười nhẹ, nói: “Tôi là ai không quan trong, quan trọng là …, anh nên xin lôi.”
Hạ Minh Kiệt bị người ta đáp trả nhiêu lân như vậy, tức giận không thôi, nhưng Hạ Lan Hinh dùng sức “kéo. lấy hắn, sốt ruột nói: “Anh bình tĩnh một chút cho tôi, cô ta nói không sai, thư ký Trương có lai lịch rất lợi hại, còn là người lão phu nhân tín nhiệm, nêu anh không muôn thất bại trong gang tắc thì đừng nói nữa.”
Hạ Minh Kiệt muốn mạnh tay hắt cô ta ra, nhưng lời tiếp theo Hạ Lan Hinh nói khiến hắn phải dừng lại.
“Anh thật sự không muốn Cứu công ty sao? Thư ký Trương rất có tiếng nói trong thương hội, nêu anh không muôn công ty chúng. ta tỨ cô vô thân, cũng đừng đắc tội cô ta.”
Hạ Minh Kiệt gắt gao mà năm chặt tay, hòa hoãn một hồi, lại ¡ bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “XỈn lỗi, vừa rồi là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cô đừng trách cứ.”
Thư ký Trương cũng không tiếp tục so đo, chị nhìn vê phía Hạ Lan Hinh, nói: “Xin cô hãy rời khỏi nơi này.”
Hạ Lan Hinh án nói khép nép: “hư ký Trương, tôi thật sự rất lo lãng cho sức khỏe của lão phu nhân, xin chị hãy để tôi gặp. lão phụ nhân một lần đi, tôi nhất định sẽ không làm gì cả.”
“Đừng, sự xuất hiện của cô chỉ khiến lão phu nhân tức giận hơn thôi.”
Mặt Hạ Lan Hinh trắng bệch như tờ giây, cả người nhìn qua vô cùng đáng thương, như bị người ta bắt nạt không bằng.
Trương Thu lập tức nói: “Đừng lộ ra dáng vẻ bị người ta bắt nạt như thế, cô đang có tâm tư gì thì tự cô biết, không cần diễn trước mặt tôi, tôi đây chịu không nồi đâu.”
Diệp Như Hề thiếu chút đã bị dáng vẻ cứng răn đôi đáp chanh chua của chị Thu làm bật cười, cô còn chưa bao giờ thấy chị Thu thế này, có thê thấy được chị ây có bao nhiêu chán ghét Hạ Lan Hinh.
Hạ Lan Hinh không hé răng, nhưng hai chân như dính keo, cứ dính chặt trên sàn không chịu đi.
Cũng đúng, sân bay cũng không phải của tư nhân, bọn họ muôn đền thì đến, đuồi đi cũng không được.
Trương Thu cười lạnh một tiếng, nói: “Được thôi, dự định Sẽ không đi đúng không? Không biết xấu hỗ à?”
Hạ Lan Hinh vẫn không hé răng, vẫn bày ra dáng vẻ người ta nhìn vào thây đáng thương.
Trương Thu tức tới bật cười, nói: “Được được được, các người cứ ở chỗ này đi! Chúng tôi đi.”
Dút lòi, Trương Thu mang theo Diệp Như Hệ rời đi.
Chờ bọn họ ởi rồi, Hạ Minh Kiệt mới hung hăng đạp một chân vào ghế dựa, tức giận nói: “Cái loại thư ký tép riu, tôi sớm hay muộn cũng chơi chêt cô tai”
Hạ Lan Hinh không nói gì, chỉ là ánh mắt lập lòe vẻ oán độc, cô ta bị thư ký Trương nhục nhã như Vậy, sao có thể không có chút oán giận nào được?