Chương 186

Cùng lúc đó, tại một bệnh viện nước ngoài rất xa xôi, Cao Sơn, người đã hôn mê hơn một năm, đột nhiên có nhận thức rồi.

“Anh… anh nói gì? Anh ta… anh ta tỉnh rồi?’ Cao Nhã Uyên tái mặt ngay lập tức.

“Vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng mà sáng nay đột nhiên có vẻ như đã có nhận thức rồi, ngón tay cử động rồi, nét mặt cũng có thay đổi, bộ dạng rất đau đớn, chúng tôi đã kiểm tra tổng thể cho anh ta một đợt, trước mặt không thấy anh ta có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cô Cao này, điều này ít nhất cho thấy rắng anh Cao sẽ có khả năng bình phục.”

Tiếp theo, bác sĩ nói gì thì Cao Nhã Uyên cũng không nghe được nữa, nếu Cao Sơn bình phục thì cô ta đã xảy ra chuyện gì…

“Tịnh Khuynh, hay là chúng ta gọi điện thoại cho anh họ của anh đi, anh nói xem ngộ nhỡ.

“Không có ngộ nhỡ gì cả” Sở Tịnh Khuynh bản ánh mắt kiên định về phía cô ấy, anh ta đứng thẳng người, đi tới ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, cắt ngang lời của Amy.

Không có ngộ nhỡ gì cả, không có…

“Nhưng…

“Cô ấy không muốn chúng ta nói cho anh ấy biết” Với sự hiểu biết của anh ta về Diệp Lâm, cô nhất định không muốn phá hỏng buổi đám cưới hôm nay của Ninh Nhất Phàm.

Cuối cùng, cửa phòng mổ cũng mở ra.

“Người nhà của Diệp Lâm” Sở Tịnh Khuynh đứng lên, cơ thể lảo đảo không nghe theo chính mình, sau đó liền ngồi phịch xuống ghế.

Trong ánh mắt của Amy tràn ngập vẻ đau lòng, cô ấy bước tới đỡ anh ta dậy: “Anh không sao chứ?”

“Người nhà của Diệp Lâm”

Sở Tịnh Khuynh lớn từng này tuổi rồi, anh ta chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng và sợ hãi như vậy.

“Chúc mừng hai mẹ con đều bình an.”

“Chúc mừng hai mẹ con đều bình an” Sở Tịnh Khuynh cảm thấy đây là giọng nói tuyệt vời nhất mà anh ta từng nghe trong đời.

Anh ta cười như một đứa trẻ, quay đầu lại, lau đi nước mắt rồi ôm Amy vào lòng: “Amy, em có nghe thấy không, bác sĩ nói hai mẹ con bình an.”

Amy gật đầu, vào lúc này, cô ấy thực sự ghen tị với Diệp Lâm, vì có thể khiến một người đàn ông vì mình mà biến thành bộ dạng như vậy.

Nhưng cảm tình đối với người đàn ông này trong đáy lòng cô ấy lại vơi hơn một chút.

“Mẹ, đi từ từ thôi, nhớ xem đèn giao thông rồi mới được chạy đó.

Diệp Minh Tuyền dùng đôi chân ngắn của mình chạy ra khỏi phòng, nhìn Diệp Lâm đang thay giày rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện