Cung Dạ Tiêu cau mày hỏi: "Tìm cái này làm gì?"

"Anh tìm cho tôi một bản đi! Được không? Xem như tôi cầu xin anh."

"Nói lý do." Cung Dạ Tiêu tò mò.

"Anh trở về rồi tôi sẽ nói với anh." Trình Ly Nguyệt không muốn kể trong điện thoại.

"Trình Ly Nguyệt em nghe cho rõ đây, sau này em có việc muốn cầu xin người khác, thì người đầu tiên em cầu xin phải là tôi, nếu chuyện đó tôi không giải quyết được thì em mới đi tìm người khác, nghe rõ chưa?" Giọng nói trầm khăn, bá đạo, cảnh cáo của anh vọng ra từ loa.

Tuy cách nhau một đầu dây, Trinh Ly Nguyệt cảm thấy anh đang ghé vào tai có vậy, cứ như vẫn có thể cảm nhận được sức nóng bức người của anh.

Đầu đây bên này, Trình Ly Nguyệt không biết trả lời thế nào.

"Trình Ly Nguyệt, em có nghe thấy không?" Cung Dạ Tiêu hỏi với giọng điệu rất nặng nề.

"Tôi biết rồi." Trình Ly Nguyệt cắn môi, chỉ cảm thấy anh quá bá đạo.

"Tôi sẽ cố gắng xử lý xong sớm chuyện ở bên này, đợi tôi trở về." Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúp máy.

Trình Ly Nguyệt buông điện thoại xuống, trái tim đập thình thịch, cô nhắm mắt lại, sau đó bị thôi thúc chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Khi Trình Ly Nguyệt thức dậy, nghe thấy có tiếng cười truyền đến từ phòng khách, Cung Muội Muội đã sửa soạn xong cho cậu bé, Trình Ly Nguyệt không đưa cậu đến trường nữa, có ngồi xe của Linda đi đến công ty.

"Tiểu Trạch, mami gần đây hơi bận một chút, con có thể hiểu cho mami không?" Trình Ly Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt con trai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nội tâm cô thấy hơi áy náy, dường như đã lâu lắm rồi cô không ở bên cạnh con trai vậy.

Cậu bé ôm lấy cổ cô, an ủi: "Mami con không có tức giận đâu, mami đừng để quá mệt nhé được không?"

"Được, mami hứa với con, hai ngày cuối tuần này sẽ dẫn con đi chơi." Trình Ly Nguyệt hôn lên đầu cậu, lại xoa xoa.

Trước khi đi Cung Muội Muội không quên nói với có tối nay sẽ dẫn Tiểu Trạch đi lấy để chơi, Trình Ly Nguyệt yên tâm gật đầu.

Hai cô cháu vừa đi, Trình Ly Nguyệt liền gọi cho Linda, Linda sẽ đến đây đón cô.

Tuy gần đây nhiều việc vất vả, nhưng về chuyện công việc, Trình Ly Nguyệt muốn hoàn thành một cách nghiêm túc, vừa đến văn phòng ăn xong hai miếng bánh mì, có liên vùi đầu vào công việc, có được những yêu cầu mà các quý bà giàu có đề ra, cô sẽ dựa theo nó tiến hành thiết kể.

Cung Muội Muội đưa Tiểu Trạch đến trường xong, cũng không muốn về nhà họ Cung, thế là cô đi dạo phố, dạo đến chiều cô phải dẫn Tiểu Trạch đi đến nhà Dạ Lương Thành lấy đồ chơi.

Nghĩ đến việc sắp phải gặp mặt anh ta, Cung Muội Muội thấy hơi hồi hộp và sợ hãi.

Chớp mắt đã đến 3 giờ chiều, Cung Muội Muội đang nghĩ xem nên liên lạc như thể nào với Dạ Lương Thành, thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông, một số điện thoại lạ, có bắt máy cẩn thận đặt lên tai: "Alo, xin chào."

"Là tôi đây, cô nhóc." Đẩu đây bên kia, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Cung Muội Muội kích động, buột miệng thốt lên: "Dạ Lương Thành?"

"Không có quy tắc gì cả, phải gọi anh." Anh ta tránh mắng.

"Anh Lương Thành." Cung Muội Muội bĩu môi gọi bù lại.

"Đúng 4 giờ chiều tôi sẽ đợi hai người ở trước cổng trường của Tiểu Trạch."

"Vâng! Được."

"Lát nữa gặp." Dạ Lương Thành nói xong, cúp máy.

Cung Muội Muội cầm điện thoại, trong lòng hồi hộp, nhìn thời gian, cũng chỉ có hơn một tiếng đồng hồ nữa là gặp mặt rồi, con tim bỗng nhiên căngthẳng.

Trình Ly Nguyệt hễ bắt đầu làm việc là quên mất thời gian, đợi đến khi cô ngẩng đầu ra khỏi bản vẽ thì đã là 4:30 phút, lập tức nhớ đến con trai, nhưng nhanh chóng lại nhớ ra Cung Muội Muội sẽ đưa nó đi lấy đồ chơi, có lại mỉm cười tiếp tục vẽ.

4:30 phút

Trước cổng trường học của bạn Trình Vũ Trạch, một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội đứng ở nơi đó, so với những chiếc xe giàu sang khác, chiếc xe dài như xe tăng của anh chẳng khác gì bá vương trên đường phố.

Ngồi trên ghế lái, Dạ Lương Thành hạ cửa xe xuống, anh mặc một chiếc áo thun màu đen, đeo kính râm, đường cong tinh tế đi kèm với đôi môi mỏng gợi cảm, đúng là một vẻ đẹp trai và quyến rũ của người quân nhân.

Đến đón đám trẻ chủ yếu là những quý cô trẻ trung, nhìn thấy người đàn ông cả người tràn đầy hoóc môn nam tính như thế, tim họ rung động, bị hấp dẫn đến mức sóng lòng rộn ràng.

Cung Muộỉ Muộỉ đón Tiểu Trạch đi ra, cô không ngồi xe của vệ sĩ mà đi đến chỗ xe của Dạ Lương Thành dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ.

"Wow! Ba nuôi ơi, xe của ba to quá!" Cậu bé nóng lòng bò lên khoan xe sau, Cung Muộỉ Muộỉ cũng kéo cửa ra ngồi vào, cảm giác tầm mắt cũng được mở rộng đi không ít.

Tất nhiên Cung Muộỉ Muộỉ cũng chú ý đến được sức quyến rũ nam tỉnh của anh, cô nuốt nước bọt, giữ chặt Tiểu Trạch đang lộn xộn không yên: "Tiểu Trạch, ngồi đàng hoàng vào, sắp đi rồi."

Dạ Lương Thành xoay đầu lại nhìn một lớn một bé, "Ngồi vững vào, chúng ta sắp đi rồi."

"Ngồi vững rồi." Cung Muộỉ Muộỉ ôm chặt Tiểu Trạch.

Xe chạy rất êm không hề sốc này, cứ như sofa di động vậy, ánh mắt của Cung Muộỉ Muội bất giác quan sát anh thông qua chiếc kính chiếu hậu ở giữa.

Chỉ thấy một khuôn mặt điển trai và đôi mắt sắc bên dưới cặp kính râm được phản chiếu ra từ trong gương.

Thế nhưng Cung Muội Muội không biết rằng khi cô đang lén nhìn anh ta, thì dưới chiếc kính râm, anh đã lên nắm bắt được hết biểu cảm trên khuôn mặt của cô, khóe môi anh nở một nụ cười thú vị.

Nhà họ Dạ là đại gia tộc của quân giới, nhà họ Dạ đã cho ra không ít nhân tài trong quân đội, Dạ Lương Thành cũng không phụ lòng tin của gia tộc, ở tuổi 28 anh ta đã trở thành một trụ cột trẻ tuổi nhất của quân đội.

Nhà họ Dạ cũng là một gia tộc khiêm tốn, không có biệt thự hào hoa sang trọng, mà chỉ là một căn Tứ Hợp Viện nhỏ thấp hai tầng, dành ra một mặt để xây khu nhà ở chính ba tầng, nhưng diện tích tận dụng tối đa, không gian cũng rất lớn.

Trong vườn trồng đầy cây có hoa lá, vô cùng khí thế.

Lúc bé, Cung Muội Muội đã từng đến chơi, nơi này vẫn giống như trong ký ức của cô.

"Ông nội anh đâu?"

"Ông nội tôi ở bệnh viện, người trong nhà đều đến đó chăm ông, vì thế tối nay chỉ có mình tôi ở nhà."

Dạ Lương Thành nói xong, khom người nói với cậu bé: "Con muốn bây giờ lấy đồ chơi về hay ở lại đây ăn cơm rồi đi?"

Cậu bé nhìn Cung Muội Muội: "Cô ơi chúng ta phải ở lại ăn cơm không?"

"Việc này..." Cung Muội Muội khó xử.

"Ở lại ăn bữa cơm đi! Ăn xong tôi đưa hai người về nhà, thế nào?" Ánh mắt của Dạ Lương Thành nhìn chằm chằm vào Cung Muội Muội.

Cung Muội Muội thấy hơi lúng túng, có căn môi: "Vậy...vậy được thôi!" Nói xong, ngồi xuống nói với cậu bé: "Tiểu Trạch à, chúng ta ở đây ăn bữa tối xong rồi về nhé được không? Cô sẽ đi báo một tiếng với mami cháu."

"Vâng!" Cậu bé nghe lời cô.

Dạ Lương Thành dắt tay cậu, "Đi..đi chọn để chơi của con, ba nuôi có thể tặng con thêm mấy món."

"Thật chứ?" Cậu bé phấn khích, đi theo anh ta.

Sau lưng, Cung Muội Muội thấy hơi buồn cười, cậu bé này đúng là gặp ai cũng thân cho được, không sợ bị bắt cóc sao.

====

End chương 132
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện