Đây là giọng nói cô làm nũng với anh ngoài trước mắt người nhà ra.

Phong Dạ Minh liền giơ tay vỗ về cô, có chút lấy lòng: "Được rồi, đừng giận nữa, anh chỉ không muốn em gặp nguy hiểm thôi."

Dạ Nghiên Tịch liền trừng mắt nhìn anh, còn anh thì sao? Anh có nguy hiểm, em sẽ không lo lắng sao?"

"Anh tin vào thực lực của mình." Phong Dạ Minh mỉm cười, làm ấm không khí.

Dạ Nghiên Tịch mím chặt môi hồng, ánh mắt nhìn về phía trước, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: "Nếu như anh bảo em đợi anh, chi bằng để em cùng anh kề vai chiến đấu, nhưng vậy em sẽ yên tâm hơn."

"Phong Dạ Minh xót ruột nhìn cô, nếu như lúc này không phải đang ở trong xe, anh rất muốn ôm cô vào lòng.

"Đợi tin tức đã! Dù sao thì em cũng không muốn chùn bước, em muốn được cùng anh." Trong ánh mắt Dạ Nghiên Tịch ánh lên lòng kiên định."

Hai người về tới nhà cũng không hề rảnh rỗi, bắt đầu điều tra toàn bộ thông tin về phóng tổng thống, nếu như phó tổng thống muốn đoạt ngôi, vậy thì ông ta chắc chắn sẽ có biểu lộ hoặc để lộ dã tâm ở những nơi quan trọng.

Hai người phân công hợp tác rất ăn ý, trong thư phòng yên tĩnh, cả hai người đều đang gõ máy tính, thi thoảng lại trao đổi bằng ánh mắt, mang theo hơi ấm dịu dàng. "Dạ Minh, qua đây xem bức hình này, còn cả bài phát biểu với truyền thông nước ngoài này nữa." Dạ Nghiên Tịch nói với người đàn ông bên cạnh.

Phong Dạ Minh lập tức chống tay nhìn qua, là ánh mắt của phó tổng thống khi nhìn tổng thống Tịch Phong Hàn đang phát biểu, mặc dù ông ta đã cố che giấu nhưng truyền thông nước ngoài vẫn chụp chuẩn xác được dã tâm và khát vọng trong ánh mắt của ông ta.

Hơn nữa, trong một bài phát biểu, ông ta cũng thể hiện suy nghĩ trái chiều với đề nghị của ngài tổng thống, nội dung chủ trương vô cùng thiếu lý trí.

Là phó tổng thống, ông ta không suy nghĩ cho người dân mà chỉ muốn một lòng thể hiện dã tâm của mình.

"Em tin rằng tổng thống cũng không thể bỏ qua coi như không thấy những lời lẽ này của ông ta." Dạ Nghiên Tịch suy đoán.

"Tổng thống tài giỏi và trí tuệ, ông nhất định đã nhìn thấu tất cả." Phong Dạ Minh gật đầu.

Hai người bận rộn tới tận trưa, Dạ Nghiên Tịch nhìn qua rồi nói với anh: "Trong tủ lạnh vẫn còn rau, em sẽ đi làm hai món ăn trưa nhé."

Cô vừa đứng dậy thì cánh tay của anh đã đặt xuống vai cô ấn cô ngồi xuống, anh dịu dàng hôn lên trán cô: "Để anh."

Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao vậy?"

Phong Dạ Minh lại hôn cô: "Không có tại sao cả, không muốn em quá vất vả."

Dạ Nghiên Tịch trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, cô gật đầu: "Em xem thêm chút tài liệu."

Phong Dạ Minh vuốt ve mái tóc dài của cô: "Đừng để mỏi mắt, nghỉ ngơi một lát đi."

"Không sao, em không muốn ngồi không." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền quay người cắm đầu vào đống tư liệu bằng tiếng Anh trong máy tính.

Phong Dạ Minh thực sự rất thương cô, anh quay người đi xuống lầu nấu cơm.

Ăn xong bước trưa, thời gian đã bước sang buổi chiều, Dạ Nghiên Tịch có chút lo lắng, cô liên tục nhìn điện thoại đặt trên bàn, đợi chuông điện thoại vang lên.

Phong Dạ Minh cũng đang đợi, chỉ có điều anh hi vọng kết quả đợi được chỉ có một mình anh, chứ không phải cả hai người đều cùng mạo hiểm.

Dạ Nghiên Tịch đợi mãi đợi mãi, chưa bao giờ có cảm giác sốt ruột thế này, điều cô lo lắng nhất chính là phía ba mẹ cô, nhỡ may ba mẹ cô không đồng ý thì sao? Dạ Nghiên Tịch rất mong muốn họ có thể đồng ý, buông tay để cô đi làm việc mình muốn làm. Đợi mãi đợi mãi, bất ngờ vào lúc hai rưỡi, điện thoại của Dạ Nghiên Tịch vang lên.

Tim cô đập thình thịch, vội vàng cầm lên xem, cô lập tức giật mình, là ba cô gọi tới.

Cô đưa mắt nhìn Phong Dạ Minh, khẽ hít một hơi thật sâu sau đó mới nghe điện thoại: "Alo, ba ạ!"

"Nghiên Tịch, con thực sự quyết định làm vệ sĩ bên cạnh tổng thống sao?" Đầu bên kia, Dạ thủ trưởng bình tĩnh hỏi.

"Vâng, con quyết định đi cùng Dạ Minh." Dạ Nghiên Tịch vô cùng khẳng định.

"Con có biết việc này nguy hiểm thế nào không?"

"Ba, con người sống trên đời không phải là để làm những việc mà mình cho rằng có ý nghĩa sao? Đây là điều ba dạy con, vì thế bây giờ con cho rằng, đây chính là giá trị cuộc sống của con, là việc làm có ý nghĩa." Dạ Nghiên Tịch dùng lời ba từng dạy mình để nói.

Đầu bên kia, Dạ thủ trưởng liền thở dài: "Lúc này con muốn dùng những lời lẽ đó để chọc giận ba sao? Mẹ con rất lo lắng cho con.

"Ba, ba bảo mẹ không cần lo lắng, con sẽ không sao đâu." Dạ Nghiên Tịch bình tĩnh, kiên định, cô rất hiểu mình có quyết định gì.

"Con đúng là không để ba yên tâm, đúng là một đứa con không an phận, được rồi, ba đã nói với tổng thống rồi, có dùng hai đứa hay không thì còn phải xem ý của tổng thống!"

"Thật vậy sao! Cám ơn ba, ba gửi lời hỏi thăm mẹ giúp con." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười vui mừng.

Phong Dạ Minh ngồi bên nhìn cô, rõ ràng khi bình tĩnh rất giống một nữ hoàng, khi vui mừng lại giống như một đứa trẻ.

"Thật hết cách với con." Dạ thủ trưởng ca thán một câu.

"Ba, ba mẹ phải tin tưởng con gái mình, con là do một tay ba bồi dưỡng, ba phải có lòng tin với con." Dạ Nghiên tịch dùng giọng điệu nhẹ nhàng để an ủi ba mẹ mình.

"Con đấy! Mẹ con có lời muốn nói với con." Dạ thủ trưởng đưa điện thoại cho vợ mình.

Cung Muội Muội cầm lấy điện thoại, câu đầu tiên là: "Nghiên Tịch, con nhất định phải hứa với mẹ, kết thúc nhiệm vụ lần này hãy lập tức lấy chồng!"

Dạ Nghiên Tịch bất giác bật cười một tiếng: "Mẹ, mẹ yên tâm, con gái của mẹ đã có người muốn cưới rồi."

"Ừ, con chú ý an toàn đấy." Giọng Cung Muội Muội có phần nghẹn ngào.

"Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc an ủi mẹ.

"Ừ, vậy tắt máy nhé." Giọng Dạ thủ trượng vọng tới, vì ông phải đi an ủi vợ mình liền.

Ngắt điện thoại, Dạ Nghiên Tịch thở dài: "Hình như em lại khiến mẹ tức phát khóc rồi."

Phong Dạ Minh giơ tay ôm lấy cô: "Vậy chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ lần này sẽ về gặp họ!"

Dạ nghiên Tịch ôm chầm lấy anh, khóe mắt rớm lệ, cô vui đầu vào lòng anh, dùng vạt áo anh lau nước mắt, cô gật đầu: "Vâng, đợi hoàn thành xong nhiệm vụ này anh cưới em nhé!"

Phong Dạ Minh mỉm cười hôn lên trán cô: "Ừ, anh cưới em!"

Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: "Bây giờ, mẹ em sẽ không còn phải lo lắng em không có ai chịu lấy nữa rồi."

Phong Dạ Minh cúi đầu, chạm nhẹ xuống trán cô: "Anh lấy!"

Dạ Nghiên Tịch trong lòng ấm áp, ôm lấy eo anh, nghỉ một lát trong lòng anh, tiếp tục đợi điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng gọi tới, là Tịch Phong Hàn đích thân gọi, ông đồng ý để họ tới bên cạnh mình, trở thành vệ sĩ của ông.

Nhận được điện thoại, Dạ Nghiên Tịch cảm kích nói: "Cám ơn tổng thống, cám ơn sự tín nhiệm của ngài."

"Nghiên Tịch, hai đứa phải cẩn thận, khi bảo vệ cậu cũng cần phải bảo vệ chính bản thân mình." Tịch Phong Hàn quan tâm nói với cô.

"Chúng cháu biết rồi!"

"Được rồi, ngày mai hãy tới dinh tổng thống, người của cậu sẽ sắp xếp cho hai đứa!"

"Vâng!"

Ngắt điện thoại, Dạ Nghiên Tịch thở phào nói với Phong Dạ Minh: "Ngày mai đi tới báo danh, chúng ta cùng đi."

Cô nhất định phải bổ sung câu sau cùng, vì việc này là việc khiến cô vui mừng nhất.

Phong Dạ Minh véo nhẹ mũi cô: "Chưa thấy ai đi mạo hiểm mà lại vui vẻ thế này cả."

"Đó là vì còn phải xem đi cùng ai, đi cùng anh, làm gì em cũng vui!"

Phong Dạ Minh cũng không biết phải nói sao, anh lên tiếng: "Anh phải về nói với ông anh một tiếng."

"Vậy anh về đi! Em ở nhà đợi anh!"

"Ừ!"

Phong Dạ Minh về lại nhà họ Phong, Dạ Nghiên Tịch một mình tiếp tục nghiên cứu một số việc, đồng thời cô cũng nhận được tin tức của hộ lý, bây giờ mỗi tối hộ lý đều sẽ thêm thuốc có thành phần thuốc ngủ vào trong thuốc của Trương Chí, để anh tiếp tục hôn mê. Vì bây giờ Đỗ Chí Kiệt vẫn ở lại đây, chỉ cần Trương Chí tỉnh lại sẽ bị anh ta phát hiện, vậy thì anh ta sẽ bất chấp tất cả lấy mạng Trương Chí."

Bây giờ chỉ cần bác sĩ có thể bảo đảm tính mạng cho Trương Chí, đợi khi Đỗ Chí Kiệt rời đi sẽ có thể tiến hành trị liệu.

Vị trí của Đỗ Chí Kiệt là ở tại khu ký tục được sắp xếp cho anh ta, Đỗ Chí Kiệt tạm thời sẽ không rời đi vì anh ta vẫn chưa nhận được lệnh về đội, anh ta đang đợi một thời khắc quan trọng.

Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt tràn ngập ác ý, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại cuộc đời của mình, anh ta nghĩ, cuộc đời anh ta sắp sửa có thay đổi lớn.

Anh ta sẽ không còn bị kìm hãm ở vị trí hiện tại nữa, anh ta có thể tận hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn, dã tâm của anh ta cũng không dừng lại ở vị trí hiện tại, anh ta muốn một ngày nào đó sẽ ngồi vào vị trí đứng đầu trong quân đội.

Tới khi đó anh ta muốn gì cũng được, trong đầu anh ta nghĩ tới Dạ Nghiên Tịch.

Đây là người con gái khiến anh ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tới khi đó cũng sẽ trở thành của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện