"Ơ, không cần." Tô Du Du vội vàng muốn cản lại, nhưng người nhân viên đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tô Du Du hốt hoảng nhanh mặc đầm lên.
Nhung đã không kịp nữa.
Cửa phòng thủ đồ mở ra, thân hình cao lớn của Trì Tư Tước đi vào.
Tô Du Du nhất thời ngây người tại chỗ, mặc đồ lên cũng không phải, đúng ngây ra cũng không phải, chỉ có thể lúng túng nhìn hắn.
Mà Trì Tư Tước thấy cô gái trước mắt này, đôi mắt bỗng trở nên u ám.
Tô Du Du bị ánh mắt u ám của Trì Tư Tước làm cho cả người nổi da gà, nhanh tay cầm đồ ở bên cạnh lên, lung tung muốn mặc lên người.
Nhưng không ngờ tay còn chưa kịp giơ lên thì cổ tay đã bị nắm lại. "Không cần mặc." Giọng Trì Tư Tước khàn khàn mở miệng: "Rất đẹp."
"Cái gì đẹp." Cả khuôn mặt Tô Du Du đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu được cô liều mạng muốn giãy giụa, nhưng rất nhanh tất cả giãy giụa bị một thét chói tai cắt đứt...
, tiếng
"Trì Tư Tước... A!"
Tô Du Du quả thật muốn điên rồi!
Trị Tư Tước người này!
Vậy mà ở phòng thử đồ...
Không biết bị dày vò bao nhiêu, Trì Tư Tước mới rốt cuộc bỏ qua cho Tô Du Du.
Lúc này cả người Tô Du Du đều hồng giống như tôm luộc, mặc đồ lại rồi đi phòng thủ đồ, thì thấy ánh mắt mập mờ của mọi người.
Tô Du Du hạ thấp giày cao gót, nỗ lực để cho mình đi bình thường một chút, nhìn hóa đơn thanh toán trên tay Trì Tư Tước.
Cô biết trung tâm thương mại Đế Lâm này không rẻ, nhưng lúc nhìn thấy hóa đơn, cô vẫn bị kinh ngạc!
"Cái này quá đắt đi!" Cô nhìn sáu con số trước mắt này, hai mắt trợn tròn Xoe: "Thực sự không cần mua, kỳ thực tôi từ Tô gia đem tới rất nhiều đồ, vẫn có thể "
Những lời của cô còn chưa nói hết thì Trì Tư Tước đã lấy thẻ đen ra, ký tên.
Tô Du Du không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Thực sự là quá phả của...
"Đúng rồi." Trì Tư Tước lại nghĩ đến cái gì: "Nội y ở tầng này, toàn bộ đều mua hết."
"Dạ, cảm ơn Trì thiếu!" Nhân viên kích động đến mức run lên.
Tô Du Du cũng run, trừng mắt nhìn Trị Tư Tước: "Toàn bộ? Trì Tư Tước anh điên rồi sao, cho dù có tiền thì cũng không nên tiêu như thế, nhiều nội y như vậy cho ai mặc chứ!"
Nhìn cô gái tức giận trước mắt, môi mỏng Trì Tư Tước khẽ nhếch.
Dáng vẻ cô gái nhỏ tiết kiệm tiền cho hắn, thật đúng là giống như vợ của hån
"Cho em mặc." Hắn thấp giọng nói: "Toàn bộ, mặc cho tôi xem."
Tô Du Du ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, không dám nói nữa.
Về đến nhà, Trì Tư TuỚC vậy mà thật sự lấy từng món từng món cho Tô Du Du thử qua.
Cả đêm trôi qua, không biết bao nhiêu nội y đắt tiền đều bị Trì Tư Tước xe rách, Tô Du Du vừa đau lòng lại vừa đau thắt lưng, cuối cùng bị làm đến ngã vào giường mềm mại mất đi cảm giác.
Sáng mới hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì Trì Tư Tước đã không còn ở đây.
Cô xoa đôi mắt lim dim nhớ tới, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô thấy dãy số trên điện thoại, hai mắt run lên nhanh tay nghe máy.
"Alo, bác sĩ, bà bà tôi đã tỉnh rồi sao?"
"Không phải Tô tiểu thư, tiền thuốc của bà bà cô đã dùng từ ba ngày trước, nếu như không lập tức đóng tiền, thì chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc của bà bà cô"
Đầu Tô Du Du oanh một tiếng, điện thoại suýt chút nữa tuột khỏi tay.
Mười năm trước bà bà bị tụ máu não thành người thực vật, vẫn luôn dùng thuốc để giữ lại hơi thở, may mà năm đó Tô gia gia, cũng chính là bố của Tô Hải Sơn được bà bà cứu một mạng, cho nên người nhà họ Tô vẫn giúp bà bà chi trả tiền thuốc thang.
Nhưng đến bây giờ, tiền thuốc lại bị ngừng? Mặc dù không muốn có bất kỳ dây dưa nào với nhà họ Tô, nhưng vì bà bà, cô vẫn không thể không gọi điện đến Tô gia.
"Alo." Nghe điện thoại là mẹ nuôi Khâu Thục Vân.
"Mẹ." Giọng Tô Du Du run run nói: "Tiền thuốc bà bà tôi sao lại ngùng?"
"Haizz, là như vậy Du Du." Giọng nói Khâu Thục Vân tràn đầy áy náy: "Gần đây bố con làm ăn không được thuận lợi lắm, thiếu một khoản nợ, nhà của chúng ta đều không giữ được, chỉ sợ là không trả nổi tiền thuốc cho bà bà con."
Tô Du Du gắt gao cắn môi, không nói chuyện.
Làm ăn không thuận lợi?
Tô gia dù gì cũng mấy đời làm ăn, sao lại nói không được liền không được.
"Du Du, bây giờ con là người của Trì thiếu, chút tiền như vậy, Trì thiếu không có khả năng không cho con chú!?" Khâu Thục Vân thủ dò xét hỏi.
Tô Du Du lập tức hiểu được ý đồ của nhà họ Tô.
Thì ra là muốn thăm dò quan hệ của cô và Trì Tư Tước.
Cô biết, người nhà họ Tô bất kể thế nào chắc là sẽ không bỏ tiền thuốc ra cho bà bà nữa. Kỳ thực sau khi Tô gia gia qua đời mấy năm trước, Tô Hải Sơn vẫn có chút không vui về tiền thuốc của bà bà. Nhưng phải nhớ là trước kia bà bà vì cứu Tô gia cho nên mới trở thành người thực vật, còn người nhà họ Tô thì sao! Lòng lang dạ sói!
Cô tức giận đến toàn thân run lên, nhưng vẫn gắt gao cắn môi: "Tôi biết rồi, tiền thuốc của bà bà tôi sẽ tự nghĩ cách."
"Được, Du Du thật xin lỗi con." Khâu Thục Vân giả vờ nói, rồi tắt cuộc gọi, môi cong lên.
"Mẹ, tiện nhân đó gọi điện tới rồi sao?" Tô Liên Nhi đang trang điểm ở bên cạnh, lau Son môi hỏi.
"Đúng vậy, cũng không biết nó có đi xin Trì thiếu hay không nữa?"
"Hừ, chúng ta tìm người theo dõi cô ta chẳng phải sẽ biết hay sao? Theo Con thấy, Trì thiếu chắc chắn sẽ không giúp cô ta!" Đôi mắt đẹp của Tô Liên Nhi hiện lên một tia độc ác.
Tô Du Du!
Tôi cũng không tin tiện nhân như cô, thật sự có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng được!
Tô Du Du hốt hoảng nhanh mặc đầm lên.
Nhung đã không kịp nữa.
Cửa phòng thủ đồ mở ra, thân hình cao lớn của Trì Tư Tước đi vào.
Tô Du Du nhất thời ngây người tại chỗ, mặc đồ lên cũng không phải, đúng ngây ra cũng không phải, chỉ có thể lúng túng nhìn hắn.
Mà Trì Tư Tước thấy cô gái trước mắt này, đôi mắt bỗng trở nên u ám.
Tô Du Du bị ánh mắt u ám của Trì Tư Tước làm cho cả người nổi da gà, nhanh tay cầm đồ ở bên cạnh lên, lung tung muốn mặc lên người.
Nhưng không ngờ tay còn chưa kịp giơ lên thì cổ tay đã bị nắm lại. "Không cần mặc." Giọng Trì Tư Tước khàn khàn mở miệng: "Rất đẹp."
"Cái gì đẹp." Cả khuôn mặt Tô Du Du đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu được cô liều mạng muốn giãy giụa, nhưng rất nhanh tất cả giãy giụa bị một thét chói tai cắt đứt...
, tiếng
"Trì Tư Tước... A!"
Tô Du Du quả thật muốn điên rồi!
Trị Tư Tước người này!
Vậy mà ở phòng thử đồ...
Không biết bị dày vò bao nhiêu, Trì Tư Tước mới rốt cuộc bỏ qua cho Tô Du Du.
Lúc này cả người Tô Du Du đều hồng giống như tôm luộc, mặc đồ lại rồi đi phòng thủ đồ, thì thấy ánh mắt mập mờ của mọi người.
Tô Du Du hạ thấp giày cao gót, nỗ lực để cho mình đi bình thường một chút, nhìn hóa đơn thanh toán trên tay Trì Tư Tước.
Cô biết trung tâm thương mại Đế Lâm này không rẻ, nhưng lúc nhìn thấy hóa đơn, cô vẫn bị kinh ngạc!
"Cái này quá đắt đi!" Cô nhìn sáu con số trước mắt này, hai mắt trợn tròn Xoe: "Thực sự không cần mua, kỳ thực tôi từ Tô gia đem tới rất nhiều đồ, vẫn có thể "
Những lời của cô còn chưa nói hết thì Trì Tư Tước đã lấy thẻ đen ra, ký tên.
Tô Du Du không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Thực sự là quá phả của...
"Đúng rồi." Trì Tư Tước lại nghĩ đến cái gì: "Nội y ở tầng này, toàn bộ đều mua hết."
"Dạ, cảm ơn Trì thiếu!" Nhân viên kích động đến mức run lên.
Tô Du Du cũng run, trừng mắt nhìn Trị Tư Tước: "Toàn bộ? Trì Tư Tước anh điên rồi sao, cho dù có tiền thì cũng không nên tiêu như thế, nhiều nội y như vậy cho ai mặc chứ!"
Nhìn cô gái tức giận trước mắt, môi mỏng Trì Tư Tước khẽ nhếch.
Dáng vẻ cô gái nhỏ tiết kiệm tiền cho hắn, thật đúng là giống như vợ của hån
"Cho em mặc." Hắn thấp giọng nói: "Toàn bộ, mặc cho tôi xem."
Tô Du Du ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, không dám nói nữa.
Về đến nhà, Trì Tư TuỚC vậy mà thật sự lấy từng món từng món cho Tô Du Du thử qua.
Cả đêm trôi qua, không biết bao nhiêu nội y đắt tiền đều bị Trì Tư Tước xe rách, Tô Du Du vừa đau lòng lại vừa đau thắt lưng, cuối cùng bị làm đến ngã vào giường mềm mại mất đi cảm giác.
Sáng mới hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì Trì Tư Tước đã không còn ở đây.
Cô xoa đôi mắt lim dim nhớ tới, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô thấy dãy số trên điện thoại, hai mắt run lên nhanh tay nghe máy.
"Alo, bác sĩ, bà bà tôi đã tỉnh rồi sao?"
"Không phải Tô tiểu thư, tiền thuốc của bà bà cô đã dùng từ ba ngày trước, nếu như không lập tức đóng tiền, thì chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc của bà bà cô"
Đầu Tô Du Du oanh một tiếng, điện thoại suýt chút nữa tuột khỏi tay.
Mười năm trước bà bà bị tụ máu não thành người thực vật, vẫn luôn dùng thuốc để giữ lại hơi thở, may mà năm đó Tô gia gia, cũng chính là bố của Tô Hải Sơn được bà bà cứu một mạng, cho nên người nhà họ Tô vẫn giúp bà bà chi trả tiền thuốc thang.
Nhưng đến bây giờ, tiền thuốc lại bị ngừng? Mặc dù không muốn có bất kỳ dây dưa nào với nhà họ Tô, nhưng vì bà bà, cô vẫn không thể không gọi điện đến Tô gia.
"Alo." Nghe điện thoại là mẹ nuôi Khâu Thục Vân.
"Mẹ." Giọng Tô Du Du run run nói: "Tiền thuốc bà bà tôi sao lại ngùng?"
"Haizz, là như vậy Du Du." Giọng nói Khâu Thục Vân tràn đầy áy náy: "Gần đây bố con làm ăn không được thuận lợi lắm, thiếu một khoản nợ, nhà của chúng ta đều không giữ được, chỉ sợ là không trả nổi tiền thuốc cho bà bà con."
Tô Du Du gắt gao cắn môi, không nói chuyện.
Làm ăn không thuận lợi?
Tô gia dù gì cũng mấy đời làm ăn, sao lại nói không được liền không được.
"Du Du, bây giờ con là người của Trì thiếu, chút tiền như vậy, Trì thiếu không có khả năng không cho con chú!?" Khâu Thục Vân thủ dò xét hỏi.
Tô Du Du lập tức hiểu được ý đồ của nhà họ Tô.
Thì ra là muốn thăm dò quan hệ của cô và Trì Tư Tước.
Cô biết, người nhà họ Tô bất kể thế nào chắc là sẽ không bỏ tiền thuốc ra cho bà bà nữa. Kỳ thực sau khi Tô gia gia qua đời mấy năm trước, Tô Hải Sơn vẫn có chút không vui về tiền thuốc của bà bà. Nhưng phải nhớ là trước kia bà bà vì cứu Tô gia cho nên mới trở thành người thực vật, còn người nhà họ Tô thì sao! Lòng lang dạ sói!
Cô tức giận đến toàn thân run lên, nhưng vẫn gắt gao cắn môi: "Tôi biết rồi, tiền thuốc của bà bà tôi sẽ tự nghĩ cách."
"Được, Du Du thật xin lỗi con." Khâu Thục Vân giả vờ nói, rồi tắt cuộc gọi, môi cong lên.
"Mẹ, tiện nhân đó gọi điện tới rồi sao?" Tô Liên Nhi đang trang điểm ở bên cạnh, lau Son môi hỏi.
"Đúng vậy, cũng không biết nó có đi xin Trì thiếu hay không nữa?"
"Hừ, chúng ta tìm người theo dõi cô ta chẳng phải sẽ biết hay sao? Theo Con thấy, Trì thiếu chắc chắn sẽ không giúp cô ta!" Đôi mắt đẹp của Tô Liên Nhi hiện lên một tia độc ác.
Tô Du Du!
Tôi cũng không tin tiện nhân như cô, thật sự có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng được!
Danh sách chương