Phục Ân cầm lấy điện thoại, siết chặt trong tay. Ngày nào cũng vậy, anh luôn tồn tại một nỗi lo lắng khôn nguôi. Lạc Y đang nơi đâu? Làm gì? Hiện tại có làm sao không? Lúc nào anh cũng thấp thỏm lo sợ sau này cô sẽ rời xa mình. Là anh không tốt, là anh đã quá lơ là để rồi người con gái anh yêu nhất phải chịu những đớn đau như thế này. Tuệ Mẫn là người bạn thân nhất của Lạc Y, ít ra cũng sẽ biết nhiều thứ. Bây giờ tìm cô ấy, biết đâu sẽ có thông tin gì. Anh mong mình sẽ tìm được cô trong thời gian sớm nhất. Cách xa cô không lâu mà lòng anh như chết đi, không thể sống lại.

Đứng trước cửa phòng của Vỹ Khanh, vừa đưa tay lên định gõ cửa nhưng rồi anh đã rụt lại. Tự nhiên thấy phiền hai người họ quá. Đang yên đang lành lại đến gõ cửa phòng của người ta. Cứ suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên cánh cửa bật mở. Vỹ Khanh nhìn anh, giật mình một cái.

- Anh hai? Anh đến tìm em à?

- Uhm!- Anh hắng giọng.- Có vài thứ quan trọng.

- Anh vào đi!

Phục Ân vừa vào trong thì Vỹ Khanh đã đóng chặt cửa. Tuệ Mẫn đang xếp quần áo cho vào vali, trông thấy anh liền nhanh nhảu cúi chào.

- Em chào anh hai!

- Uhm, anh muốn hỏi Tuệ Mẫn một chuyện.- Không chần chừ lâu, anh liền đi thẳng vào vấn đề.

Tuệ Mẫn bỏ qua chuyện đang dang dở, cô bước xuống giường rồi đi đến ngồi cạnh Vỹ Khanh ở sofa, đối diện anh.

- Anh hai hỏi đi!

Phục Ân bật một số điện thoại trong nhật ký rồi đẩy lại trước Tuệ Mẫn.

- Đây là số điện thoại Lạc Y đã liên lạc với anh trong khi mất tích. Em xem có quen không?

Tuệ Mẫn ấn số điện thoại vào máy. Do lần trước Lạc Y đã gọi mình, cô không muốn mất số liên lạc nên lưu lại trong danh bạ. Bây giờ chỉ cần cần nhập số thì sẽ hiện tên. Đúng là số này Lạc Y đã dùng để liên lạc với cô đây mà.

- Số này máy em cũng có. Nhưng Lạc Y gọi mình thì được còn mình mà gọi lại thì toàn thuê bao.

- Anh không thể định vị nó. Lần trước anh nghe có tiếng hét trong cuộc gọi, có lẽ Lạc Y đang gặp nguy hiểm mà anh lại không thể làm gì.- Ngã người ra sau sofa, anh áp tay lên trán.

- Anh đừng lo lắng quá. Chắc chắn sẽ tìm được Lạc Y mà.- Vỹ Khanh thở dài, trấn an vài câu.

- Anh hết cách rồi.- Mím chặt môi, anh nhíu mày trông đầy thống khổ.

- Thôi nào, anh đừng vậy chứ.- Vỹ Khanh đi đến ngồi cạnh, khoác tay ôm lấy vai anh.- Mẫn à, em lấy giúp anh chai rượu nhé.

- Dạ!

Sau khi Tuệ Mẫn rời đi Vỹ Khanh mới ghì chặt đôi vai đang run nhẹ mà trước giờ anh chưa từng nhìn thấy. Có lẽ anh trai của anh đã quá lo lắng cho một nửa của mình rồi. Ước gì mọi thứ quay về hiện trạng cũ, Phục Ân sẽ không đau khổ như bây giờ. Tuệ Mẫn quay lại, cô đặt chai rượu và hai chiếc ly lên bàn rồi nhanh ý rời đi. Ra khỏi phòng, Tuệ Mẫn nhanh chân đi đến phòng của Phục Ân. Đây chính là thời cơ thích hợp để nói chuyện với Lạc Y.

*Cốc, cốc*

Cánh cửa mở ra, trông thấy Tuệ Mẫn, Lạc Y đã tránh sang một bên. Sau khi Tuệ Mẫn vào trong thì cô mới đóng chặt cửa. Lạc Y kéo tay Tuệ Mẫn rồi vội vã đến giường ngồi xuống.

- Cậu sao rồi? Có ổn không?

- Mình vẫn bình thường, cậu đừng lo. Với lại anh Ân đang ở phòng Vỹ Khanh uống rượu, cậu cứ thoải mái đi.

Thấy Lạc Y cứ thấp thỏm dòm ngó Tuệ Mẫn liền trấn an. Nắm lấy đôi tay đang run rẩy ấy, cô mím môi.

- Cậu thật sự yêu anh Ân chứ?

- Trước kia là vậy còn bây giờ trong lòng mình chỉ toàn là thù hận thôi.- Nhớ đến những gì mình thấy, Lạc Y chỉ cười gượng.

- Tại sao chứ? Cậu có thể nói cho anh ấy biết sự thật mà.- Tuệ Mẫn khó hiểu nhíu mày.

- Mình rất muốn nói nhưng nhờ trong thân phận này mình mới biết anh ấy tệ bạc đến thế nào. - Nhắc đến thì Lạc Y lại chực trào nước mắt.- Cậu biết không, anh Ân có rất nhiều người tình, mình có là gì đâu chứ.

- Cậu đành lòng nhìn anh ấy khổ sở như vậy sao?

- Đương nhiên là không nhưng mình sẽ cố gắng. Con của mình, mình cũng sẽ tự nuôi.

Trông thấy Lạc Y bật khóc thì Tuệ Mẫn cũng khóc theo. Ôm lấy cô vào lòng, cô ấy nức nở.

- Cậu đã khổ nhiều lắm rồi Y à.

Rất lâu sau Phục Ân đã say bí tỉ buộc Vỹ Khanh phải kè anh về phòng. Khó nhọc đứng trước cửa, anh đưa tay lên gõ. Lạc Y mở cửa, trông thấy vậy thì vội tránh sang để Vỹ Khanh đưa anh về giường.

- Phiền chị dâu chăm sóc anh hai em vậy.

Vỹ Khanh thở phào rồi cùng Tuệ Mẫn quay về phòng. Lạc Y lắc đầu, cô giúp anh thay quần áo. Khi cởi chiếc áo thun, khuôn ngực rắn chắc là thứ ập vào mắt cô đầu tiên. Đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt anh tú, Lạc Y không hiểu tại sao mình lại có thể yêu anh một cách vô điều kiện như vậy. Những đắng cay nhận lại dù đã khắc sâu trong tim nhưng vì cớ gì cô không thể hận. Người đàn ông vừa độc tài, tàn nhẫn nhưng cũng vừa trao biết bao lời đường mật. Dù biết kết quả không tốt mà cô vẫn chấp nhận. Nói là buông tay, nói là sẽ quên hết tất cả. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh cô lại không thể kiềm lòng.

Sau khi thay đồ xong, Lạc Y đi tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại mỗi chiếc đèn ngủ nhỏ nơi đầu giường. Giúp anh đắp chăn lại cẩn thận, cô vừa kéo chăn thì anh đã vươn tay kéo tay cô ép xuống giường. Lạc Y hoảng hốt, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp. Mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi đến khó thở, chống đôi tay yếu ớt lên lồng ngực của Phục Ân, cô cố đẩy anh ra khỏi người. Lạc Y càng chống cự thì anh càng giữ chặt lấy cô không buông. Một chân cũng đè hẳn lên đôi chân thon dài giữ lại. Đôi mắt mơ hồ nhìn cô, Phục Ân đưa tay mân mê gương mặt kiều diễm.

- Lạc Y, em có biết anh yêu em nhiều thế nào không? Nó nhiều đến mức khi em bỏ đi anh có thể phát điên bất cứ lúc nào. Trong lòng anh chẳng hề có một ai khác, dù người ta có tốt thế nào thì anh vẫn chỉ yêu em mà thôi.

Lại một lần nữa Lạc Y nức nở. Phục Ân luôn buông những lời mật ngọt như thế này bảo sao cô không thổn thức. Nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang run rẩy, Lạc Y cắn chặt môi mà nấc nghẹn.

- Em là Lạc Y, em chính là Lạc Y.

Phục Ân bật cười, hai hàng nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi. Siết lấy tay cô rồi hôn nhẹ lên đấy, anh thì thầm.

- Chúng ta sẽ không xa nữa, không bao giờ.

Cúi thấp đầu, Phục Ân hôn nhẹ lên môi Lạc Y. Khoảnh khắc đôi môi mềm kia vừa chạm vào làm con tim cô đập nhanh không ngừng nghỉ. Choàng tay ôm lấy cổ anh, cô mở miệng thật to để chiếc lưỡi kia dễ dàng càn quét bên trong khoang miệng. Thực chất là cô rất nhớ vị ngọt này, một vị ngọt như mật. Anh hôn cô rất lâu, tận hưởng những bình yên vốn có. Bàn tay to lớn giữ lấy cằm không cho cô thoát ra.

- Ưm...

Tiếng kêu khe khẽ thoát ra từ khuôn miệng bé xinh làm tâm trí Phục Ân như rối loạn. Cô thở gấp, vòng tay ôm lấy cổ của anh càng chặt. Lần này anh muốn dùng bằng hết tất cả tình yêu của mình chứ không phải tiếp cận cô vì thể xác. Đôi tay rất ngoan ngoãn chỉ ôm chặt lấy Lạc Y mà ngấu nghiến đôi môi hồng đầy quyến rũ.

- Ah ưm...

Lạc Y thở dốc, tiếp nhận nụ hôn kia một cách nồng nhiệt. Cơ thể cô rạo rực, run rẩy liên hồi. Hai bàn tay đan vào nhau chặt chẽ. Mãi mãi sẽ chẳng có gì tách rời.

Cắn nhẹ đôi môi mê hoặc ấy, Phục Ân luyến tiếc dây dưa không dứt. Anh nằm vật trên người Lạc Y rồi ôm lấy cô. Anh rất thích cảm giác ôm cô như thế này như kiểu là được ôm cả thế giới. Cô bật cười trong nước mắt mà rút gọn vào lòng Phục Ân. Lí trí cứ đinh ninh rằng mình sẽ hận anh nhưng làm sao lại yêu anh nhiều hơn thế này.

Mân mê đôi tay trắng mịn, Phục Ân hôn nhẹ lên chiếc nhẫn cưới lấp lánh rồi kéo đầu cô tựa vào lồng ngực.

- Thế giới của anh mãi mãi vẫn là em.

Lạc Y cười gượng, qua đêm nay thôi thì anh sẽ quên hết tất cả những lời đường mật này mà tìm một người phụ nữ khác. Cô quá quen rồi, chẳng xa lạ gì với "thói quen" của anh cả. Đã biết bao nhiêu lần như thế, làm sao cô có thể quên được cảm giác chát đắng này cơ chứ. Ôm chặt lấy Lạc Y, hai mắt anh nhắm hờ thiu thiu ngủ. Trong cơn mê man, môi vẫn bất giác gọi tên một người.

- Đừng xa anh nữa được không bảo bối? Lạc Y... Kiều Lạc Y...

...

Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh về phòng, vừa đóng chặt cửa thì chiếc eo thon thả đã bị một vòng tay rắn chắc ôm gọn. Vỹ Khanh tựa cằm lên vai cô, anh mỉm cười thật hạnh phúc và hít nhẹ hương thơm thoang thoảng, dễ chịu trên tóc.

- Cuối cùng ngày này cũng thật sự đến rồi.

Tuệ Mẫn phì cười nắm lấy đôi tay đang siết chặt nơi eo của mình. Trước giờ cô luôn mường tượng khoảnh khắc cả hai có thể về chung một nhà. Chẳng bao lâu nữa lễ cưới được chính thức cử hành. Đến lúc đó cô và Vỹ Khanh sẽ mãi không thể cách rời một lần nào nữa.

- Em à, em có chuyện gì sao?

Vỹ Khanh nhìn chằm chằm Tuệ Mẫn đầy thắc mắc. Đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe của cô. Vừa xảy ra chuyện gì rồi sao?

- Không có! Chỉ là lúc nãy em gặp chị hai, nhìn chị ấy lại nhớ Lạc Y nữa rồi.- Cô lắc đầu, cố giấu đi cảm xúc.

- Không sao đâu, anh hai đang tìm Lạc Y đó. Anh tin rằng cô ấy không xảy ra chuyện gì đâu.

Tuệ Mẫn gật nhẹ đầu, đưa ánh mắt ái ngại nhìn anh. Nếu như Lạc Y muốn giấu đi sự thật thì tốt nhất cô cũng nên tôn trọng cô ấy một tí. Biết đâu Lạc Y lại có tính toán gì khác thì sao.

Bế sốc Tuệ Mẫn lên, Vỹ Khanh làm cô chợt hoảng hốt. Ôm lấy cổ anh, cô vùng vẫy.

- Anh thả em xuống đi chứ.

Đặt cô xuống giường, Vỹ Khanh nhanh chóng khoá lại không cho thoát ra. Gương mặt không góc chết của anh áp sát khiến mặt cô nóng ran, đỏ bừng bừng. Đôi mắt long lanh, to tròn cũng nhìn thẳng vào anh không chớp.

- Nội rất muốn có cháu, anh đây cao tuổi rồi nên cũng cần có con đó.

Tuệ Mẫn không nén được cười. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh rồi chu đôi môi bé xinh.

- Em muốn điều hạnh phúc này dành cho đêm tân hôn.

Vỹ Khanh không kềm được, cắn nhẹ lên đôi môi dụ hoặc kia một cái. Cứ bên cạnh Tuệ Mẫn là tâm trí của anh rối bời, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ một thứ gì khác.

- Em biết anh không giỏi việc kềm chế mà.

Anh nhăn mặt. Khi nãy ép cô xuống vô tình thân dưới lướt qua đôi chân mịn mà, thon thả của Tuệ Mẫn mà thay đổi kích cỡ, độ nóng cũng tăng cao. Mặt mày Tuệ Mẫn đỏ như gất. Nghe anh nói thì theo quán tính đôi mắt cũng nhìn xuống phía dưới nhưng rồi vội quay sang hướng khác. Đúng thật! Tiểu đệ đệ của anh tuy qua hai lớp vải nhưng vẫn nhìn rõ mồn một.

Cổ họng khô khốc, Tuệ Mẫn nhắm tịt mắt để không phải để ý nơi nhạy cảm đó nữa. Vỹ Khanh liếm môi, bạo dạn cúi thấp đầu dùng miệng ngậm lấy chiếc cổ trắng nõn.

- Ah...

Cơ thể đầy mẫn cảm. Chỉ vừa bấy nhiêu đã khiến Tuệ Mẫn kêu lên khe khẽ, thân người cũng nhẹ run lên. Vỹ Khanh chưa thuần thục những vẫn làm đúng bản tính của đàn ông. Đôi môi hoạt động ở cổ Tuệ Mẫn càng mạnh, đôi tay cũng đưa vào trong chiếc áo mỏng manh chạm vào hai quả đào căng mọng. Cả người nổi đầy gai ốc, Tuệ Mẫn cong người, tay ôm lấy cổ anh càng chặt.

- Ha ưm...

Vỹ Khanh thẳng lưng cởi bỏ chiếc áo thun của mình khoe ra vòm ngực săn chắc, vững chãi. Tay gấp gáp cởi chiếc áo mỏng tang của Tuệ Mẫn ném xuống sàn, anh thấp người áp môi hôn cô đầy cuồng nhiệt. Ôm lấy tấm lưng to lớn ấy, Tuệ Mẫn nóng ran cả người không thể nào hạ hỏa. Chiếc lưỡi càng quét sâu thì cô càng hết sức lực mà cong người. Đôi gò bồng đảo đang căng lên, nóng bỏng cũng chạm vào cơ ngực săn chắc của nam nhân phía trên. Vuốt ve thân thể ngọc ngà ấy, Vỹ Khanh di chuyển môi xuống ngực của cô mà hành sự.

- Ah ưm...chỗ đó...

Tuệ Mẫn giật lên một cái, tay đưa lên che miệng để không phải phát ra tiếng kêu to hơn. Lúc chiếc lưỡi mềm mại chạm vào hạt đậu đỏ hồng đang tê cứng khiến Tuệ Mẫn vượt sức chịu đựng mà kêu rõ to, móng tay cũng bấm vào da thịt của anh. Vỹ Khanh nghe rõ tiếng đập rộn ràng từ tim Tuệ Mẫn. Nhìn cô oằn người, cơ thể trở nên rạo rực, đôi gò má cũng đỏ ửng nóng ran, anh mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng rồi hôn nhẹ lên môi cô.

- Em đừng khẩn trương quá!

- Ưm...tại anh đó...

Tuệ Mẫn đưa tay lên, cố ý che đi khuôn ngực đầy đặn của mình. Vỹ Khanh hào hứng đứng bật dậy chạy đi tắt hết đèn trong phòng. Quay trở lại giường, anh trèo lên rồi ôm lấy Tuệ Mẫn từ phía sau khi cô đang ngại ngùng nằm nghiêng một bên. Hôn lên bả vai mảnh khảnh, anh siết vòng tay ngay chiếc eo thon thả.

- Anh từng ước chúng ta sẽ mau chóng về chung một nhà. Không ngờ ước mơ thành sự thật sớm như vậy.

Sự cọ sát da thịt khiến bản thân cô run lên bần bật. Đôi tay vẫn khư khư ôm lấy ngực mình, Tuệ Mẫn cắn nhẹ môi.

- Anh càng ngày càng háo sắc.

- Anh chỉ háo sắc với vợ mình thôi, mấy người kia có cho cũng chẳng thèm đâu.

Anh bĩu môi, nhẹ nhàng ghì lấy vai, giúp Tuệ Mẫn nằm ngay lại. Gương mặt điển trai áp sát khiến cô như ngộp thở. Đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ, anh đưa tay xuống phía dưới gỡ khóa chiếc quần short. Đưa tay mơn trớn cơ thể mịn màng của cô, cả người anh lúc này đè hẳn lên Tuệ Mẫn. Đôi môi lướt từ cổ, xuống ngực rồi chiếc eo thon thả. Chợt anh nâng chân Tuệ Mẫn, đưa phần quan trọng vào sâu bên trong.

- Ah ưm...

Ôm lấy cổ Vỹ Khanh thật chặt, cô cảm nhận được sự ra vào mãnh liệt phía bên dưới. Đôi môi tiếp tục với bầu ngực đang căng cứng, bên dưới cự long lại càng dồn dập hơn. Trong ánh đèn vàng hiu hắt, thân thể ngọc ngà của nữ tử mê hoặc như tranh vẽ.

- Vỹ Khanh...chậm lại, anh chậm lại đi...

- Hãy gọi anh là chồng hoặc A Khanh!

Hơi thở ấm nóng phả bên tai Tuệ Mẫn như thôi miên khiến cơ thể cô run lên nhè nhẹ, hạ thân càng siết chặt.

- A Khanh! Anh hãy nhẹ nhàng một chút.

Lần đầu tiên trong đời lại có người con gái gọi anh như vậy. Chất giọng ngọt lịm đến mê người làm tâm trí của anh không ngừng xáo trộn. Gầm nhẹ vài tiếng, ít lâu sau Vỹ Khanh gồng người, phóng kích thẳng vào bên trong. Tuệ Mẫn lúc này đang tít tận trên mây, cơ thể bỗng chốc nhẹ nhõm, không thiếu giật lên vài cái. Tiếng thở dốc hòa vào nhau, cô dùng bàn tay ấm nóng ôm lấy gương mặt tuấn tú. Suốt 25 năm, Vỹ Khanh chính là người đầu tiên và cũng là người duy nhất chạm vào cơ thể này. Cô thật sự yêu anh rất nhiều.

- Mối tình đầu của anh.

Nằm vật qua một bên, Vỹ Khanh ôm chặt lấy Tuệ Mẫn. Tình yêu càng lúc càng sâu đậm, anh tin rằng con tim này chỉ mãi mãi dành cho cô.

- Anh à, anh hai thật sự cần Lạc Y sao?

Vòng tay ôm lấy hông, Tuệ Mẫn rút gọn vào lòng anh thì thầm. Thật sự cô đang rất lo lắng cho Lạc Y. Nếu như cứ tiếp tục như thế này người đau khổ nhất chỉ là cô ấy mà thôi. Không những thế, Phục Ân cũng sẽ không thể yên bình được một ngày nào nữa.

- Em chưa từng thấy anh ấy đã phát điên khi nghe tin Lạc Y mất tích ra sao đâu.- Ghì lấy đôi vai gầy mảnh khảnh, anh kề môi lên trán cô.

- Nhưng...anh hai có rất nhiều phụ nữ bên ngoài.- Đôi mắt thoáng chùng xuống, cô ngập ngừng.- Đến bây giờ cũng vậy.

- Sao em biết?- Đôi mày khẽ nhíu, anh không khỏi thắc mắc.

Đúng thật anh trai của anh qua lại với rất nhiều phụ nữ. Nhưng đó là trước khi gặp Lạc Y. Sau khi gặp cô ấy thì anh chẳng hề thấy Phục Ân tìm đến một ai khác. Bây giờ thì không rõ vì anh và Phục Ân gần đây cũng không gặp nhau nhiều. Mà Vỹ Khanh tin chắc anh trai mình đối với Lạc Y là một lòng một dạ.

- Lúc trước Lạc Y từng nói với em. Nếu như vậy thì thôi còn tìm cậu ấy làm gì, chị hai cũng thay thế được đấy thôi.- Cô bĩu môi.

- Nhưng em có biết hai người họ không hề có tình cảm, sự liên kết bây giờ chỉ là một cái thai trong bụng. Với tính cách của anh hai, chắc chắn sau khi sinh con thì sẽ li hôn và giành quyền nuôi đứa bé.

Tuệ Mẫn thoáng sững sờ, tim như thắt chặt. Thật sự Phục Ân có thể vô tình chia cách hai mẹ con sao? Lạc Y sau này làm sao có thể sống nổi? Phải cố tìm cách thuyết phục Lạc Y nguôi giận để giải hòa mọi thứ. Chuyện lăng nhăng bên ngoài thì tính sau đi. Quan trọng nhất vẫn là giữ được đứa nhỏ bên mình.

- Em buồn ngủ!- Dụi đầu vào ngực anh, cô nũng nịu.

- Được được, vợ ngủ ngon.- Đặt nụ hôn lên trán, Vỹ Khanh càng ôm chặt cô vào lòng.

...

Trời vừa tờ mờ sáng Phục Ân đã chợt tỉnh dậy. Đưa tay lên áp vào trán, đầu anh bỗng nhiên đau nhứt không thôi. Cảm nhận bên cạnh lại có một hơi ấm lạ thường, thân thể nhẹ như bông bao phủ. Anh lười biếng đưa mắt nhìn sang. Nhìn thấy gương mặt đang say giấc, đôi môi bé xinh mím chặt lại bỗng nhiên tim anh đập loạn nhịp, rộn ràng.

Lạc Y cựa mình rút sát người vào anh. Vòng tay ôm lấy nam nhân bên cạnh càng thêm chặt chẽ. Đêm qua có lẽ đã mơ một giấc mơ rất đẹp nên cô mới mỉm cười yên bình như thế này.

Nhan sắc long lanh tựa giọt sương mai trước mắt như bắt gọn lấy hồn phách, khiến Phục Ân không khỏi ngất ngây. Vươn bàn tay đầy uy quyền nâng cằm cô, lúc anh vừa cúi đầu xuống thì trong đầu lại vang vọng lại những tiếng khóc khi chia xa của Lạc Y. Bình tâm trở lại, anh cắn chặt môi dưới. Đây chính là Phí Thiên Anh, tuyệt đối không được nhầm lẫn nữa. Thế nào cả đêm qua còn ôm cô ấy mà ngủ thế này. Sự tình ra sao cũng không thể nhớ rõ. Nhíu mày hiện rõ sự khó chịu, anh nhấc tay Lạc Y ra rồi bước xuống giường. Lấy một bộ âu phục trong tủ quần áo đi thay, anh không liếc nhìn cô dù chỉ thêm một lần.

Cô ta là gì mà anh phải quan tâm đến chứ? Loại đàn bà lẳng lơ. Hết tiếp cận anh rồi dùng cái thai làm bùa hộ mệnh. Bây giờ gặp lại tình cũ còn muốn cao chạy xa bay. Phí Thiên Anh này không thể xem thường được rồi. Dù là chị em ruột thịt với Lạc Y nhưng Lạc Y giữ mình bao nhiêu thì cô ta lại cố tình dựa dẫm nam nhân bấy nhiêu. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm anh ngao ngán nhưng nhớ lại cảnh tượng ở vườn hoa thì trong lòng lại đau nhói khó tả.

Sau khi anh vào nhà tắm Lạc Y liền mở mắt. Biết ngay thế nào anh cũng như vậy mà thôi. Nói là không quan tâm, nói là hận anh đến suốt cuộc đời nhưng mỗi khi nghe được hai từ "Lạc Y" từ đôi môi mê hoặc ấy thì cô lại mềm lòng, tình yêu trao anh càng dâng lên, bất chấp và vô điều kiện. Tin nhắn điện thoại ngay tủ đầu giường cũng lập tức thu hút cô. Theo quán tính, Lạc Y hơi chòm người dậy. Do cùng loại điện thoại, chuông báo tin nhắn giống nhau. Đêm qua hai cái lại đặt cạnh bên làm cô cứ tưởng là của điện thoại mình.

"Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ được không anh?"

Lạc Y như chết lặng, tim như ai bóp nghẹn, rất đau. Vì sao vậy? Vì sao biết kết cục là thế mà cô vẫn chọn cách yêu anh để rồi phải nhận lại hậu quả thế này? Nằm lại vị trí cũ, Lạc Y nghiêng người sang một bên. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy gối. Hàng mi cong vuốt chợt nhắm lại mà run run. Không biết từ bao giờ mà nước mắt cô đã tuôn thành dòng chảy dài thấm vào gối. Cố gắng không để tiếng nấc của mình vang vọng để thu hút ai kia. Dù sao người ta cũng chỉ cần nhân tình mới mà thôi.

Phục Ân ra ngoài, cầm điện thoại trên tay. Nhíu mày đọc dòng tin nhắn, mi tâm lập tức ánh lên phức tạp. Chưa bao giờ anh thấy phiền phức thế này. Đảo mắt vài cái, không nhìn Lạc Y mà cho tay vào túi đi ra ngoài.

"Yêu và hận tuy ranh giới khác biệt nhau nhưng chỉ cần một bước nhỏ thì tất nhiên sẽ hoà làm một."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện