*Tiểu thư, có đại thiếu gia nhà họ Diễn đến tìm cô.

- Anh ta tìm tôi làm gì ? Tiểu Phương lắc đầu "em cũng không rõ".

- Mời anh ta vào.

*Da!

Mộ Thuần nghe tiếng bước chân thì khế đảo mắt nhưng không ngẩn mặt nhìn người đang đi đến.

*Thuần nhi khỏe không em ?.

Mộ Thuần nheo mắt "Thuần nhi sao ? Hừ...từ khi nào mà mình với anh ta lại thân thiết như vậy chứ !"

*Em không được khỏe à Thuần nhi?

- Diễn đại thiếu gia, từ khi nào mà chúng ta đã thân thiết với nhau đến thế vậy chứ ?

*ý của em là sao Thuần nhi ?

- Thuần nhi, đâu phải là ai cũng có thể gọi như vậy.

Diễn Dung mỉm cười "em không thích anh xưng hô như thế sao ?"

- Đương nhiên !

Diễn Dung cười tủm tỉm "anh thấy cách xưng hô này hoàn toàn không có vấn đề gì".

Mộ Thuần không muốn đôi co lắm lời "đến tìm tôi có việc gì ?"

*Hẹn em tối nay đi ăn tối.

- Tôi bận !

*Anh có vài vấn đề muốn cho em biết, nếu em bận thì thôi.

Mi mắt Mộ Thuần khẽ động nhưng không lên tiếng.

*Là những vấn đề liên quan đến Diễn Quân, chẳng lẽ em không muốn biết sao Thuần nhi ?

- Tôi không có hứng thú với chuyện riêng của người khác.

*Kể cả vị hôn phu của mình sao ?

- Đúng vậy !

*Được. Nếu em đã nói thế thì anh cũng không biết nói gì thêm, nhưng khi nào

em cảm thấy có hứng thú muốn biết thì cứ mạnh dạn alô cho anh.

Mộ Thuần nhíu mày "sẽ không bao giờ".

*Hy vọng là em sẽ không bao giờ thấy hối tiếc.

Mộ Thuần cười lạnh "trong từ điển của tôi sẽ không bao giờ xuất hiện những từ như...hối tiếc hay hối hận gì đó".

*Được thôi, cứ xem như anh rảnh rỗi lo chuyện bao đồng. Nhưng nếu sau này em có hứng thú muốn biết thì cứ alô cho anh, bất cứ khi nào. Còn việc cùng ăn tối, không biết Thuần nhi của anh có chịu nể mặt không.

Mộ Thuần kinh ngạc "anh nên chú ý đến lời nói của mình, gì mà Thuần nhi của anh".

- Được thôi, vậy tối nay gặp.

*Vậy anh về trước đây, hẹn gặp vào tối nay.

- Um!

Diễn Dung vừa rời đi, Mộ Thuần liền lạnh mặt "bằng với khả năng của anh sao Diễn Dung, Mộ Thuần tôi muốn biết thông tin về bất kỳ ai mà cũng cần phải mua thông tin của kẻ khác sao ? Đó là điều không bao giờ xảy ra".

Mộ Thuần đến nơi hẹn đã thấy Diễn Dung ngồi đó từ trước.

Mộ Thuần vừa xuất hiện, Diễn Dung liền cất giọng gọi "Thuần nhi, anh bên này !"

Tiếng gọi của Diễn Dung đã khiến cho không ít người xung quanh chú ý.

Hạ Đông Vũ cười cười "Diễn Quân, cậu xem kìa...nhà hàng này diễm phúc biết mấy nên mới được vợ cậu ghé qua".

Kiều Tâm cũng không hề nể nang gì Diễn Quân, liền tiếp lời Hạ Đông Vũ "hoá ra vợ cậu lại có hẹn với anh họ của cậu".

Diễn Quân lạnh mặt "Hừ..gọi là Thuần nhi sao, xưng hô quá mức thân mật rồi".

//Đừng bao giờ nói với tôi là anh họ của cậu đang có ý đồ xấu với vợ của cậu.

*Tôi cũng thấy vậy.

Lời cứ tiếp lời, dù là Kiều Tâm hay là Hạ Đông Vũ...đều có ý muốn châm chọc Diễn Quân.

Mộ Thuần ngồi xuống đối diện với Diễn Dung "Xin lỗi vì đã để anh Diễn Dung đợi lâu".

*Đợi chờ Thuần nhi là một điều hạnh phúc nhất đời anh mà.

Mộ Thuần vô cùng bài xích với cách nói năng đưa đẩy này của Diễn Dung.

*Em ăn gì cứ gọi !

Mộ Thuần cầm menu lên lật vài trang cho có lệ và chỉ gọi hai món đơn giản.

*Em chỉ ăn thế thôi sao ?

- Um!

Sau khi thức ăn được bày lên bàn, Diễn Dung nhiệt tình chăm Mộ Thuần ăn.

- Sao anh không ăn đi ? Để tôi tự mình ăn, tôi đâu phải trẻ con mà cần đến sự chăm sóc của người khác.

*Anh thích chăm sóc người khác mà.

Diễn Quân ngồi nhìn từ xa mà thấy ngứa cả mắt, anh nhanh chân đi về phía Mộ Thuần và Diễn Dung.

"Bà xã và anh họ cũng hẹn nhau ăn ở đây sao ?"

*Ờ, Diễn Quân em cũng đến đây ăn cùng bạn à ?

Mộ Thuần gác đũa "tôi no rồi, xin phép về trước !"

*Ơ...em đã ăn gì đâu mà kêu no.

"Bà xã của tôi bảo no thì tức là no, anh có ý kiến ý cò gì ?"

Diễn Dung nheo mắt "Không phải chứ !"

Diễn Quân nắm tay Mộ Thuần và kéo cô rời đi...

*Ơ kìa...

Mộ Thuần cố gắng giãy giụa "Diễn Quân, anh buông em ra...

"Em muốn làm gì đây ?"

- Làm gì là làm gì ?

"Sao em lại ở bên cạnh Diễn Dung ?"

- Là anh ta hẹn em đi ăn.

"Anh không thích em ở bên cạnh anh ta"

- Tôi ở bên cạnh ai cũng cần anh cho phép hay sao ?

"Đúng vậy, ai bảo em là vợ sắp cưới của anh làm gì".

- Hừ...không thèm nói với anh nữa, thật nhàm chán.

"Em ở bên cạnh anh ta sao không nhàm chán ?"

- Ai bảo không.

Diễn Quân nhíu mày "em"

Mộ Thuần quay lưng rời đi...

"Em định đi đâu ?"

- Về nhà !

"Anh đưa em về"

- Em đã tự lái xe đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện