"Tào Anh...cậu làm việc cái kiểu gì vậy ? Tra tung tích của một cô gái mà cũng không xong, tiền thưởng tết năm nay thì quên đi !"

Tào Anh u oán nhìn Diễn Quân "nhị thiếu gia, sao lại không chịu nói lý lẽ vậy chứ ?"

"Thì tôi chính là loại người không biết nói lý lẽ. Sao nào ? Cậu có ý kiến ?"

*Người mất tích là vợ của nhị thiếu gia mà, sao cậu không cố gắng nỗ lực đi. Trách tôi được lợi ích gì, tôi bất lực rồi.

Diễn Quân nheo mắt "cậu là muốn đến Sơn Đông đào mỏ".

*Nhị thiếu gia, cậu...tôi sai rồi...

"Cho cậu một giờ để tra ra tung tích Thuần nhi".

*Hơn một ngày còn chưa tra ra được...một giờ thì làm được gì ? Ăn cơm đi cầu còn mất hơn một giờ.

"Diễn Quân tôi không quan tâm, nếu còn không muốn đến Sơn Đông...

*Được...Hừ...xem như Tào Anh tôi xui xẻo mới hầu một ông chủ quái gở như nhị thiếu gia.

Nhìn mặt mày Tào Anh nhăn nhó khó coi, Diễn Quân chán ghét nhìn theo "Hừ...Tào Anh chống đối với tôi, kết cục của cậu sẽ thảm lắm đấy !"

//Chiếc trực thăng phía trước chúng ta bay kiểu gì vậy chứ ? //Cơ trưởng...chúng ta làm thế nào đây ?

Cơ trưởng Hàn Trạch Đông đang ngồi nghỉ ngơi, thấy tình cảnh trước mắt thì giật bắn người, anh nhanh chóng ngồi vào buồng lái.

'Nhanh...xuống mục bay ba trăm bốn mươi và rẽ trái.

Hàn Trạch Đông nhíu mày "là không biết lái hay trực thăng gặp sự cố ?"

Bên này Hàn Trạch Đông cùng đồng đội đang cố gắng cứu vãn tình thế, trên tay họ có đến hơn ba trăm mạng người.

Bên chiếc trực thăng Mộ Thuần đang lái, lại là một vấn đề nan giải, cô đang cố gắng xử lý sự cố.

- Khốn kiếp, hôm nay ra đường quên xem giờ khởi hành sao ? Thật xui xẻo mà...toi rồi, lần này mình toi rồi ! Không phanh được, chỉ có thể cho nó lệch đường bay để tránh đâm vào nhau.

Mộ Thuần biết chiếc máy bay phía trước mình chở đến hàng trăm hành khách, cô không muốn liên luỵ người khác, cua gắt trực thăng thành công...cô nhanh chóng nhảy ra khỏi trực thăng trong tình trạng không mang theo dù.

Mộ Thuần ta có chết cũng không liên lụy người vô tội.

Hàn Trạch Đông kinh ngạc, anh cũng nhanh chóng nhảy xuống...vừa ôm lấy Mộ Thuần, anh liền bung dù...

Ầm...

Chiếc trực thăng liền bốc cháy và phát ra tiếng nổ lớn.

'Cô không sao chứ ?

Mộ Thuần lắc đầu !

- Hạ cánh an toàn rồi, mình rút lại lời nói vừa nãy...hôm nay là ngày khá may mắn của mình, ít ra cũng giữ được cái mạng này.

'Không khiến cô sợ hãi chứ ?'

- Tôi thấy rất kích thích.

Hàn Trạch Đông há hốc mồm "Cô gái bé nhỏ này...thật sự là con gái sao ?"

- Anh nhìn tôi như vậy làm gì ?

'Tên tôi là Hàn Trạch Đông !

- Um!

'Cô tên gì ?

- Họ Mộ, tên Thuần.

'Sao cơ ? Họ Mộ ở Thủ đô ? Tỷ phú giàu nhất Thủ Đô ?

- Sao vậy ?

'Không sao'

Hàn Trạch Đông nghe thiên hạ đồn đoán rất nhiều về tiểu thư nhà họ Mộ, cô không những rất xinh đẹp mà còn rất biến thái, hôm nay được gặp...đúng là được rửa mắt rồi.

*Nhị thiếu gia, cậu có xem tin tức không ?

Diễn Quân đang đau đầu vì vẫn chưa có tin tức gì của Mộ Thuần.

"Tôi không rảnh để làm việc dư thừa đó".

*Nhị thiếu gia, hôm nay có một chiếc máy bay của hãng...và một chiếc máy bay trực thăng tư nhân sém chút đã đâm vào nhau, cũng may là cơ trưởng của họ đã xử lý tình huống rất có kinh nghiệm.

"Những việc này cậu nói với tôi làm gì ?"

*Người lái chiếc máy bay trực thăng tư nhân kia là một cô gái trẻ...nghe đâu là vì không muốn liên luỵ đến những hành khách vô tội nên đã liều mình nhảy khỏi trực thăng. Đang là chủ đề đứng đầu hot search đấy, hàng nghìn người đang tán thưởng hành động gan dạ của cô ta đấy.

Mi mắt Diễn Quân khẽ động, anh nhìn vào màn hình điện thoại mà Tào Anh lắc lư trước mắt mình, cảm giác quen thuộc hiện lên trong đáy mắt, Diễn Quân đứng phắt dậy.

"Cậu điều tra xem vị trí nơi trực thăng bị rơi là ở đâu và gửi cho tôi".

*Nhị thiếu gia, trực thăng cũng đã cháy nổ rồi, cậu định đến đó lượm sắt vụn à ?

Diễn Quân không muốn nhiều lời với Tào Anh. Chỉ vội vã rời khỏi nhà họ Diễn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện