****

"Đau quá... nơi này là đâu, sao mình lại ở đây?"

Sau gáy Hồ Ấu Lăng đau đớn, tên kia không biết thương hương tiếc ngọc một xíu nào cả, đối với mỹ nhân như cô mà lại ra tay tàn bạo như vậy, sau này nhất định sẽ độc thân cả đời...

"Xiềng xích màu đen kia rốt cuộc là thứ gì, loại hơi thở đó... tuyệt đối không phải thứ thông thường, mình dính líu tới thứ như vậy, sau này không biết sẽ như thế nào đây."

Sau khi ý thức khôi phục được một chút, Hồ Ấu Lăng cũng thấy rõ tình cảnh của mình, nơi này là một phòng giam có một phòng vệ sinh nhỏ, có một chiếc giường có vẻ rất cứng và một ngọn đèn.

"Tên biến thái kia tính kim ốc tàng kiều à? Nơi này cũng quá đơn sơ rồi đi, muốn nuôi mình thì ít nhất cũng phải bố trí như khách sạn năm sao chứ?"

Sau khi quan sát bố cục trong phòng giam, Hồ Ấu Lăng bắt đầu nhìn ra bên ngoài phòng giam, ngoài hành lang có hai thi thể.

Một là gà trống lớn bị rạch cổ, một cái xác khác là con rùa đen đã bị ăn mòn hơn phân nửa, chỉ còn mỗi lớp xác ngoài còn nguyên vẹn.

"Đó là... Bá Kê Song Sát của núi Tề Linh!"

Hồ Ấu Lăng từng ở núi Tề Linh, đương nhiên cũng biết tới danh tiếng của Bá Kê Song Sát, tổ hợp này tuy hơi ngốc một chút, tính cách cũng có vấn đề, nhưng thực lực thì là thật.

Một mình cô đấu với một trong hai người cũng có thể ngang tay được, nhưng nếu là tổ hợp hai người thì có thể phát huy hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, cô căn bản không phải đối thủ.

Trong giới quái vật cấp thấp ở núi Tề Linh, hai chúng nó cũng coi như có chút tiếng tăm, không quản làm gì vẫn luôn ở cùng nhau, tên biến thái kia cư nhiên có thể giết chết hai con quái vật này? Trước đó Hồ Ấu Lăng vẫn cảm thấy Ôn Văn nhờ vào đánh lén mới có thể thắng được mình, vì thế không coi Ôn Văn là anh hùng, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút may mắn khi mình không rơi vào kết cục tương tự.

"Ít ra thì bọn mày cũng chết chung một chỗ."

Sau đó, Hồ Ấu Lăng nhìn sang phòng giam bên cạnh, bên cạnh phòng cô nhốt một gốc cây sồi rất lớn, mặc dù cô chưa từng thấy qua nhưng chắc hẳn là một gốc thụ yêu.

Mà ở đối diện cây sồi là một con thực hủ yêu trông khá đần, ánh mắt đờ đẫn, vẫn luôn duy trì tư thế đứng, ngồi không tốt sao?

Còn có một quỷ hồn nhỏ yếu, thứ này không cần phải để ý tới...

Cuối cùng là một nữ vampire trông có chút chật vật, giống như loài yêu quái bọn họ, vampire cũng là huyết thống quái vật thời viễn cổ lưu lại trên thế giới này, có thể xem là chủng tộc quái vật lớn được bảo tồn.



Thế nhưng... sao có cảm giác nữ vampire này có chút quen mắt vậy nhỉ?

"Xin hỏi, nơi này là nơi giam giữ quái vật của Hiệp Hội Thợ Săn à? Tôi nghe nói Hiệp Hội Thợ Săn chỉ giam giữ những quái vật quý hiếm thôi mà, loại hồ yêu bình thường như tôi sao lại có tư cách bị giam ở đây chứ?"

Hồ Ấu Lăng dùng giọng điệu ngọt ngào nũng nịu nói, không quản là người hay quỷ, chỉ cần nghe thấy âm thanh của cô bình thường đều không chán ghét nổi.

Thế nhưng cô vừa nói xong liền cảm nhận được một ánh mắt tràn đầy địch ý, nó tới từ phòng giam của nữ vampire kia!

"Nè chị ơi, tui với chị đều là người gặp khó như nhau, không cần phải nhìn tui căm thù như vậy đâu." Hồ Ấu Lăng ra vẻ đáng thương nói với Đào Thanh Thanh.

Trước đó Hồ Ấu Lăng hôn mê nằm dưới đất đưa lưng về phía cô, bây giờ đứng dậy thì Đào Thanh Thanh liền nhận ra, cô hừ khẽ một tiếng, sau đó từ miệng phun ra hai chữ: "Con đ*!"

"Ai u, không nói tiếng nào còn không nhận ra, thì ra là mày à, con ả máu lạnh không có kinh nguyệt, không ngờ mày cũng bị bắt vào đây." Hồ Ấu Lăng lập tức chuyển từ trạng thái đáng thương sang hùng hổ, khiêu khích nói với Đào Thanh Thanh.

Nói ra thì hai bọn họ đã từng gặp nhau một lần.

Mấy năm trước, lúc Đào Thanh Thanh mới vừa bị chuyển hóa thành quỷ hút máu, dục vọng khát máu không có cách nào kiềm chế được, nhưng lại sợ mình tùy tiện hút máu thì sẽ bại lộ thân phận nên liền đặt mục tiêu vào người bạn trai sống một mình của mình.

Tên này ngoại trừ bạn gái là cô thì quan hệ xã giao rất ít, cho dù đột nhiên biến mất cũng không làm người khác chú ý.

Nhưng khi cô tới chỗ bạn trai thì phát hiện gã ta đang tằng tịu với Hồ Ấu Lăng, tinh túy trên người đã bị Hồ Ấu Lăng hút khô, máu cũng chẳng còn dinh dưỡng.

Vì thế lòng ghen tị và phẫn nộ cùng phừng lên thiêu đốt Đào Thanh Thanh, cô liền cùng Hồ Ấu Lăng đánh nhau một trận. Nhưng khi đó cô chỉ vừa mới trở thành vampire nên cũng không phải quá mạnh, vì thế không phải là đối thủ của Hồ Ấu Lăng.

Kết quả bị Hồ Ấu Lăng dễ dàng bắt lại, sau khi làm vài chuyện có chút xấu hổ mới chịu thả cô đi.

Vì vậy, thù của hai người cũng vì thế mà kết.

"Thứ đ* như mày bị bắt tới đây là đáng đời, tên kia chính là một kẻ biến thái, sau này không có quả ngon cho mày ăn đâu." Kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, Đào Thanh Thanh giễu cợt nói.

"Tao rất chờ mong không biết hắn sẽ làm gì tao đây." Cơ thể Hồ Ấu Lăng khẽ run, đưa tay vuốt ve cơ thể mình, đỏ mặt nói: "Nói ra thì bà chị bị giam lâu vậy rồi, hẳn là bị điều giáo không tệ nhỉ."

Hai người giễu cợt lẫn nhau làm bầu không khí phòng giam đặc biệt căng thẳng, quỷ hồn Tần Sảng lơ lửng giữa không trung, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên vui sướng, ở trong này mà cũng được xem khẩu chiến, cũng thú vị phếch.

Quỷ ngôn thụ tinh lắc lư cành nhánh một chút, nhái giọng Ôn Văn nói: "Nơi này chỉ có mấy con quái vật chúng ta thôi, phải hòa đồng, đừng ồn ào, phải đoàn kết nhất trí đối phó đại ma đầu Ôn Văn...."



"Cút!" Hai người đồng thời quát to với quỷ ngôn thụ tinh.

Quỷ ngôn thụ tinh rụt cành về, lá cây cũng ủ rũ, nó bị mắng tới tự kỉ luôn rồi.

...

Lúc Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận thì phát hiện bầu không khí trong phòng giam có chút không đúng, bình thường mỗi khi anh tới thì tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm, sao hôm nay anh vào mà không có con quái vật nào thèm để ý tới anh hết vậy?

"Này... bọn mày làm sao thế?"

Nữ vampire không quay đầu lại, mà chỉ phòng giam Tai Họa - 0005 của Hồ Ấu Lăng nói: "Sao phòng giam của nó có WC, có giường, phòng tôi thì không có gì cả?"

Ôn Văn gãi đầu: "Cô là vampire mà, ngủ ở đâu mà chả được, với lại cô cũng không cần bài tiết..."

"Tôi muốn có!" Nữ vampire kiên định nói.

"Cô có muốn thì tôi cũng không cho được." Ôn Văn có chút lúng túng nói, bình thường nữ vampire căn bản không thèm để ý tới anh, sao hôm nay lại chuyển thành dây dưa thế kia.

"Không đổi được thì ông đưa cái này cho nó đi, bắt nó ăn bằng cái này!"

Đào Thanh Thanh xoay người lại, thẩy cho Ôn Văn một đống mảnh vụn, là cái chậu chó mà cô đã dùng trước đó.

"Cái này đã vỡ thành như vậy rồi..." Ôn Văn có chút khó xử nói.

"Dán lại là dùng được thôi!" Đào Thanh Thanh lạnh lùng nói.

Ôn Văn không để ý tới Đào Thanh Thanh đang điên cuồng, đi tới bên ngoài phòng giam Hồ Ấu Lăng nhìn bố trí bên trong, tuy anh không biết ân oán của hai người nhưng cũng có thể hiểu được.

Phòng giam của mình chỉ có chắn song và sàn nhà lạnh như băng, phòng giam của người khác lại có giường lớn ấm áp và WC, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy bất công thôi.

Nhưng Ôn Văn cũng không có cách nào, anh không có quyền hạn thay đổi bố trí phòng giam, thật sự là lực bất tòng tâm.

Bây giờ tạm thời cứ vậy, sau này có quyền quản lý nhà giam rồi hãy nói tiếp.

[hết chương 68: ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện